Lý Doanh nghiêm mặt đáp: “Không có đường phấn.”
“Hôm qua ta vừa mua cho nàng mà…”
“Có sao?” Lý Doanh nói dối không chớp mắt: “Chàng không định nhắc tới gói đồ chàng mang về lúc nửa đêm đó chứ? Ta vứt đi rồi.”
Thôi Tuần: “…”
Lý Doanh lại múc một muỗng thuốc, nói: “Không có đường phấn, thuốc đắng này, chàng uống hay không?”
Thôi Tuần nào dám không uống, chỉ có thể cắn răng nuốt xuống. Nhìn vẻ mặt hắn nhíu mày, Lý Doanh liếc mắt, lạnh nhạt nói: “Đến chết chàng còn không sợ, vậy mà lại sợ đắng?”
Thôi Tuần thở dài: “Hôm qua phải chuẩn bị cho vụ án của Thẩm Khuyết, nên ta mới ở lại Sát Sự Thính đến khuya. Đợi xử xong chuyện của Thẩm Khuyết, ta sẽ cáo bệnh, không đến Sát Sự Thính nữa.”
Nghe hắn nói vậy, mặt Lý Doanh cuối cùng cũng lộ chút vui vẻ. Nàng đáp: “Đây là chàng nói đấy nhé.”
Thôi Tuần gật đầu: “Là ta nói.”
Lý Doanh cười rạng rỡ, thổi nguội muỗng thuốc trong tay, đưa tới trước miệng hắn: “Để chàng không quên, hôm nay thuốc của chàng sẽ không thêm đường phấn nữa.”
Thôi Tuần: “…”
–
Thôi Tuần bất lực uống hết cả chén thuốc, chỉ cảm thấy vị đắng trong miệng còn hơn cả hoàng liên. Đang định xuống giường rót chén trà, thì bị Lý Doanh liếc mắt cảnh cáo, hắn không dám động. Lý Doanh quay lưng thu dọn chén thuốc bằng sứ Thanh Hoa, sau đó bất ngờ xoay người, đưa tay ra: “Này.”
Trong lòng bàn tay trắng mịn của nàng, có một viên đường phấn màu hổ phách.
Mắt Thôi Tuần sáng lên, hắn cầm viên đường bỏ vào miệng, vị ngọt thanh mát lập tức át đi cảm giác đắng ngắt. Hắn nói: “Đây chẳng phải là đánh một cái rồi cho ăn một trái sao?”
“Đúng vậy.” Lý Doanh gật đầu: “Để chàng nhớ rằng, chàng là người có tiểu nương tử quản rồi.”
Câu nói này khiến Thôi Tuần ngẩn người. Hắn chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó, hắn cũng có tiểu nương tử quản hắn, mong chờ hắn. Thôi Tuần nhìn nàng, thanh âm nhẹ bẫng, không mấy tự tin: “Vậy nàng… quản ta cả đời có được không?”
Giọng hắn tuy nhẹ, nhưng Lý Doanh vẫn nghe rất rõ. Nàng cong khóe môi, nụ cười rạng rỡ như hoa nở, không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Thôi Tuần cúi đầu, nở nụ cười nhè nhẹ. Hắn ngậm viên đường trong miệng, má hơi phồng lên. Hình tượng thường ngày của hắn trước mặt người ngoài luôn là lạnh lùng tàn nhẫn nên dáng vẻ này đúng là hiếm thấy. Lý Doanh cảm thấy thú vị, đưa tay chọc nhẹ má hắn.
Thôi Tuần hơi khựng lại, sau đó vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nói: “Đừng nghịch nữa.”
Lý Doanh mỉm cười rạng rỡ, tiếp tục chọc má hắn: “Ta cứ muốn nghịch đấy.”
Nàng cười rộ lên, đôi mắt như chứa đầy muôn vàn tinh tú lấp lánh, khóe môi hơi cong, trên gương mặt tựa ngọc hiện lên hai lúm đồng tiền nhạt. Thôi Tuần chỉ cảm thấy cả thế gian bỗng chốc sáng bừng lên, lòng hắn không khỏi rung động. Hắn ngẩn người nhìn nàng, cố kìm nén xúc động muốn cúi xuống hôn nàng, chỉ đưa tay giữ lấy cổ tay trắng ngần của nàng: “Đừng nghịch nữa…”
Lý Doanh nhìn bàn tay đang giữ lấy cổ tay mình, cười bảo: “Ơ? Hôm nay chàng dùng lan chỉ rửa tay cả trăm lần rồi à?”
Thôi Tuần sững lại: “Sao nàng…”
“Sao ta biết được?” Lý Doanh tiếp lời: “Muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.”
“Ta…”
“Đừng giải thích.” Lý Doanh oán trách: “Cả ngày suy tính nhiều như thế, chàng chưa nghe câu “quá thông minh sẽ tự chuốc khổ” à?”
Thôi Tuần bị nàng nói trúng tim đen đến mức cạn lời, chỉ biết bất lực lắc đầu, cười nói: “Giờ ta đã hiểu, vì sao bao nhiêu nam tử trên đời đều không muốn cưới công chúa Đại Chu nữa.”
Lý Doanh hỏi lại: “Chàng chắc không? Chàng không muốn cưới ta nữa đúng không?”
Thôi Tuần cũng không hiểu vì sao lời nói chung chung của mình lại biến thành chỉ đích danh nàng, hắn vội sửa ngay: “Không, ta muốn.”
Lý Doanh mỉm cười, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Nàng đưa tay kia nắm lấy tay hắn đang giữ cổ tay mình, khiến hắn muốn buông ra cũng không buông được. Nàng thản nhiên nói: “Ta cũng muốn gả cho chàng mà.”
Nàng ngừng một chút, rồi thêm vào: “Rất thích chàng, rất muốn gả cho chàng.”
Lý Doanh lớn lên trong tình yêu thương, tính tình ngay thẳng và thuần khiết. Thái hậu đã dạy nàng cách đối nhân xử thế, ôn hòa khéo léo, nhưng cũng nhấn mạnh rằng ôn hòa không đồng nghĩa với nhu nhược, khéo léo không có nghĩa là không biết tranh giành. Thái hậu từng nói, một nữ tử, không nên ngần ngại theo đuổi điều mình muốn. Nếu muốn quyền thế, có thể tranh giành; muốn địa vị, có thể tranh giành; muốn một lang quân, cũng có thể tranh giành.
Vậy nên, nàng chưa bao giờ né tránh việc thổ lộ tình yêu của mình dành cho Thôi Tuần, lặp đi lặp lại không chút che giấu. Thôi Tuần lặng lẽ nhìn nàng, trong lòng cảm thấy một luồng ấm áp chảy qua. Nhưng hắn không phải là Lý Doanh, không lớn lên trong yêu thương mà lại chìm trong khinh ghét. Ngoài ba năm ngắn ngủi đầy ánh sáng kia, cả đời hắn bị bao vây bởi những ác ý. Điều này đã định sẵn hắn không bao giờ có thể bộc bạch tình cảm một cách thẳng thắn như Lý Doanh.
Hắn chăm chú nhìn nàng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nuốt xuống, không thốt lên lời. Sau một tiếng ho khan nhẹ, hắn chuyển đề tài: “Ba ngày nữa, Thẩm Khuyết sẽ bị hành hình.”
“Nhưng chẳng phải hắn vẫn không chịu khai ra kẻ chủ mưu ở trạm dịch Trường Lạc?”
“Thật ra, giờ đây hắn đã không còn gì để kiêng dè nữa.” Thôi Tuần phân tích: “Hắn chỉ một lòng muốn chết. Việc không chịu khai ra, có lẽ là để cản trở ta đạt được điều ta mong muốn.”
Lý Doanh hỏi: “Vì sao hắn lại ghét chàng thế nhỉ?”
Đáp án của câu hỏi này, cả hai đều ngầm hiểu – chẳng qua là vì A Man.
Lý Doanh chưa từng đề cập với Thôi Tuần về tình cảm của A Man hay A Sử Na Gia dành cho hắn. Đối với nàng, những nữ tử ấy yêu thương Thôi Tuần không phải là lỗi của hắn, cũng chẳng phải lỗi của các nàng. Huống hồ, nàng đã có được toàn bộ trái tim hắn. Nếu nhắc đến tình cảm của A Sử Na Gia hay A Man, nàng mong đợi gì từ câu trả lời của hắn? Muốn nghe hắn nói gì đây? Thương hại? Lạnh nhạt? Xin lỗi? Bất kể câu trả lời nào cũng đều là sự thiếu tôn trọng đối với những nữ tử đáng thương đó.
Trước đây, nàng từng thấy tỷ tỷ của nàng, công chúa Vinh Gia sau khi xuất giá đã đưa phò mã hồi cung. Trong buổi trò chuyện cùng mọi người, Vinh Gia tỷ tỷ nhắc đến một nữ tử si tình, vì phò mã mà cả đời không gả. Vinh Gia thở dài nói với phò mã: “Nàng ấy cần gì phải khổ sở như vậy? Cứ giữ mãi một mối tình vô vọng trong lòng, ôi chao, hy vọng kiếp sau nàng ấy sẽ không còn cố chấp thế nữa.”
Những lời của Vinh Gia tỷ tỷ không hề sai, cũng chẳng có ý châm chọc. Vì vậy, phò mã phong nhã đa tình kia cũng cúi đầu thở dài thương tiếc cho nữ tử ấy. Các phi tần công chúa có mặt đều cảm thán và tiếc nuối cho số phận của nàng ta. Chỉ riêng Lý Doanh cảm thấy khó chịu trong lòng, mơ hồ nghĩ rằng, mối tình đơn phương của người ấy không nên trở thành đề tài bàn tán nơi trà dư tửu hậu.
Phò mã của Vinh Gia tỷ tỷ là mỹ nam nổi danh thời bấy giờ. Ngoài người con gái si tình kia, hắn còn có vô số người ngưỡng mộ hắn. Sau này, mỗi khi hồi cung, tỷ tỷ lại nhắc đến vài người, ngay trước mặt phò mã. Có người nàng nhắc với giọng đùa cợt, có người lại dùng giọng tiếc nuối, khoan dung. Thậm chí, có lần tỷ ấy còn mở miệng, oán trách phò mã: “Chàng nói xem, chàng sinh ra đẹp thế làm gì để rồi khiến bao nữ tử phải chết mê chết mệt?”
Phò mã chỉ mỉm cười, đôi khi còn thuận miệng thảo luận vài câu. Về sau, mỗi khi Vinh Gia tỷ tỷ hồi cung, nàng cũng chẳng muốn đến thăm nữa. Nàng từng nói với a nương: “Con không thích nghe Vinh Gia tỷ tỷ nhắc mấy chuyện đó.”
A nương hỏi nàng vì sao, nàng suy nghĩ giây lát, rồi đáp: “Có lẽ Vinh Gia tỷ tỷ không cố ý, nhưng con luôn cảm thấy tỷ ấy như muốn khoe rằng, phò mã của tỷ ấy xuất chúng nhường nào, tuấn tú ra sao, được biết bao nữ tử ngưỡng mộ, nhưng chàng chỉ yêu mỗi tỷ ấy.”
Nàng nói tiếp: “Những tình cảm thuần khiết của những nữ tử ấy trong những năm tháng thanh xuân là điều quý giá nhất trên đời. Đáng lẽ phải được trân trọng cất giữ, chứ không nên trở thành vật để Vinh Gia tỷ tỷ khoe mẽ, càng không nên là một phần tình tứ giữa tỷ ấy và phò mã.”
A nương gật đầu, mỉm cười đáp: “Minh Nguyệt Châu, sau này nếu con chiếm được trái tim của một người đàn ông, đừng lấy những nữ tử khác ra để chứng tỏ năng lực của mình. Một người phụ nữ chinh phục được một người đàn ông thì có gì đáng kể? Con có rực rỡ chói sáng hay không không nằm ở việc đánh bại những người phụ nữ khác trong cuộc chiến tranh giành tình cảm, càng không cần lấy họ để làm nền cho sự nổi bật của riêng mình.”
Lời của a nương, nàng luôn ghi nhớ trong lòng. Vì thế, nàng chưa bao giờ nhắc đến tình cảm của A Sử Na Gia hay Thịnh A Man dành cho Thôi Tuần. Nàng cho rằng, dù nói gì đi nữa, cũng đều là sự xúc phạm đến tình cảm thuần khiết ấy. Nàng tôn trọng con người họ, cũng như tôn trọng tình yêu của họ.
Nàng không nhắc đến, Thôi Tuần lại càng không. Thực tế, Lý Doanh hiểu rõ, nữ tử yêu thầm hắn chắc chắn không chỉ có mỗi A Sử Na Gia hay Thịnh A Man. Dung mạo của hắn xuất chúng, là Liên Hoa Lang, đẹp như một đóa sen. Ba năm ở Thiên Uy quân, hẳn là cũng có không ít tiểu nương tử ngưỡng mộ hắn. Thế nhưng, Thôi Tuần chưa bao giờ hé môi nhắc đến, không chỉ vì tính cách lạnh nhạt của hắn, mà còn bởi hắn không giống phò mã của công chúa Vinh Gia. Hắn sẽ không mượn tình cảm của những tiểu nương tử khác để khoe khoang với người trong lòng mình.
Thế nhân thường mắng hắn là hèn hạ, vô sỉ, kẻ tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi. Nhưng thử hỏi, có kẻ tiểu nhân hèn hạ nào lại luôn đối diện với tình cảm theo một cách chân thành, dù đối phương cao quý hay thấp hèn, mỹ miều hay thô kệch, kể cả khi không thể đáp lại thì hắn vẫn luôn dành cho họ một thái độ trân trọng hết mức.
–
Lý Doanh và Thôi Tuần “phối hợp” ăn ý, lướt qua đề tài tại sao Thẩm Khuyết lại căm hận Thôi Tuần thế này. Nàng hỏi: “Thẩm Khuyết ghét chàng lắm, ta nghĩ dù chàng dùng hình, hắn cũng không chịu khai đâu.”
Thôi Tuần cũng có chung suy nghĩ: “Thẩm Khuyết và Kim Di không giống nhau. Kim Di sợ chết, còn Thẩm Khuyết thì không. Bất kể là hình phạt gì, hắn cũng sẽ không khai. Hơn nữa, có Đại Lý Tự và Ngự Sử Đài cùng giám sát, họ cũng sẽ không để ta dùng đến tư hình.”
“Nhưng chàng phí bao công sức mới áp giải được hắn từ Lĩnh Nam về đây, không lẽ chỉ để nhìn hắn bị diệt khẩu chỉ sau ba ngày?”
“Cũng không hẳn vậy.” Thôi Tuần cân nhắc đôi chút, rồi diễn giải lời của Long Hưng Đế: “Họ luôn viện cớ rằng nếu không sớm giết Thẩm Khuyết, bách tính sẽ cho rằng Thánh nhân bao che. Nhưng dân chúng đâu có ngu. Nếu bọn họ biết cái chết của Thịnh Vân Đình có liên quan đến phu nhân của Bùi Quan Nhạc, hoặc nếu họ phát hiện Thịnh Vân Đình tới Trường An là vì muốn cầu viện cho Thiên Uy quân, trong khi Thẩm Khuyết lại trùng hợp phục kích ở ngoài thành, chẳng lẽ họ không sinh nghi?”
Lý Doanh hỏi: “Chàng đã cho lan truyền lời khai của Dương Hằng và những người khác khắp thành Trường An rồi chứ gì?”
Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Như vậy, nếu vội vã giết Thẩm Khuyết, dân chúng ngược lại sẽ nghĩ rằng triều đình đang che giấu sự thật.”
Nàng tiếp lời: “Án của Thiên Uy quân đã bị chôn vùi suốt sáu năm, nay lại một lần nữa khiến Trường An dấy lên sóng gió. Chỉ cần nghi ngờ lan rộng thêm, ba ngày sau, chưa chắc Thẩm Khuyết đã bị giết.”
Giả như không thể giết được Thẩm Khuyết, thì nhất định vẫn có cách khiến hắn phải khai ra.
Dù phải tính đến tình huống xấu nhất, Thẩm Khuyết chết đi, thì lớp băng dày cũng đã tan được một góc. Hắn có thể mượn lời bàn tán của thiên hạ, đẩy Bùi Quan Nhạc vào ngục, chưa biết chừng chân tướng sự việc sẽ sáng tỏ.
Suy nghĩ đến đây, Lý Doanh cảm thấy lòng nhẹ nhõm đôi phần. Nàng bắt đầu tính toán, phải làm thế nào để khiến Thẩm Khuyết mở miệng.
Thế nhưng ngay ngày hôm sau, A Man mang một thân thương tích chưa lành, nhờ người đến tìm Thôi Tuần.
Nàng nói, nàng muốn gặp Thẩm Khuyết.