Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đồn miêu quỷ là một loại tà thuật vu cổ. Vu hành giả sát hại con mèo già đã sống hơn hai mươi năm, sau đó dùng phù chú giam giữ linh hồn nó. Hằng đêm vào giờ Tý, kẻ đó dùng máu tươi của mình và xác chuột để cúng tế. Trải qua hàng chục năm, linh hồn con mèo già bị thao túng, trở thành công cụ hãm hại những người mà vu hành giả muốn diệt trừ.

Chẳng trách con mèo hoang khi nãy lại không có bóng. Thì ra, đó không phải mèo sống, mà là một miêu quỷ.

Lý Doanh lẩm bẩm: “Vậy những con quạ không tim vừa nãy, cũng là do miêu quỷ làm hại sao?”

Thôi Tuần gật đầu: “Hẳn là miêu quỷ đã ăn mắt và tim của quạ, sau đó điều khiển xác chúng bay lượn. Những con quạ khác vì thế mới hoảng loạn mà vội vã rời khỏi khu rừng hoang.”

Lý Doanh lại hỏi: “Vậy miêu quỷ lao vào ta, vì muốn ăn ta sao?”

“Đúng vậy.” Thôi Tuần trầm giọng: “Miêu quỷ được nuôi dưỡng bằng tà thuật hàng chục năm, đã trở thành ác hồn. Ác hồn vốn ưa hành hạ những kẻ yếu hơn mình. Nó giết quạ để mua vui, rồi muốn nuốt luôn cả hồn phách của công chúa.”

Hồi tưởng lại cảnh kinh hoàng ban nãy, Lý Doanh bất giác lạnh toát cả sống lưng. Nếu yết hầu nàng bị miêu quỷ cắn nát, có lẽ kết cục sẽ chẳng khác gì bầy quạ kia. Nàng run giọng nói: “Ta nhớ triều trước từng xảy ra họa miêu quỷ trong cung. Bởi vậy, Đại Chu có luật ai nuôi miêu quỷ hay truyền bá tà thuật này đều bị xử trảm; người nhà nếu biết mà không báo thì lưu đày ba nghìn dặm. Là ai, ai lại dám mạo hiểm, chịu tội chết để nuôi miêu quỷ?”

Ánh mắt Thôi Tuần dừng lại trên vệt máu kéo dài trên lá khô, hướng về phía trước. Hắn đáp: “Đi theo dấu máu này, ắt sẽ tìm ra đáp án.”

Vệt máu dẫn đến một căn nhà đá.

Nhà đá ẩn sâu trong rừng hoang, vô cùng hẻo lánh, xung quanh chẳng có lấy một bóng người. Tường nhà được xếp bằng những phiến đá thô, trên mái phủ dày lớp cỏ tranh. Thoạt nhìn, nơi này chẳng khác nào chỗ nghỉ chân của một thợ săn. Nhưng ánh trăng yếu ớt xuyên qua tầng mây, rọi lên đống xương chuột lớn bên cạnh, cùng bóng tối phủ trùm từ bên trong gian nhà, khiến không khí nơi đây trở nên lạnh lẽo đến rợn người.

Lý Doanh rùng mình, không khỏi sợ hãi.

Thôi Tuần không để lộ chút cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng chắn trước nàng, trầm giọng nói: “Nắm lấy áo ta.”

Lý Doanh vội vàng gật đầu, bàn tay nhỏ run rẩy bám nhẹ vào chiếc áo bào lông hạc màu đen tuyền của hắn, theo sau từng bước, đến bên cánh cửa gỗ khép hờ.

Qua khe cửa, cả hai lén nhìn vào trong. Bóng tối ngập tràn, nhưng trong màn đen đặc ấy, một đôi mắt xanh lục âm u rực sáng, hiện ra rõ ràng.

Miêu quỷ!

Hai chữ này đồng thời xuất hiện trong tâm trí họ. Dường như nghe thấy động tĩnh, miêu quỷ ngoảnh đầu nhìn về phía cửa, cong lưng, gầm gừ nhe nanh. Nhưng khi trông thấy cây cung sắt dính máu trên tay Thôi Tuần, nó lập tức khựng lại, gầm một tiếng nhỏ sợ hãi, rồi phóng mình qua cửa sổ bỏ chạy.

Miêu quỷ đã trốn thoát.

Căn nhà đá lại chìm trong tĩnh lặng.

Thôi Tuần nói: “Chúng ta vào xem thử.”

Lý Doanh bấu chặt lấy áo hắn, dường như nhờ sự hiện diện của người trước mặt, nỗi sợ trong lòng nàng cũng vơi đi phần nào. Thôi Tuần bật lửa, ánh sáng đỏ rực lập lòe trong bóng tối, soi sáng cả căn nhà.

Khi bước vào, hai người đều sửng sốt.

Khắp nơi trong nhà đá bốc lên thứ không khí kỳ dị khó tả. Tường nhà phủ đầy rêu xanh ẩm ướt, bàn ghế bằng tre mục nát lốm đốm vết mốc. Nhưng điều khiến Lý Doanh kinh hoàng nhất chính là chiếc cọc gỗ hình chữ thập giữa phòng. Trên cọc, một hình nhân rơm mặc địch y xanh lục thêu mười hai chương văn, phần vai của nó còn loang lổ những vết máu khô. [1] Xem ra, đây là nơi trú thân của miêu quỷ.

[1] Địch y chính là lễ phục trang trọng nhất dành cho các bậc Hậu phi trong triều đình các nước Á Đông xưa. Từ thời Đường trở về sau, sắc áo được chuyển thành màu xanh sẫm, trên thân áo thêu đúng mười hai hàng hoa văn chim trĩ, viền tay áo và cổ áo đều thêu rồng. Kiểu dáng Địch y là nhất quán (giống với sự thống nhất của Cổn phục), chỉ có số lượng hàng chim trĩ sẽ thay đổi theo phẩm trật: bậc Hậu có 12 hàng, bậc Phi chỉ có 9 hàng. Nguồn chú thích:Fanpage Thiên Nam Lịch Đại Hậu Phi – 天南歷代后妃

Ánh mắt Lý Doanh rơi trên bộ địch y, lòng nàng chấn động. Đây vốn là lễ phục chỉ dành cho Quý phi, Huệ phi, Lệ phi, và Hoa phi Đại Chu. Tại sao nó lại xuất hiện trong căn nhà đá hẻo lánh này?

Nàng chăm chú nhìn kỹ, bỗng thốt lên: “Đây là… y phục của a nương?”

“Y phục của Thái hậu?”

“Đúng, chính là bộ địch y mà a nương đã mặc khi được sắc phong Quý phi.”

Nhưng tại sao y phục của Thái hậu lại rơi vào tay kẻ khác, thậm chí bị mặc lên hình nhân?

Thôi Tuần nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi.”

“Ngài hiểu chuyện gì cơ?”

“Mấy ngày gần đây Thái hậu luôn mắc bệnh vặt, ngay cả Đại triều hội đầu năm cũng không đủ sức để tham dự. Thái y nói chứng đau đầu của bà tái phát, nhưng thực ra không phải. Rõ ràng là miêu quỷ quấy phá.”

Lý Doanh nhìn vào bộ địch y màu xanh thêu hoa văn mười hai chương, trên đó là dấu vết bị răng của miêu quỷ gặm nát, trong lòng như bừng tỉnh: “Miêu quỷ không thể vào điện Bồng Lai, nên có kẻ đã lén lấy áo của a nương, khoác lên người rơm, để miêu quỷ gặm nát hình nhân, giống như đang hại thân thể của bà ấy. Có người muốn mưu hại a nương!”

Hiểu ra điều này, nàng lòng đầy hoảng loạn, vội vàng quay sang nói với Thôi Tuần: “Thôi Tuần, ngài phải giúp ta cứu a nương!”

Thôi Tuần không đáp ngay. Hắn do dự hồi lâu, rồi trầm giọng hỏi: “Công chúa muốn cứu Thái hậu thật sao?”

“Đương nhiên rồi! Người là mẫu thân của ta mà!”

Thôi Tuần lặng đi một chút, ánh mắt luôn tĩnh lặng tựa nước sâu bỗng lóe lên vẻ băn khoăn hiếm có. Hắn dường như đang suy nghĩ có nên nói ra điều sắp tới hay không. Nhưng nhìn thấy vẻ sốt ruột của Lý Doanh, hắn mím môi, nói: “Mấy ngày trước, trong đêm mưa sấm sét, đôi sư tử đá canh giữ trước lăng mộ công chúa đã bị sét đánh vỡ làm đôi.”

Lý Doanh ngẩn ra: “Việc đó thì có liên quan gì đến chuyện hôm nay?”

Thôi Tuần tiếp lời: “Lăng mộ công chúa bị phá, Chủ bộ của Hỗn Thiên Giám nói đây là điềm báo rằng vong hồn công chúa không yên, dùng sư tử đá bị vỡ làm lời cảnh cáo. Ngay sau đó, Ngự sử Giả Phương đã dâng sớ buộc tội ta tự ý điều tra vụ án của công chúa. Ba việc này xảy ra liên tiếp, rõ ràng là có người muốn lợi dụng danh nghĩa của công chúa để đưa ta vào chỗ chết. Ta không tin Thái hậu không nhìn ra chuyện này.”

Lý Doanh hơi ngẩn người: “Ý của ngài là gì?”

“Rõ ràng Thái hậu đã nhìn ra, nhưng lại không truy cứu kẻ nào phá hoại lăng mộ công chúa, mà chọn cách trừng phạt ta nặng nề, bãi miễn chức vụ của ta. Với sự minh trí của bà, ta chỉ có thể nghĩ đến một lý do.”

Lòng bàn tay Lý Doanh đã ướt đẫm mồ hôi, trong đầu nàng đã có đáp án, nhưng vẫn cố níu giữ chút hy vọng: “Lý do gì?”

“Đó là bà không muốn có ai đó điều tra lại vụ án của công chúa.”

Tâm trí Lý Doanh bỗng chốc trống rỗng, tai ù đi như vừa nghe tiếng sấm.

Lý do tại sao a nương không muốn ai đào sâu vụ án của màmh, Thôi Tuần không nói, nhưng Lý Doanh cũng mơ hồ đoán được.

Chỉ có hung thủ chân chính mới không muốn nhắc lại chuyện cũ.

Lý Doanh choáng váng, cả người lảo đảo không vững. Đôi chân nàng mềm nhũn, không còn chút sức lực để bám trụ, may mà Thôi Tuần kịp nhận ra sự bất thường, đưa tay ra đỡ lấy nàng. Ánh mắt hắn thoáng vẻ xót xa, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cô có còn muốn cứu Thái hậu không?”

Lý Doanh ngơ ngẩn nhìn hình nhân mặc áo của mẫu thân, hồi lâu không nói, rồi gian nan cất lời: “Ta muốn cứu a nương.”

Thôi Tuần sửng sốt, vô thức hỏi lại: “Vì sao?”

Lý Doanh cười khổ: “Hiện tại tất cả chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ cho thấy a nương là hung thủ. Khi chân tướng chưa rõ, bà ấy vẫn là mẫu thân của ta. Sao ta có thể không cứu bà ấy?”

Thôi Tuần ngập ngừng, muốn nói rằng Thái hậu hiện là kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng hồi tưởng lại những lời của Lý Doanh, hắn chỉ trầm mặc.

“Ngài nghĩ ta quá nhu nhược, đúng không?” Nàng hỏi, giọng khàn đặc.

Thôi Tuần lắc đầu.

“Ta chỉ… muốn tin vào người mà ta lựa chọn tin tưởng.”

Nàng đã tin Thôi Tuần, cũng như tin a nương.

Thôi Tuần nhìn nàng, ánh mắt lần đầu trở nên dịu dàng hơn, hắn chậm rãi đáp: “Có lẽ, công chúa đã đúng.”

Lý Doanh ngơ ngác gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy, có lẽ ta đúng.”

Tuy nàng nói như thế, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an. Chợt Thôi Tuần lên tiếng: “Ta sẽ giúp công chúa.”

Hắn muốn giúp Lý Doanh, muốn cứu mẫu thân nàng.

Lý Doanh thoáng sững sờ, không nghĩ rằng Thôi Tuần sẽ nói như vậy. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hướng về đôi mắt sâu thẳm, đen láy như mực của hắn. Trong lòng bỗng dậy lên một cảm giác lạ lùng, vừa kinh ngạc, lại vừa cảm động. Nàng nhìn Thôi Tuần, còn hắn cũng nhìn lại nàng. Ánh mắt chạm nhau, thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc. Một lát sau, Thôi Tuần chợt buông tay khỏi cánh tay đang đỡ lấy nàng, hơi mất tự nhiên quay mặt đi, ánh nhìn hướng về bàn lễ làm bằng thanh tre trúc. Hắn bình thản nói: “E là Thái hậu không muốn gặp ta, ta sẽ đến gặp bá phụ, nhờ người tâu rõ chuyện miêu quỷ lên Thái hậu.”

Lý Doanh thoáng do dự, rồi khẽ nói: “Nhưng nếu bá phụ ngài gặp ngài, chắc chắn sẽ lại nói những lời khiến ngài tổn thương.”

“Không sao.”

Thật vậy sao?

Lý Doanh nhớ rất rõ dáng vẻ của Thôi Tuần ngày bị Thôi Tụng Thanh chất vấn, rằng tại sao hắn không chết ở Đột Quyết. Khi ấy, hắn đã đau lòng biết nhường nào. Làm sao có thể nói rằng không sao? Trong lòng nàng dâng lên chút áy náy. Nàng xoắn chặt hai bàn tay, nhỏ nhẹ nói: “Ngài nguyện ý giúp ta cứu a nương. Thôi Tuần, thật sự ta cảm kích vô cùng.”

Nàng cúi đầu, đôi tay nhỏ nhắn bất giác xoắn chặt vào nhau. Thôi Tuần nhìn đôi tay gầy guộc ấy, khóe môi hơi mím lại. Hắn nói: “Ta nguyện đi cầu xin bá phụ, kỳ thực, không chỉ vì giúp cô.”

Lý Doanh ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đầy bối rối. Thôi Tuần điềm tĩnh nói: “Ta muốn lợi dụng chuyện miêu quỷ để khôi phục chức quan của mình. Đây là cơ hội tốt nhất.”

Lý Doanh lẩm bẩm: “Thật… thật vậy sao?”

“Phải.” Thôi Tuần gật đầu, giọng điệu bình thản không chút gợn sóng: “Vậy nên cô không cần cảm thấy áy náy. Ta làm thế, phần nhiều là vì bản thân ta, chứ không hoàn toàn vì cô.”

“Thì ra là vậy…” Lý Doanh khẽ đáp, trong lòng không rõ là nhẹ nhõm hay có chút hụt hẫng. Đôi tay nàng từ từ thả lỏng, không còn xoắn chặt nữa. Nàng nhẹ giọng hỏi: “Vậy ngài có biết ai muốn hại a nương ta không?”

Thôi Tuần dõi mắt về phía bàn lễ làm từ tre: “Ở Kiềm Châu, người Miêu Man thường dùng đồ tre. Mà Tưởng Lương, chính là người Miêu Man ở Kiềm Châu.”

Đêm khuya như mực, trăng khuất sau tầng mây.

Lý Doanh ngồi trên đế đá của tượng sư tử trước phủ Thôi Tụng Thanh, đôi chân nhỏ nhắn thả lơ lửng chạm đất. Thôi Tuần đã vào trong một thời gian dài, đến giờ vẫn chưa ra. Nàng không khỏi tự nhủ, liệu có phải bá phụ hắn lại nghiêm khắc trách móc, nên lâu như thế nhưng hắn vẫn chưa quay lại.

Những suy nghĩ rối bời xoay quanh trong tâm trí. Trên đầu gối nàng là chiếc cung cũ của Thôi Tuần. Lý Doanh nâng nhẹ cây cung lên, đầu ngón tay chạm vào lớp gỉ sét loang lổ, đôi mày thanh tú chau lại. Một luồng sáng xanh biếc lóe lên nơi đầu ngón tay nàng lướt qua. Chỉ trong chốc lát, lớp gỉ đã hoàn toàn biến mất, để lộ dáng vẻ sáng bóng như mới của cây cung.

Sau khi làm sạch hết gỉ sét, Lý Doanh nâng niu đặt cây cung mới mẻ như ban đầu lên đầu gối. Nàng một tay v.uốt ve, một tay bất giác ôm lấy cánh tay, ánh mắt lo lắng dõi về phía cánh cửa.

Đột nhiên, tiếng bánh xe vang lên trong màn đêm tĩnh lặng, khiến Lý Doanh ngẩng đầu. Nàng nhìn theo, chỉ thấy một cỗ xe tứ mã đang chậm rãi tiến lại.

Xe tứ mã, hẳn là xe của quan viên từ tam phẩm trở lên. Lý Doanh dõi mắt về phía xe, gió đêm thổi qua, làm rèm xe khẽ lay động. Trong ánh trăng mờ nhạt, ánh mắt nàng chợt ngưng đọng.

Ngồi trong xe, hóa ra lại chính là Bùi Quan Nhạc, đương kim Thượng thư Bộ Binh, cũng là phu quân của Vương Nhiên Tê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK