Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sau đêm đó, mỗi tối Lý Doanh đều đốt một miếng hương an thần nhỏ cho Thôi Tuần. Có lẽ nhờ tác dụng của hương, hoặc có lẽ vì có nàng bên cạnh, những cơn ác mộng của hắn gần như không còn xuất hiện, cuối cùng hắn cũng có thể ngủ yên giấc.

Việc điều tra về tờ giấy thông hành giả mạo đã có chút manh mối. Ám thám bí mật hồi báo rằng, mặc dù cả Tư môn lang trung và Viên ngoại lang thoạt nhìn như thanh lưu, không phụ thuộc vào bất kỳ phe phái nào, nhưng trong nhà lại xuất hiện bức thư pháp của Thôi Tụng Thanh. Hiển nhiên, họ đã ngầm gia nhập Thôi đảng. Người đứng sau vụ làm giả giấy thông hành là ai, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra.

Nhưng, tại sao Thôi Tụng Thanh lại muốn giúp Kim Di làm giả giấy tờ?

Thôi Tuần quyết định thử thăm dò một phen.

Tuy nhiên, còn chưa kịp đến Thôi phủ, thì Thôi Tụng Thanh đã chủ động tìm hắn trước.

Sau triều hội, bá quan dùng bữa ở hành lang dưới cung, còn các tể tướng dùng bữa tại Chính Sự Đường. Lư Dụ Dân được Thánh nhân triệu kiến riêng, Chính Sự Đường chỉ còn lại mỗi mình Thôi Tụng Thanh.

Thôi Tuần vừa gắp một miếng bánh mỳ thì đã có nội giám đến báo: “Thôi tướng công mời ngài qua đó.”

Hắn đứng dậy, ánh mắt đầy kinh ngạc của các quan viên xung quanh lập tức đổ dồn về phía hắn. Ai nấy đều biết rằng, dù Thôi Tuần là cháu trai của Thôi Tụng Thanh, nhưng từ trước đến nay Thôi Tụng Thanh luôn coi thường nhân phẩm của hắn, chưa từng đối đãi tử tế, sao hôm nay lại đột nhiên triệu hắn đến hỏi chuyện?

Thế nhưng, mọi người lại nghĩ, dù Thôi Tụng Thanh có coi thường Thôi Tuần thế nào đi nữa, thì Thôi Tuần vẫn là cháu của ông ta. Huống chi, Thôi Tuần thuộc phe của Thái hậu, lập trường giống hệt Thôi Tụng Thanh. Quan hệ giữa hai người dịu lại cũng là lẽ bình thường.

Chúng quan cũng không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục dùng bữa ở hành lang. Phần ăn của bá quan gồm một trăm món, thêm ba con cừu, cùng các loại trái cây và mỹ tửu, không thể nói là không phong phú.

Có một lão thần không khỏi hồi tưởng ba mươi năm trước, khi phần ăn hành lang chỉ bằng một nửa bây giờ. Kể từ khi tân chính Thái Xương được thực thi, quốc khố dồi dào, tiền chất như núi, lương thóc đầy kho. Ba mươi năm trước là khởi đầu của cuộc cải cách trước nay chưa từng có tiền lệ, và rồi, Tiên đế đã đặt cược đúng chỗ.

Chính Sự Đường lát đá xanh biếc, bài trí giản dị, thoạt nhìn từ bên ngoài, khó có thể nhận ra đây là nơi quyết định đại sự triều đình qua các đời tể tướng. Thôi Tụng Thanh ngồi ngay ngắn sau bàn nhỏ, trên khay chỉ đặt một chiếc bánh hồ đơn sơ. So với những món ăn thịnh soạn ở ngoài hành lang, bữa ăn của ông giản tiện hơn rất nhiều. Nhìn thấy ánh mắt Thôi Tuần lướt qua khay thức ăn của mình, ông nói: “H.am m.uốn khẩu vị, chẳng đáng để bận tâm. Thay vì thế, dùng số bạc đó tạo thêm phúc lợi cho bách tính chẳng phải càng có lợi hơn sao?”

Thôi Tụng Thanh làm quan, quả thực luôn lấy quốc gia, dân chúng làm trọng. Thôi Tuần gật đầu, ngồi đối diện ông. Trước mặt hắn cũng chỉ có một chiếc bánh hồ. Thôi Tụng Thanh nhìn thoáng qua, nói: “Nếu không quen với thức ăn này, ngươi có thể ra ngoài hành lang lấy thêm món ăn khác.”

“Không cần.” Thôi Tuần đáp.

Bị giam cầm ở Đột Quyết bao năm, hắn đã quen không có lấy một chiếc bánh hồ để ăn, nhiều khi nhịn đói suốt bảy tám ngày là chuyện bình thường. Thôi Tụng Thanh nghĩ hắn không chịu nổi thức ăn đạm bạc, kỳ thực đã xem nhẹ hắn.

Tuy nhiên, Thôi Tuần cũng không muốn giải thích nhiều. Hắn cầm chiếc bánh hồ giòn tan, cắn một miếng.

Nếu là trước đây, ngồi đối diện bá phụ, hắn biết rõ những lời tiếp theo ắt không phải lời hay, và có lẽ ngay cả bánh hồ hắn cũng không nuốt nổi. Nhưng Lý Doanh đã dặn hắn phải biết chăm sóc bản thân, hắn không muốn khiến nàng thất vọng, nên vẫn cố nhai vài miếng.

Thôi Tụng Thanh nhìn hắn, từ tốn hỏi: “Nghe nói ngươi đến Phù Dung Viên bắt Kim Di, nhưng lại công cốc trở về?”

Quả nhiên bá phụ tìm hắn vì chuyện của Kim Di. Có lẽ ông đã biết hắn tra ra được liên quan giữa Kim Di và Tư môn lang trung cũng như Viên ngoại lang, nên mới nôn nóng đến mức hắn chưa dùng xong bữa ăn ở hành lang đã triệu hắn vào Chính Sự Đường.

Thôi Tuấn nuốt miếng bánh trong miệng xuống, rồi cầm lấy chiếc khăn gấm trắng trên án, chậm rãi lau tay, điềm tĩnh nói:

“Quả thực là công cốc, nhưng cũng không hoàn toàn vô ích.”

“Ồ?”

“Tìm được một tờ giấy thông hành giả, hẳn là thứ Kim Di chưa kịp mang đi. Lần theo đó điều tra, lại có thêm chút manh mối.”

Thần sắc Thôi Tụng Thanh không hề thay đổi. Ông cũng không hỏi Thôi Tuần đã phát hiện ra điều gì, chỉ lạnh nhạt nói: “Bất luận ngươi phát hiện ra điều gì, việc truy bắt Kim Di, hãy dừng lại tại đây.”

Yêu cầu của bá phụ không hề nằm ngoài dự liệu của Thôi Tuần. Hắn lắc đầu: “Chỉ e không thể.”

Thôi Tụng Thanh thoáng sững lại, dường như không ngờ Thôi Tuấn lại thẳng thừng cự tuyệt như vậy. Sắc mặt ông hơi mất tự nhiên, liền gằn giọng: “Nếu ngươi lo lắng rằng Đại Lý Tự bắt được Kim Di sẽ ép ông ta khai ra ngươi, thì không cần. Ta nhất định bảo vệ ngươi.”

Thôi Tuần đáp: “Không phải vì lý do đó.”

“Vậy vì gì?”

Thôi Tuần mím môi, ánh mắt lặng như nước, chậm rãi nói: “Có lẽ… chỉ là muốn cầu một sự thật.”

Vì Lý Doanh, cầu một sự thật.

Thôi Tụng Thanh không hề hay biết những gì Thôi Tuần đang nghĩ trong lòng, ông ta cười nhạt: “Ngươi, Thôi Tuần, còn chưa gây ra đủ oan án hay sao? Ngươi cũng xứng nhắc đến hai chữ sự thật?”

Thôi Tuần tựa hồ đã dự liệu trước lời chế nhạo của Thôi Tụng Thanh. Hắn chỉ cúi mắt, nhàn nhạt đáp: “Yêu cầu của bá phụ, e là Thôi Tuần không thể đáp ứng.”

Thôi Tụng Thanh cả giận, mày nhíu lại, lạnh lùng nói: “Thôi Tuần, ta nhắc nhở ngươi một câu, ngươi làm việc cho Thái hậu, biết nhiều không tốt.”

Nghe vậy, Thôi Tuần lại điềm nhiên hỏi: “Ý của bá phụ là, Thái hậu không muốn ta bắt Kim Di? Vậy dám hỏi bá phụ, vì sao Thái hậu lại không muốn ta bắt một kẻ phản quốc?”

Một câu hỏi này khiến Thôi Tụng Thanh nghẹn lời. Ông ta trợn mắt há miệng, nhất thời không thể đáp lại. Chỉ cần nói sai nửa câu, sẽ lập tức bị Thôi Tuần dẫn vào bẫy, vạn kiếp bất phục.

Thôi Tụng Thanh nhìn chăm chăm đứa cháu trai vẫn luôn để ông ta sỉ nhục mà không phản kháng. Phải đến lúc này, ông ta mới thực sự đối chiếu người này với vị Thiếu khanh Sát Sự Thính nổi danh tàn nhẫn, cay nghiệt khắp thiên hạ. Hắn chịu đựng nhục mạ, chẳng qua vì không muốn so đo. Hoặc giả, chỉ vì nể trọng vị bá phụ này mà hắn không muốn tính toán.

Thôi Tụng Thanh dù sao cũng từng lăn lộn nơi quan trường bao năm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, cười nhạt: “Được thôi, Thôi Tuần, nếu ngươi đã không chịu từ bỏ vụ án của Kim Di, vậy ta bây giờ có thể nói thẳng, tờ giấy thông hành kia là do ta sai người làm giả. Ngươi có bản lĩnh thì cứ bắt ta về Sát Sự Thính thẩm vấn!”

Thôi Tuần lắc đầu: “Ta sẽ không bắt bá phụ.”

Hắn ngừng một chút, lại tiếp lời: “Nhưng ta vẫn muốn hỏi, vì sao bá phụ phải che chở cho Kim Di? Chẳng lẽ trong tay ông ta, nắm giữ nhược điểm của bá phụ, hay là của người mà bá phụ muốn bảo vệ?”

Giọng nói của hắn tuy điềm đạm, nhưng lại mang khí thế như thẩm vấn. Thôi Tụng Thanh thoáng ngẩn người, Thôi Tuần tiếp tục nói: “Bá phụ luôn tận tụy vì nước, ta tin rằng bá phụ không có nhược điểm gì. Như vậy, chỉ có thể là Kim Di nắm giữ bí mật của người mà bá phụ muốn bảo vệ. Nhưng trên đời này, người đáng để bá phụ bảo vệ, ta chỉ nghĩ được vài cái tên.”

Sắc mặt Thôi Tụng Thanh dần trở nên trắng bệch. Thôi Tuần hỏi: “Là Thái hậu, hay là…”

Hắn vừa nói, vừa quan sát thần sắc của Thôi Tụng Thanh. Nhưng chưa kịp nói hết câu, một loạt tiếng bước chân vọng lại. Sau đó, từ bên ngoài vang lên giọng nói the thé của nội giám: “Tham kiến Lư tướng công.”

Thượng thư Tả bộc xạ Lư Dụ Dân đẩy cửa bước vào. Ông ta đã ngoài năm mươi, thân hình gầy gò, dáng vẻ còn già hơn tuổi thực. Vừa nhìn thấy Thôi Tuần, ông ta thoáng ngạc nhiên, rồi không hài lòng nói: “Xem ra, bữa cơm hôm nay cũng chẳng cần ăn nữa.”

Thôi Tụng Thanh vốn đã bị chất vấn đến á khẩu, nay gặp Lư Dụ Dân xông vào lại buông lời mỉa mai, lửa giận đầy bụng đang không biết trút vào đâu, liền lạnh giọng đáp: “Lư tướng công không cần buông lời châm chọc.”

Lư Dụ Dân liếc nhìn Thôi Tuần, rồi quay sang Thôi Tụng Thanh, giễu cợt: “Thôi tướng công mời tới đây một con chó săn bẩn thỉu tới, làm dơ bẩn cả Chính Sự Đường, thế mà dám chê ta nói lời châm chọc sao?”

Thôi Tụng Thanh tuy không ưa Thôi Tuần, nhưng lại càng ghét Lư Dụ Dân. Huống hồ, Thôi Tuần và ông ta đều thuộc phe Thái hậu. Vì công hay vì tư, ông ta cũng phải bênh vực Thôi Tuần vài câu: “Nếu làm việc cho hoàng gia là chó săn, vậy ngươi và ta đều là chó săn.”

Lư Dụ Dân cao giọng: “Ta, Lư Dụ Dân, chỉ làm việc vì bách tính!”

Thôi Tụng Thanh cười lạnh: “Rốt cuộc là lo cho quốc gia, hay làm kẻ gian trá giả vờ trung thành, sau này sử sách tự có công luận.”

Lời này chọc giận Lư Dụ Dân. Hai người vốn đã thường xuyên công kích nhau trên triều, nay tại Chính Sự Đường, càng không chịu nhường nhịn. Lư Dụ Dân cười gằn: “Ta là kẻ gian trá giả trung thành? Ta không vợ không con, gia tài chẳng qua vài quan tiền, cũng không đi khắp nơi cầu danh, tự xưng là Bạch y Khanh tướng. Lại càng không vừa tự cho mình thanh cao, vừa sai khiến cháu ruột làm tay sai, bịa đặt oan án, bài trừ dị kỷ! Những gì ta làm, trên không thẹn với thiên tử, dưới không hổ với bách tính.”

Lúc này, Thôi Tuần, người vẫn ngồi lặng yên nghe, bỗng bật cười: “Bách tính? Bách tính này, chẳng phải đã ít đi năm vạn người sao?”

Lư Dụ Dân lập tức khựng lại. Thôi Tuần đứng lên, châm chọc: “Ồ, không đúng, còn thiếu cả dân chúng của mấy châu.”

Sắc mặt Lư Dụ Dân trắng bệch, Thôi Tuần đưa mắt nhìn qua hắn, rồi nhìn đến Thôi Tụng Thanh. Biểu cảm ngẩn ngơ trên mặt cả hai không lọt khỏi ánh mắt của hắn. Cuối cùng, ánh nhìn của hắn dừng lại trên tấm bảng treo trên bức tường trắng đề bốn chữ lớn: “Kinh bang tế thế”, khóe miệng cong lên: “Chính Sự Đường này, rốt cuộc là bị chó săn như ta làm bẩn, hay vốn dĩ đã bẩn sẵn?”

Nói xong, hắn bật cười, không thèm để ý đến thần sắc của hai người nữa, xoay người bước ra, vừa cười vừa rời đi.

Thôi Tuần rời khỏi Chính Sự Đường, không muốn tiếp tục ở lại hành lang cùng những quan viên khinh miệt hắn dùng bữa. Hắn dường như không muốn nấn ná thêm một khắc, lập tức cưỡi ngựa rời khỏi cung Đại Minh, giục roi thúc ngựa phi nhanh về hướng phường Tuyên Dương.

Cuối cùng, khi đến trước căn nhà tịch mịch ấy, nhìn thấy cánh cửa gỗ sơn đỏ son, lòng Thôi Tuần vốn ngổn ngang giận dữ cũng dần bình ổn lại. Hắn xoay người xuống ngựa. Trước đây, nơi này với hắn chẳng qua chỉ là một chốn nghỉ chân, nhưng giờ đây, mọi thứ đã không còn như cũ.

Lý Doanh đang ngồi xổm dưới đất, chăm chú nhìn con yến ngậm bùn. Con yến này chính là chim non nàng từng nhờ Thôi Tuần cứu giúp, giờ đây mấy tháng đã trôi qua, chú chim nhỏ ngày nào đã trưởng thành thành một con yến xuân.

Lý Doanh say mê nhìn yến xuân dùng mỏ nhặt từng hạt bùn ẩm. Đợi khi nhặt đủ bùn, nó tung cánh bay lên, mang bùn về xây tổ mới. Sau đó, lại quay trở về, tiếp tục nhặt bùn. Động tác cứ thế lặp đi lặp lại. Lý Doanh xem đến nhập thần, đến mức không hề phát hiện Thôi Tuần đã sớm trở về.

Bước chân của Thôi Tuần bất giác chậm lại. Lý Doanh nhìn yến xuân, còn hắn lại chăm chú nhìn nàng. Ánh dương nhẹ nhàng rải lên người nàng, làm tôn thêm bóng dáng mảnh mai, yên bình. Thôi Tuần lặng lẽ dõi theo bóng nàng, lòng dần quên đi câu “tay sai chó săn,” cũng quên đi lời “làm bẩn Chính Sự Đường,” và thậm chí cả màn khẩu chiến giữa Lư Khuyết và Thôi Tụng Thanh.

Thế gian này tuy đầy rẫy hỗn loạn, nhưng chỉ cần có nàng bên cạnh, trọn đời này, đã là đủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK