Hai người cưỡi ngựa dạo quanh rừng tìm kiếm hồi lâu, không thấy thi thể Tưởng Lương, chỉ phát hiện vết giao chiến lưu lại trên đất và cây cối. Trên mặt đất còn vương một cánh tay mang đạo bào, bị cắn nát máu me đầm đìa. Lý Doanh lẩm bẩm: “Nếu ông ta bị Bắc Đẩu Phá Tà Phù đả thương, thì giờ đang ở đâu?”
Thôi Tuần đáp: “Ông ta chỉ có thể ở một nơi thôi.”
Nói xong, hắn vung roi, thúc ngựa lao đi như sao băng.
–
Bãi tha ma trong thành, cỏ hoang rậm rạp, gai góc phủ đầy lối đi. Xung quanh toàn những bia mộ mục nát, nghiêng ngả. Lũ chó hoang đào bới những thi thể chôn nông, nhai ngấu nghiến những mảnh máu thịt còn chưa thối rữa. Trên cao, vài con quạ đen lượn quanh những cành cây khô, tiếng kêu khàn đặc như vọng lại từ tận cùng của cơn đói.
Thôi Tuần ghìm cương dừng ngựa, nhảy xuống đất trước. Lý Doanh không cao bằng hắn, mà ngựa Khang Cư lại thuộc giống quý hiếm từ nước Khang Cư ở Tây Vực tiến cống, nổi danh cao lớn. Nàng đứng trên bàn đạp, dáng vẻ lúng túng, bèn ngước lên, khẽ gọi: “Thôi Tuần ~”
Hắn mím môi, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng cuối cùng vẫn chìa tay ra. Lý Doanh nắm lấy dây cương, chậm rãi di chuyển một chân sang bên kia, rồi bám lấy tay hắn nhảy xuống.
Khi nàng tiếp đất, hai tay hắn vô thức đỡ lấy vòng eo mảnh mai của nàng, giữ cho nàng đứng vững. Nhưng ngay khi Lý Doanh vừa ổn định, hắn đã nhanh chóng buông tay, lui lại một bước. Nàng chưa kịp nói câu cảm tạ, hắn đã quay lưng, thẳng bước đến khu mộ của Vãn Hương.
Chẳng nhẽ, hắn vẫn đang giận nàng.
Lý Doanh thở dài, đành theo sát phía sau.
Đi qua từng mô đất nhô cao, cỏ mọc phủ kín, cuối cùng, họ đến được nơi sâu nhất của bãi tha ma, trước mộ phần của Vãn Hương.
Ngôi mộ tuy cũ kỹ, xiêu vẹo, nhưng xung quanh lại sạch sẽ, không vướng một cọng rác. Tấm bia gỗ cũng được lau chùi sáng bóng. Hiển nhiên, hai mươi chín năm nay, nhờ sự chăm sóc của Nghiêm Tam nương nên nơi này mới giữ được vẻ ngăn nắp đến như vậy.
Trước mộ, một người toàn thân bê bết máu đang bò, tóc bạc khô cằn, chính là Tưởng Lương, kẻ bị Bắc Đẩu Phá Tà Phù làm trọng thương.
–
Tưởng Lương lúc này đã hấp hối, nhưng vẫn cố gắng lê tấm thân trọng thương để chạm vào bia mộ của Vãn Hương. Chỉ là, dù dồn hết sức lực, ông ta cũng chỉ bò được mấy bước. Khi nghe thấy động tĩnh, ông ta gắng sức quay đầu nhìn về phía Thôi Tuần và Lý Doanh. Vừa nhìn thấy Lý Doanh, ánh mắt lập tức tràn đầy oán độc, như muốn dù phải liều mạng cũng phải ăn tươi nuốt sống nàng. Lý Doanh bị ánh mắt căm hận đến tột cùng ấy dọa sợ, lui về sau hai bước. Nhưng Thôi Tuần chỉ thản nhiên nói: “Ông ta đã trúng Bắc Đẩu Phá Tà Phù, sắp sửa hồn phi phách tán, cô không cần phải sợ.”
Tưởng Lương tự biết mình sắp sửa hồn phi phách tán. Trong những khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, ông ta đã không còn muốn lãng phí thời gian vào việc hận thù Lý Doanh nữa. Ông ta nghiêng đầu, dồn chút sức lực cuối cùng, chật vật bò về phía bia mộ của Vãn Hương. Trên lớp bùn đất phía sau là những vệt máu dài đỏ thẫm, không biết ông ta đã bò bao lâu, rốt cuộc cũng đến được trước bia mộ.
Ngón tay khô gầy run rẩy của ông ta chạm vào tấm bia cũ kỹ, nơi khắc hai chữ “Vãn Hương”. Hai dòng lệ đục ngầu từ đôi mắt đã khô khốc của ông ta lặng lẽ lăn xuống. Đôi môi mấp máy, tựa hồ muốn gọi ra cái tên ông ta quý trọng như trân bảo, nhưng sinh mệnh của ông ta đang dần trôi qua, chỉ còn lại những tiếng thở khò khè phát ra từ cổ họng, chẳng thể thốt thành lời.
Hồi tưởng lại cả đời mình, khi còn nhỏ, ông ta đã bị bắt làm tù binh, bị tịnh thân và đưa vào cung Đại Minh. Ở nơi ấy, ông ta không biết nói quan thoại, lại là người dân tộc Miêu của Kiềm Châu, ắt hẳn đã chịu đủ sự khinh miệt, giày vò. Nhưng, Vãn Hương là người duy nhất coi ông ta như con người, dù thân thể ông ta tàn khuyết, nàng vẫn không chê bai, mà ngược lại còn dành cho ông ta tình cảm chân thành. Trong hoàng cung lạnh lẽo ấy, hai người họ tựa như đôi vợ chồng nương tựa lẫn nhau mà sống qua ngày.
Với ông ta, Vãn Hương là sự cứu rỗi, là người yêu, là Bồ Tát, là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tối tăm. Nhưng ánh sáng mà ông ta nâng niu cẩn thận trong lòng bàn tay ấy, lại bị Thái hậu như giết đi như đập chết một con kiến. Nàng đang sống sờ sờ, lại chịu trượng cho đến chết. Ông ta sao có thể không hận?
Ông ta muốn báo thù, phải báo thù cho Vãn Hương! Mang dòng máu Miêu Man, ông ta am hiểu thuật quỷ dị. Ông ta trốn khỏi cung, dâng thân mình nuôi dưỡng quỷ miêu. Khi đã có chút thành tựu, ông ta đã tìm cách lấy được y phục của Thái hậu, vốn chỉ còn một bước nữa là đạt được, nhưng trời không chiều lòng người, ông ta vẫn thất bại.
Ông ta đã dày công sắp đặt kế hoạch báo thù này suốt hai mươi chín năm trời. Con phù du muốn lay chuyển đại thụ, cuối cùng cũng gần đến thành công, nhưng giờ đây mọi sự bất thành, ông ta không còn cơ hội lần thứ hai nữa.
Những ngón tay của Tưởng Lương vẫn nhẹ nhàng v.uốt v.e bia mộ của Vãn Hương, nước mắt vẫn tuôn trào. Lý Doanh nhìn thấy từng luồng ánh sáng trắng nhỏ vụn bay ra từ cơ thể Tưởng Lương, đó là những mảnh hồn phách đã vỡ nát. Đợi đến khi ánh sáng ấy hoàn toàn biến mất, linh hồn ông ta sẽ tan thành mây khói. Nhưng trên khuôn mặt của ông ta không hề lộ vẻ sợ hãi, chỉ có ánh mắt tràn ngập sự lưu luyến bất tận, dừng mãi ở hai chữ “Vãn Hương” khắc trên bia mộ. Tưởng Lương không sợ tan biến, chỉ sợ không còn được gặp lại nàng.
Ánh sáng trắng nhanh chóng tan biến, tia sáng càng lúc càng yếu ớt. Bàn tay đang v.uốt v.e bia mộ của ông ta cũng từ từ buông thõng. Lý Doanh bỗng thấy mắt mình cay xè, nàng hít sâu một hơi, tựa hồ quyết định điều gì đó. Bước chân nàng tiến về phía trước, tháo xá lợi Phật đang đeo trên cổ, rồi cúi người, đặt nó vào lòng bàn tay của ông ta.
Phật cốt xá lợi tỏa ra ánh sáng ngũ sắc rực rỡ, nhập vào cơ thể Tưởng Lương. Hồn phách vốn đang tan rã của ông ta chậm rãi tụ lại. Đôi mắt vàng đục của ông ta tràn ngập vẻ ngỡ ngàng nhìn Lý Doanh. Ông ta muốn giết nàng, vậy mà nàng lại muốn cứu ông ta?
Lý Doanh nhìn ông ta, khẽ nói: “Ta biết, một Phật cốt xá lợi không thể đổi lấy mạng sống của Vãn Hương. Nhưng ít nhất, nó có thể giúp linh hồn ngươi không bị vỡ nát. Sau khi xuống địa phủ, ngươi hãy đi tìm Vãn Hương, hẳn nàng đã đợi ngươi từ rất lâu rồi.”
Tưởng Lương môi run run, dường như định thốt ra hai chữ “Vì sao”. Lý Doanh tiếp lời, giọng bình thản: “Không cần hỏi vì sao. Tưởng Lương, chuyện giữa ngươi và a nương ta, đúng sai thế nào, ta không muốn tranh luận. Nhưng là con gái của a nương, ta không phủ nhận rằng trước đây ta thực sự căm ghét ngươi, thậm chí từng mong ngươi sớm bị trừng trị, để không làm tổn hại a nương ta nữa. Nhưng giờ đây, ngươi bị miêu quỷ phản phệ, chỉ còn chút hơi tàn, chẳng thể gây họa gì thêm. Ta hà tất phải chấp nhặt với một kẻ sắp chết? Huống hồ, suốt hai mươi chín năm qua ngươi sống không ra người, không ra quỷ. Giờ đây kết cục đã định, ta nghĩ, dù ngươi có làm gì sai, sự trừng phạt này đến đây cũng đủ rồi. Ta không muốn tiếp tục hận ngươi nữa. Đối với ta, Phật cốt xá lợi này dù quý giá, nhưng không phải thứ không thể sống thiếu được. Còn với ngươi, nó có thể giúp ngươi giữ lại linh hồn, có thể cho ngươi cơ hội đoàn tụ cùng Vãn Hương. Ta chọn trao nó cho ngươi.”
Nàng dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm thông: “Tưởng Lương, Vãn Hương đang ở Vong Tử Thành, còn ngươi bị miêu quỷ phản phệ mà chết, đáng lẽ không thể vào được đó. Nhưng ngươi đã kiên trì suốt hai mươi chín năm chỉ để làm một việc. Ta tin rằng, sau khi xuống địa phủ, ngươi nhất định có thể làm cảm động Cố Thành Vương, thuyết phục người cho ngươi vào. Hy vọng ngươi có thể tìm thấy Vãn Hương và cùng nàng nối lại tiền duyên.”
Tưởng Lương lặng người, nước mắt từ từ lăn dài trên gương mặt hốc hác. Ông ta há miệng, cổ họng phát ra những tiếng thở thoi thóp, như muốn nói điều gì. Ánh mắt nhìn Lý Doanh không còn một vẻ oán độc như trước, mà thay vào đó là sự van xin.
Lý Doanh thở dài: “Tưởng Lương, ngươi muốn nói gì?”
Ngón tay Tưởng Lương run rẩy, chỉ về phía gò đất nơi chôn cất Vãn Hương. Nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy vết máu. “Ngươi… ngươi muốn được hợp táng cùng Vãn Hương, phải không?”
Tưởng Lương gật đầu, nước mắt không ngừng rơi, lồng ng.ực phập phồng dữ dội. Dường như tất cả những gì ông ta còn lại chỉ là khao khát cuối cùng này.
Lý Doanh thở dài một hơi, ánh mắt đầy thương cảm, nhìn thân thể đẫm máu của ông ta. Ngay cả khi cận kề cái chết, tâm nguyện cuối cùng của ông ta vẫn là được bên cạnh Vãn Hương. Nàng quay người, cắn môi, nói với Thôi Tuần: “Thôi Tuần, có thể… có thể để ông ta được hợp táng cùng Vãn Hương không?”
Nàng nhìn Thôi Tuần với ánh mắt đầy hy vọng: “Thôi Tuần, có lẽ yêu cầu này thật quá đáng, nhưng có thể giúp ông ta lần này không?”
Nàng lo sợ Thôi Tuần sẽ từ chối. Dẫu sao Tưởng Lương là trọng phạm triều đình, ông ta và Thôi Tuần chẳng chút liên quan, cũng không cần thiết phải giúp thu liệm thi thể. Nhưng người sắp chết, lời nói đều chân thành. Bất luận Tưởng Lương và Vãn Hương từng làm gì sai trái, tình cảm giữa họ vẫn trước sau như một. Nàng thật lòng mong Thôi Tuần sẽ thành toàn cho đôi lứa đáng thương này.
Thôi Tuần không từ chối, chỉ gật đầu.
Lý Doanh nhẹ nhõm thở phào: “Thôi Tuần, cảm ơn ngài.”
Nàng quay lại nhìn Tưởng Lương, ôn tồn nói: “Trước đây, Thôi Tuần từng hứa với Nghiêm Tam nương sẽ dời mộ của Vãn Hương về bên mẫu thân nàng ấy. Đến lúc đó, hắn cũng sẽ chôn cất thi thể ngươi bên cạnh Vãn Hương và mẫu thân của nàng.”
Đôi mắt Tưởng Lương đầy vẻ không thể tin. Ông ta dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ cơ thể, rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái trước mặt Lý Doanh.
Lý Doanh hốt hoảng, vội muốn đỡ hắn dậy, nhưng hắn đã run rẩy rút từ trong ngực ra một hình nhân (búp bê) gỗ, trao vào tay nàng.
Nàng chưa kịp nhìn rõ thì đã thấy một luồng sáng trắng bừng lên từ cơ thể ông ta. Đó là hồn phách được Phật cốt xá lợi chữa lành. Linh hồn của ông ta từng bị miêu quỷ ăn mòn, lại bị Bắc Đẩu Phá Tà Phù tổn hại, nên dù được chữa trị thì vẫn chỉ là một làn sương trắng mờ nhạt, không thể hiện hình ở dương gian. Chỉ khi xuống âm phủ, ông ta mới có thể khôi phục nguyên dạng.
Làn sương trắng lượn lờ trong không trung, rồi nhanh chóng bay về phía Địa phủ.
Khi làn sương trắng tan biến, từ cơ thể của Tưởng Lương lại có một đám mây đen thoát ra. Mây đen bị ánh trăng bạc chiếu rọi, phát ra tiếng kêu thê lương, âm thanh bén nhọn đến mức khiến Lý Doanh kinh hoàng lùi lại mấy bước. Thấy vậy, Thôi Tuần nhíu mày, tiến lên một bước, chắn nàng ở sau lưng mình.
Sau tiếng kêu ai oán, mây đen rơi mạnh xuống đất, hiện lên hình dáng một con mèo đen, miệng và mũi ướt đẫm máu tươi. Rõ ràng, dưới sức mạnh của Bắc Đẩu Phá Tà Phù, miêu quỷ đã bị đánh trọng thương, không thể hồi phục. Lại thêm Phật quang từ xá lợi của Phật, cuối cùng khiến hồn phách miêu quỷ bị nghiền thành tro, vĩnh viễn không còn gây hại cho nhân gian.
Lý Doanh thở phào nhẹ nhõm. Thôi Tuần cúi người, cẩn thận kiểm tra vết thương trên cơ thể Tưởng Lương. Những vết thương có dấu vết của kiếm đào mộc, cũng có cả dấu do lôi kích mộc đâm trúng. Thôi Tuần trầm tư, nhớ lại trong phủ Bùi Quan Nhạc từng có một đạo sĩ rất giỏi sử dụng lôi kích mộc.
Xem ra, là Bùi Quan Nhạc đã sai đạo sĩ đến diệt khẩu Tưởng Lương.
Hắn đứng dậy xoay người, bắt gặp ánh mắt Lý Doanh đang đăm chiêu nhìn chằm chằm vào hình nhân gỗ trong tay, tựa như xuất thần. Nhận ra thần sắc nàng khác lạ, Thôi Tuần liền cầm lấy hình nhân từ tay nàng. Nhìn kỹ, hắn không khỏi sững sờ.
Hình nhân gỗ mặc cung trang, trên thân cắm đầy ngân châm. Trên cung trang còn có viết mấy chữ: “Hai mươi bảy tháng giêng năm Tân Tỵ” Lý Doanh khẽ lẩm bẩm: “Hai mươi bảy tháng giêng năm Tân Tỵ, đây là ngày sinh của ta.”
Thôi Tuần cả kinh, chẳng lẽ đây là… một hình nhân vu cổ?
Trên hình nhân có ghi sinh thần bát tự của Lý Doanh, chẳng lẽ lời nguyền này, chính là nhắm vào nàng?
Nhưng mà, đến cùng là ai… lại đi nguyền rủa một vị công chúa, đã qua đời hơn ba mươi năm nay?