Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đông thành, cảnh sắc nhộn nhịp, dòng người như dệt vải.

Một cỗ xe ngựa tam mã chầm chậm lăn bánh trên con đường lát đá xanh, vó ngựa nhịp nhàng gõ xuống mặt đường, tiếng “lộc cộc” của bánh xe hòa quyện cùng tiếng huyên náo nơi phố thị. Rèm xe nhẹ nhàng lay động, để lộ dung nhan thanh lệ như đóa sen nở rộ, lại mang vẻ tái nhợt tựa như tuyết đầu mùa.

Một nữ lang dừng bước, tò mò ngoái đầu nhìn. Cỗ xe ngựa tam mã này hẳn là của một vị quan tứ phẩm, mà dung mạo tuyệt mỹ như xuân hoa đượm sắc kia, chắc chắn chính là của Thôi Tuần, Thiếu khanh của Sát Sự Thính. Cỗ xe xuất cung từ cung Đại Minh, có lẽ Thôi Tuần vừa diện kiến Thái hậu. Ai nấy đều thầm nghĩ, chẳng biết hôm nay lại có vị quan nào ở Trường An gặp phải tai ương. Đáng tiếc thay, gương mặt đẹp đẽ ấy lại che giấu một trái tim tàn nhẫn đến như vậy.

Bên ngoài, mặc tiếng bàn tán râm ran, không ai dám không nhường đường cho cỗ xe của Thôi Tuần. Trong xe, Thôi Tuần ngồi ngay ngắn, nét mặt không hề dao động trước những lời xầm xì theo gió lọt vào. Từ thắt lưng của hắn, chiếc quả cầu hương bằng bạc mạ vàng khẽ đung đưa, tỏa ra mùi hương thanh nhã len lỏi vào khứu giác. Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng trên quả cầu hương nhè nhẹ lay động, nhưng trong lòng chỉ mải nghĩ làm thế nào để nói cho Lý Doanh biết sự thật về việc của Thẩm Dung.

Từ những lời nói ít ỏi của Lý Doanh, hắn nhận ra nàng rất tôn kính vị biểu tỷ này. Thẩm Dung yêu thích loại gấm thêu hoa văn liên châu từ Dương Châu tiến cống và Lý Doanh không chút do dự mà nhường lại cho nàng ta. Thế nhưng, nàng không hay biết Thẩm Dung cần loại gấm đó để làm hình nhân nguyền rủa chính nàng? Lý Doanh đối đãi Thẩm Dung như tỷ muội, còn Thẩm Dung lại coi nàng như bậc thang để trèo cao. Nàng tôn trọng thương yêu Thẩm Dung, còn Thẩm Dung lại độc ác đến mức muốn đòi mạng.

Nàng luôn thành tâm với những người bên cạnh. Dù là vị hôn phu Trịnh Quân, hay Thẩm quốc phu nhân và Thẩm Dung, nàng đều đối xử chân thành. Nhưng những người đó, ai nấy đều muốn hại nàng. Nghĩ đến đây, lòng hắn không khỏi chua xót thay.

Bên ngoài xe ngựa, dòng người vẫn tấp nập, một mùi thơm ngọt ngào bất chợt xộc vào mũi, hẳn là xe ngựa đã đi qua một quán ăn. Thôi Tuần nhấc nhẹ tay vén rèm xe, quả nhiên ánh mắt bắt gặp biển hiệu của Phúc Mãn Đường, nơi nổi danh về các loại điểm tâm đồ ngọt.

Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu hắn, hắn dặn xa phu dừng xe, rồi tự mình bước xuống, bước chân chậm rãi đi vào Phúc Mãn Đường. Cửa tiệm được bày trí tinh tế nhã nhặn, các loại bánh điểm tâm muôn hình muôn vẻ được xếp ngay ngắn. Có bánh anh đào bóng bẩy trong suốt, bánh mè giòn rụm thơm ngon, bánh đắp hình hoa đa dạng phong phú. Chưởng quầy nhận ra Thôi Tuần, niềm nở hỏi: “Thôi Thiếu khanh, ngài lại đến mua đường phấn đúng không?”

Thôi Tuần khẽ gật đầu. Chưởng quầy nhanh nhảu mời chào: “Đợt này, chúng ta có thêm chút hương hoa đào vào đường phấn, vị ngọt thanh hơn hẳn. Thiếu khanh có muốn thử không?”

Chưởng quầy lấy ra một miếng đường phấn, cẩn thận đưa tới. Thôi Tuần lắc đầu: “Đa tạ, mỗ không thích ăn đường phấn.”

Chưởng quầy thoáng ngạc nhiên, không ăn đường phấn, vậy mua để làm gì? Chẳng lẽ là mua cho người khác? Nhưng xưa nay Thôi Tuần, vị “Diêm Vương sống” này luôn sống đơn độc, chẳng nghe nói có bạn bè thân thiết, cũng chưa từng có hồng nhan tri kỷ nào bầu bạn. Dẫu nghi hoặc, chưởng quầy không dám hỏi thêm, đành gói một túi đường phấn màu hổ phách, cung kính đưa cho hắn. Thôi Tuần trả tiền xong, cầm túi đường phấn, quay lại xe ngựa. Cỗ xe tiếp tục lăn bánh, đưa hắn về phường Tuyên Dương.

Xuân sắc tươi đẹp, đào liễu đua nở, khung cảnh tràn ngập sức sống. Khi xe ngựa gần tới Thôi phủ, hắn để xa phu quay về Sát Sự Thính, còn hắn cầm theo gói đường phấn bọc trong giấy dầu, thong thả đi bộ về phía trước.

Trong ánh nắng xuân ấm áp, hắn trông thấy một thiếu nữ thanh mảnh với búi tóc song hoàn vọng tiên, đang ngồi trên bậc đá xanh, chống cằm, đợi hắn trở về.

Bước chân hắn bất giác chậm lại, gió xuân thổi nhẹ qua người, xua tan hàn ý âm u luôn đeo bám trong thân thể hắn. Thiếu nữ trông thấy hắn, đôi mắt nàng sáng lên, nụ cười rạng ngời nở trên khuôn mặt, nàng vui mừng đứng dậy, vẫy tay gọi: “Thôi Tuần, ngài đã về rồi?”

Khóe môi Thôi Tuần cong lên, hắn nhanh bước đến bên nàng, đưa gói đường phấn trong tay ra: “Ta mang đường phấn của Phúc Mãn Đường về cho cô này.”

Bên ngoài thư phòng, Lý Doanh ngồi trên thềm, đôi chân thả lơ lửng dưới hành lang. Nàng ngậm một miếng đường phấn có thêm hương hoa đào của Phúc Mãn Đường, lắng nghe Thôi Tuần kể về chuyện của Thẩm Dung. Khi hắn nói xong, ánh mắt nàng cụp xuống: “Vậy là, vì muốn nhập cung làm phi nên biểu tỷ đã dùng vu thuật để hại ta, di mẫu biết nhưng cũng không ngăn cản tỷ ấy, đúng không?”

Thôi Tuần gật đầu. Hắn nghiêng mắt nhìn nàng, trên gương mặt nàng quả nhiên hiện lên vẻ bi thương. Những người thân mà nàng từng chân thành đối đãi lại vì lợi ích cá nhân mà muốn lấy mạng nàng. Điều đó sao có thể không khiến nàng tổn thương?

Trái tim Lý Doanh như bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, khiến nàng khó thở. May thay, vị ngọt thanh của đường phấn trong miệng đã phần nào làm dịu bớt nỗi đau. Nàng lẩm bẩm: “Thôi Tuần, cả đời này ta chưa từng làm điều gì sai trái, cũng chưa từng phụ lòng bất kỳ ai, tại sao bọn họ đều muốn ta chết chứ?”

“Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội.” [1] Thôi Tuần lặng lẽ nói: “Chuyện đời vốn dĩ không có lý lẽ.”

[1] Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội – 匹夫无罪,怀璧其罪 – pǐ fū wú zuì,huái bì qí zuì (thất phu (dân thường) vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ Xuân thu Tả truyện, có một câu chuyện dài lắm kèm theo). Nguồn chú thích: Fanpage Hoa Ca.

Lý Doanh quay đầu nhìn hắn: “Giống như chuyện Thiên Uy quân sao?”

Nàng bất chợt nhắc đến Thiên Uy quân khiến Thôi Tuần thoáng sững người. Hắn im lặng, không trả lời. Lý Doanh trong lòng thầm thở dài. Hắn vẫn không muốn nói.

Nếu hắn không muốn, nàng cũng không ép. Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, lẩm bẩm: “Trước đây, ta luôn tin rằng “gieo nhân nào, gặt quả nấy”. Nhưng đôi lúc ta tự hỏi, sáu chữ ấy có thực sự tồn tại không? Nếu hôm đó ta không rời khỏi hồ sen, thì Vương Nhiên Tê vẫn ung dung làm Kim Thành quận phu nhân. Câu nói “gieo nhân nào, gặt quả nấy”, rốt cuộc là đúng hay sai?”

Trong lời nói của nàng mang theo chút mông lung lạc lõng. Thôi Tuần nhìn nàng, dường như có phần lo lắng: “Những kẻ muốn hại cô, đó là lỗi của bọn họ, không liên quan gì đến cô. Cô không cần vì họ mà phá bỏ đức tin gìn giữ bấy lâu nay.”

Lý Doanh nghiêng đầu nhìn hắn. Hàng lông mày hắn hơi chau lại, đôi mắt vốn bình lặng như mặt hồ giờ đây bỗng dậy sóng. Nàng mỉm cười: “Ngài mong ta giữ vững đức tin còn hơn cả chính bản thân ta rồi đấy.”

Thôi Tuần sững lại, hắn quay mặt đi, chậm rãi nói: “Bởi vì công chúa là ánh trăng sáng trên trời, mà ánh trăng sáng, không nên nhuốm phải bụi trần.”

Lý Doanh lặng ngắm hắn, gương mặt hắn trắng nhợt như ngọc lạnh. Nàng bất chợt hỏi: “Nếu ta là ánh trăng trên trời, vậy thì ngài là gì?”

Thôi Tuần dường như không ngờ nàng lại hỏi vậy. Hắn thoáng sững sờ, trong đầu văng vẳng những lời bàn tán trên phố và câu nói của Thái hậu: “chó dữ” và “dây xích”. Hắn bật cười tự giễu: “Có lẽ, ta là bùn lầy dưới đất.”

Lý Doanh mím môi, chăm chú nhìn hắn. Hàng mi dài tựa cánh quạ của hắn rủ xuống, che đi ánh mắt mờ ảo tựa làn sương, khiến nàng không thể nhìn rõ tâm tư hắn. Nàng quay lại ánh mắt, bỗng thở dài, nghiêm túc nói: “Không phải đâu. Ngài là Vọng Thư Sứ.” [2]

[2] Thôi Tuần có đại danh (tên chính thức) là Thôi Tuần và tên tự (tên được đặt khi đã trưởng thành theo quan niệm Nho giáo) là Vọng Thư. Trong thần thoại cổ Trung Quốc, Vọng Thư là vị thần đánh xe của mặt trăng. Còn Lý Doanh có nhũ danh (tên thân mật hồi nhỏ) là Minh Nguyệt Châu, hiểu nôm na là viên ngọc tỏa sáng như ánh trăng. Mình không chắc giai đoạn này Lý Doanh biết tên tự của Thôi Tuần chưa, có lẽ nàng chỉ vô tình nói thế thôi, nên chi tiết này càng thể hiện sự tinh tế trong cách đặt tên nhân vật của tác giả.

Thôi Tuần nghe vậy, ngẩn người một lúc. Hồi thần lại, hắn mỉm cười. Lý Doanh cũng hé môi cười đáp lại. Hai người ngồi trước hiên, gió nhẹ thoảng qua, cả sân đầy hoa hải đường theo gió bay lả tả. Có cánh hồng phấn, có cánh trắng muốt, xoay vần giữa không trung, rơi xuống như tuyết, vẽ nên bức tranh “Hải đường thổi tuyết” tuyệt đẹp.

Lý Doanh đưa tay ra, đón lấy một cánh hoa hải đường trắng lững lờ rơi xuống, nàng khẽ nói: “Thật ra, ta sẽ không vì biểu tỷ muốn hại ta mà đánh mất tâm niệm ta vẫn luôn gìn giữ.”

Thôi Tuần định phủi cánh hoa rơi trên mu bàn tay, nghe vậy động tác cũng khựng lại. Hắn hỏi: “Thật sao?”

Lý Doanh gật đầu: “Con người luôn phải tin tưởng vào một điều gì đó. Dẫu đôi lúc ta cũng có chút nghi ngờ, nhưng tuyệt sẽ không vì biểu tỷ mà thay đổi sơ tâm. Nàng ta không đáng để ta làm vậy.”

Nghe vậy, Thôi Tuần bỗng cảm thấy nhẹ nhõm. Hắn đáp: “Đúng vậy, nàng ta không đáng.”

Miếng đường phấn trong miệng Lý Doanh đã tan hết, nàng lại lấy thêm một miếng, vị ngọt thanh lại lần nữa lan tỏa. Nàng nói: “Nhưng có một chuyện, khiến ta rất vui.”

“Chuyện gì?”

“Ngài nói a nương đã thừa nhận không phải hung thủ hại ta, ta thực sự rất vui.” Nét mặt Lý Doanh lộ vẻ nhẹ nhõm: “Dù ta luôn miệng nói rằng ta không tin a nương là người hại ta, nhưng trong lòng ta vẫn luôn sợ hãi. Ta sợ mình sai, sợ rằng a nương vì quyền lực mà bỏ rơi ta. Nhưng may thay, ta đã không sai.”

Thôi Tuần gật đầu: “Thái hậu từng nói, dù phải hy sinh tính mạng, bà cũng không bao giờ làm tổn thương công chúa, bà vẫn luôn nhớ mong cô.”

Lý Doanh mỉm cười: “Vậy thì lần này, ta lại thắng cược rồi.”

Thôi Tuần cũng mỉm cười. Khi hắn cười, đôi mắt vốn lạnh lẽo tựa sương tuyết thoáng chốc tan thành dòng suối xuân, dung mạo rực rỡ tựa như ánh bình minh, khiến những đóa hải đường đầy sân cũng trở nên lu mờ. Lý Doanh nhìn đóa hoa rơi trên mu bàn tay hắn. Ngón tay hắn thon dài, làn da trắng nhợt như ngọc lạnh, phối với cánh hoa hải đường đỏ rực như lửa, khiến sắc đỏ càng nồng đậm như lửa, sắc trắng càng cô tịch như tuyết. Giọng nàng nhỏ nhẹ: “Thôi Tuần, ngài không thích hoa, cũng không thích ăn đường phấn, đúng không?”

Thôi Tuần thoáng sững người, rồi gật đầu. Lý Doanh lấy một miếng đường phấn, đưa cho hắn: “Thật ra, đường phấn rất ngon, ngài thử xem.”

Thôi Tuần nhìn viên đường phấn sắc hổ phách nàng đưa nhưng không nhận. Lý Doanh nói: “Hồi còn nhỏ, mỗi khi ta buồn, a nương sẽ cho ta một miếng đường phấn. Người bảo ăn vào rồi, lòng sẽ bớt buồn hơn. Ta thử rồi, đúng là như thế đấy. Từ đó, ta rất thích ăn đường phấn.”

Nàng ngừng lại, cẩn thận lựa lời: “Thôi Tuần, trong lòng ngài chứa quá nhiều chuyện, chắc là ngài rất khổ tâm. Ngài thử ăn một miếng đường phấn đi, ăn rồi sẽ không còn buồn khổ nữa.”

Thôi Tuần vẫn không đón lấy. Quả thực, hắn vốn không thích đường phấn. Năm hắn ba tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân vô tình, kế mẫu không thương, huynh đệ bất hòa. Chưa từng có ai dạy hắn rằng khi khổ sở thì nên ăn một miếng đường phấn. Sau này lớn lên, hắn lại càng ghét những thứ đồ ngọt chỉ để dỗ dành trẻ con này. Nhưng Lý Doanh vẫn kiên nhẫn đưa tay ra, trong lòng bàn tay trắng ngần là viên đường phấn màu hổ phách yên tĩnh nằm đó, thái độ như thể nếu hắn không lấy, nàng nhất quyết sẽ không chịu thu tay.

Thôi Tuần thoáng do dự, cuối cùng vẫn lấy viên đường phấn từ tay nàng, cho vào miệng.

Miếng đường phấn vừa tan trong miệng, vị ngọt dịu dàng như sợi chỉ len lỏi, hòa quyện hương hoa đào thanh thoát, theo vị giác chảy thẳng vào lòng, tựa làn gió xuân xua tan từng mảng u ám, nặng trĩu trong lòng hắn. Lý Doanh nhìn hắn, khẽ hỏi: “Ngon không?”

Thôi Tuần ngậm viên đường phấn, mơ hồ gật đầu. Lý Doanh nhoẻn cười: “Vậy từ nay, nếu trong lòng ngài cảm thấy khổ sở thì đừng một mình chịu đựng nữa, mà hãy ăn một miếng đường phấn nhé, được không?”

Thôi Tuần không nhìn nàng, ánh mắt chỉ dõi theo những cánh hoa hải đường nhè nhẹ rơi theo gió. Hoa rơi phủ khắp mặt đất, tạo thành tấm thảm trắng mỏng manh, phảng phất hương thơm nhè nhẹ, khiến lòng người an yên lạ lùng. Trong miệng hắn vẫn còn vị ngọt của đường phấn, một lần nữa, hắn gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK