Ngoài ra, trong công đường còn có Tả Hữu bộc xạ và lục bộ Thượng thư. Chư vị trọng thần đều tề tựu đông đủ, chẳng khác nào một buổi công thẩm trước bá quan văn võ.
Thôi Tuần cụp mắt, trên công đường, Kim Di đang quỳ với đôi tay đeo xiềng xích nặng nề. Hắn thoáng liếc nhìn ông ta, rồi tiến lên hành lễ với Long Hưng Đế và Thái hậu. Thái hậu bảo hắn đứng lên, hắn liền chỉnh lại tư thế, đứng thẳng người bên cạnh Kim Di đang quỳ. Bộ triều phục sắc đỏ tía trên thân không một nếp gấp, sống lưng thẳng thắp như trúc xanh.
Sắc mặt Long Hưng Đế thoáng hiện vẻ không vui. Bùi Quan Nhạc vốn giỏi nhìn sắc mặt đoán ý, liền quát lớn: “Phạm nhân đã lên công đường, vì sao không quỳ?”
Thôi Tuần không hề tỏ ra nhún nhường, đáp lại: “Ta chưa định tội, sao lại phải quỳ?”
Bùi Quan Nhạc nghẹn lời, mặt tối sầm lại. Lúc này, chủ thẩm Lư Hoài mới lên tiếng: “Thôi Tuần vẫn còn giữ quan tước, theo luật Đại Chu, nếu chưa định tội, thì sẽ không phải quỳ.”
Câu nói này khiến Bùi Quan Nhạc mặt mày tái xanh. Trong khi đó, Lư Dụ Dân thần sắc nghiêm nghị. Bùi Quan Nhạc thầm rủa trong lòng, thấy Lư Dụ Dân chẳng những không trách cứ cháu mình mà còn ngầm ủng hộ, ông ta đành nuốt cơn giận xuống, không tiếp tục tranh biện.
Lư Hoài hành lễ với Thái hậu và Long Hưng Đế, sau đó bắt đầu thẩm vấn.
Hắn hỏi Kim Di trước: “Kim Di, ngươi cáo buộc Thôi Tuần gi.ết ch.ết Quách Cần Uy, chuyện đó có thực hay không?”
Kim Di tự tin đáp: “Đúng vậy. Năm Long Hưng thứ mười bốn, khi Khả hãn Đột Quyết Ni Đô vây khốn Thiên Uy quân tại Lạc Nhạn Lĩnh, Thôi Tuần khi đó làm cận vệ của Quách Cần Uy. Hắn tham sống sợ chết, thừa lúc Quách Cần Uy không đề phòng, dùng dây cung sắt của thiết thai cung cắt đầu của ông ta, sau đó mang thủ cấp đến đầu hàng Ni Đô.”
Lư Hoài hỏi: “Việc này trọng đại, ngươi có bằng chứng gì không?”
Kim Di đáp: “Thủ cấp của Quách Cần Uy chính là bằng chứng. Thủ cấp đã được đưa về Trường An. Chỉ cần so vết cắt ở cổ với dây cung sắt của Thôi Tuần, sẽ rõ thật giả.”
Lư Hoài gật đầu, chuẩn bị lệnh cho tiểu lại dâng thủ cấp lên. Ngay khi ấy, Thôi Tuần – người từ đầu vẫn giữ im lặng – bỗng cất tiếng: “Khoan đã. Ta có điều muốn hỏi Kim Di.”
Mọi người trong công đường đều kinh ngạc, chỉ riêng Thái hậu tỏ vẻ hứng thú nhìn Thôi Tuần.
Lư Hoài trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Ngươi cứ hỏi.”
Thôi Tuần hỏi: “Kim Di, ta với ngươi có thù oán gì không?”
Kim Di thoáng sững người, lúng túng không đáp. Thực ra, giữa hai người vốn không có mối thâm thù nào. Lúc còn ở Đột Quyết, Thôi Tuần lo thân mình còn không xong, làm gì có cơ hội đối địch với ông ta.
Trái lại, chính ông ta mới là kẻ giật dây A Sử Na Ngột Đóa bôi nhọ danh dự của Thôi Tuần, thậm chí nhiều lần thả cú đêm giúp A Sử Na Ngột Đóa bắt hắn trở về. Nếu nói thù oán, thì chỉ có ông ta gieo thù với Thôi Tuần.
Kim Di ngây ra không nói nổi lời nào. Thôi Tuần lại dồn ép hỏi tiếp: “Trong hai năm ta ở Đột Quyết, ta đã hại gì ngươi, hay đắc tội gì ngươi chưa?”
Kim Di càng không đáp nổi. Một lời dối trá cần hàng ngàn lời dối trá khác để che đậy. Huống hồ, trước mắt có Thái hậu, Long Hưng Đế và lục bộ Thượng thư, những con người tinh tường. Chỉ cần ông ta lỡ lời một câu, lập tức sẽ bị bắt bẻ. Vì thế, dù ông ta nhanh trí đến đâu, lúc này cũng chỉ có thể câm lặng.
Nhìn ông ta như vậy, Thôi Tuần cười nhạt: “Nếu ta không đắc tội gì với ngươi, vậy động cơ nào khiến ngươi cáo buộc ta?”
Trên công đường, Lư Hoài cũng nhíu mày. Kim Di thoáng hoảng sợ, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu biện bạch: “Ngươi là kẻ tội đồ khiến Thiên Uy quân bị tiêu diệt. Ai ai cũng muốn trừng phạt ngươi, cớ gì ta không thể buộc tội ngươi?”
Thôi Tuần nhếch môi cười: “Ta thật không ngờ, một kẻ làm “Tả Hiền vương” của Đột Quyết suốt hai mươi sáu năm, dẫn quân đánh Đại Chu bốn lần, lại có lòng chính nghĩa đến vậy. Vì chính nghĩa, vì Đại Chu mà ngươi muốn trừ gian diệt bạo?”
Thôi Tuần nhấn mạnh từng chữ “Tả Hiền vương Đột Quyết”, khiến sắc mặt Kim Di tái nhợt. Trong khi đó, các trọng thần ngồi trên đường triều đều lộ ý cười chế nhạo. Kim Di vội đổi lý do: “Dù sao ta cũng là kẻ sắp chết, trước khi chết kéo theo một người chôn cùng, chẳng nhẽ không được hay sao?”
Thôi Tuần hờ hững nói: “Nếu Tả Hiền vương thật sự cam tâm chịu chết, thì sao phải đông trốn tây ở Trường An? Dựa vào khao khát cầu sinh của Tả Hiền vương, dùng nhược điểm của ta để uy hiếp ta cứu ngươi thì mới hợp với bản tính của ngươi, chứ không phải kéo ta làm đệm lưng.”
Từng lời từng chữ của hắn khiến Kim Di á khẩu, trán bắt đầu rịn mồ hôi lạnh. Ông ta run rẩy ngước nhìn Thôi Tuần. Vị Thiếu khanh của Sát Sự Thính trong bộ quan phục đỏ thẫm như lửa, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng. Bóng dáng hắn chồng lên hình ảnh của một thiếu niên sáu năm trước, mình đầy thương tích, nghiến răng chịu đựng vô số cực hình và nhục nhã. Lúc này, Kim Di mới sực nhận ra rằng, ngay từ đầu ông ta đã đánh giá thấp đối thủ.
Và sai lầm này sẽ khiến ông ta trả giá bằng cái giá vô cùng đắt.
Trong lúc Kim Di run rẩy, Bùi Quan Nhạc đã lên tiếng trước: “Lằng nhằng cái gì nữa, mau đưa chứng cứ ra!”
Lư Hoài nhíu mày nhưng không phản bác. Hắn ra lệnh: “Người đâu, mang chứng cứ lên.”
–
Khi chiếc hộp gỗ được mở ra, tất cả những người có mặt đều đồng loạt hít sâu một hơi lạnh.
Đó là một chiếc đầu lâu đã hóa thành xương trắng, hình dạng ghê rợn, vẫn còn dính một đoạn đốt sống cổ. Nhớ đến công thần Quách Cần Uy từng trải qua trăm trận, một mũi tên bắn chết Diệp Hộ Đột Quyết, vang danh khắp Tây Vực, nay lại phải chết thảm, đầu lìa khỏi xác, đầu lâu lưu lạc tại Đột Quyết suốt sáu năm trời không được hồi hương, thật khiến người ta không khỏi chua xót.
Chỉ có Bùi Quan Nhạc là nhìn đầu lâu với vẻ mặt bình tĩnh.
Ông ta biết rõ đây căn bản không phải đầu lâu của Quách Cần Uy. Đây chỉ là đầu của một tù nhân có hình dáng tương tự, bị chém bằng dây cung của chiếc cung sắt, rồi được ngỗ tác xử lý thành bạch cốt, đặt vào thùng xe. Màn tráo đổi này chính là chiêu bài ông ta dùng để hãm hại Thôi Tuần.
Do đó, ông ta chẳng hề xúc động, chỉ nheo mắt nhìn ngỗ tác (pháp y) dày dạn kinh nghiệm nhất của Đại Lý Tự kiểm tra. Dù sao, ngỗ tác này ông ta cũng đã mua chuộc từ trước. Chỉ cần ngỗ tác nói đúng những lời đã sắp xếp, Thôi Tuần chắc chắn sẽ không thoát được kiếp nạn.
Thế nhưng, sắc mặt của ngỗ tác bỗng nhiên biến đổi. Gã nhìn về phía Bùi Quan Nhạc với vẻ mặt đầy kinh hãi, thậm chí môi cũng run rẩy. Bùi Quan Nhạc cảm thấy bất an, trong lòng thầm nghĩ không ổn. Lẽ nào ngỗ tác phát hiện ra đầu lâu này không phải đã chết từ sáu năm trước? Lại thêm Thái hậu và Thánh nhân đích thân đến đây, khiến gã kinh hãi muốn thay đổi lời khai vào phút chót?
Nhưng trong tình thế này, sao có thể đổi ý được?
Bùi Quan Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo như băng, quét một cái khiến ngỗ tác đang run rẩy phải giật mình. Gã hiểu ý của Bùi Quan Nhạc, bèn lắp bắp bẩm báo: “Bẩm Thái hậu, bẩm Thánh nhân, thủ cấp này quả thực đã tồn tại từ sáu năm trước. Vết cắt trên đốt sống cổ khớp hoàn toàn với dây cung sắt trên thiết thai cung của Thôi Thiếu khanh.”
Lời vừa dứt, Thôi Tụng Thanh trên công đường nổi giận đùng đùng, ánh mắt nhìn Thôi Tuần thêm phần chán ghét. Lư Hoài cũng không kìm được mà lộ vẻ khinh thường, nói: “Thôi Tuần, thủ cấp của Quách Cần Uy ở Đột Quyết, còn cung tên lại ở Trường An. Nếu không phải sáu năm trước ngươi dùng dây cung sát hại Quách Cần Uy, thì vì sao vết cắt trên thủ cấp lưu lạc ở Đột Quyết lại trùng khớp với dây cung của ngươi? Đến nước này, ngươi vẫn không nhận tội sao?”
Thôi Tuần thản nhiên đáp hai chữ: “Không nhận.”
“Chứng cứ rành rành, ngươi còn không chịu nhận tội?”
Hắn chỉ liếc qua đầu lâu trắng đặt trên bàn xử án, nhàn nhạt nói: “Đây không phải thủ cấp của Quách soái.”
Lư Hoài thoáng ngẩn người: “Ngươi dựa vào đâu mà nói đây không phải là thủ cấp của Quách Cần Uy?”
“Đây là thủ cấp của một nữ nhân.” Thôi Tuần nhếch môi cười nhạt: “Ngỗ tác, chẳng lẽ ngươi không nhận ra?”
Hắn nói tiếp: “Xương sọ của nam nhân dày và nặng, còn nữ nhân thì mỏng và nhẹ hơn. Xương trán của nam nhân thường có độ nghiêng, trong khi nữ nhân lại thẳng đứng. Đây là kiến thức cơ bản nhất. Ngỗ tác, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao?”
Mọi ánh mắt đều dồn về phía ngỗ tác của Đại Lý Tự. Lư Hoài giận dữ gầm lên: “Lâm Tam! Hắn nói thật hay giả?”
Ngỗ tác hoảng sợ đến mức hai chân run lẩy bẩy, cuối cùng quỳ sụp xuống, vừa khóc vừa van xin: “Thiếu khanh tha mạng! Thiếu khanh tha mạng!”
Lư Hoài nghiến răng: “Gọi Trương Nhị lang tới, kiểm tra lại!”
–
Kết quả kiểm tra cho thấy, quả thật đây là đầu của một nữ nhân.
Vậy nên, chiếc đầu lâu này, bất kể vết cắt có khớp thế nào, cũng tuyệt đối không thể là của Quách Cần Uy.
Bùi Quan Nhạc mặt mày tái nhợt, lòng như tro tàn. Ông ta không sao hiểu nổi, rõ ràng đã lấy đầu của một nam nhân bị cắt bằng dây cung đặt vào thùng, tại sao giờ lại biến thành đầu của nữ nhân?
Nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép ông ta suy nghĩ thêm.
Ông ta lập tức nói: “Làm sao đầu của Quách Cần Uy lại biến thành đầu của nữ nhân? Thôi Tuần, chắc chắn là ngươi đã sai người đánh tráo!”
Thôi Tuần nhìn ông ta, ánh mắt chế giễu khiến lòng Bùi Quan Nhạc lạnh đi vài phần. Hắn chậm rãi nói: “Bùi Thượng thư, có phải ông đã quên rằng suốt một tháng qua ta luôn bị giam trong phủ, dưới sự giám sát của Đại Lý Tự. Thử hỏi ta làm sao có thể sai người tráo đổi? Ngược lại, e rằng có kẻ muốn hãm hại ta, giữa đường đã âm thầm tráo đổi, nhưng lại để lộ sơ hở, đổi thành đầu của một nữ nhân.”
Bùi Quan Nhạc nghiến răng: “Thôi Tuần, ngươi có bản lĩnh thông thiên, dưới trướng lại có đến ngàn ám thám. Muốn đổi một cái thủ cấp, chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Thôi Tuần khẽ cười: “Đúng là thuộc hạ của ta luôn lo lắng cho an nguy của ta. Khi đội áp giải xuất phát từ Đột Quyết, ám thám quả thực đã bí mật theo dõi. Nhưng khi đến trạm dịch Phi Vân, họ mới phát hiện ra một âm mưu.”
Hắn nhìn sắc mặt tái mét của Bùi Quan Nhạc, từng chữ từng lời rõ ràng: “Đêm hai mươi tháng tư, giờ Dần, dịch thừa Âu Dương Ngạn của trạm dịch Phi Vân ôm một chiếc hộp gỗ, bước vào kho chứa thủ cấp. Hai người canh giữ là Phùng Hổ và Hàn Lâm lại không ngăn cản. Thử hỏi, trong hộp gỗ của Âu Dương Ngạn có gì? Vì sao Phùng Hổ và Hàn Lâm lại làm ngơ? Sau trạm Phi Vân, thủ cấp đưa đến Trường An vì sao lại biến thành đầu của một nữ nhân?”
Hắn thong dong cúi mình hành lễ với Thái hậu và Thánh nhân, chậm rãi nói: “Thần xin Thái hậu và Thánh nhân bắt giữ Âu Dương Ngạn, Phùng Hổ, Hàn Lâm, điều tra sự việc đến cùng.”
Bùi Quan Nhạc như chết lặng. Lúc này ông ta mới nhận ra, dường như mình đã rơi vào bẫy, một cái bẫy mà Thôi Tuần đã sắp đặt từ lâu.
Ông ta ngỡ mình là con bọ ngựa bắt ve, nào ngờ, phía sau đã có chim sẻ rình mồi.
Cơn lạnh lẽo như băng tràn ngập khắp người. Bùi Quan Nhạc biết rằng nếu Âu Dương Ngạn và ba người kia bị bắt, chắc chắn ông ta sẽ bị liên lụy. Trong phút giây vùng vẫy cuối cùng, ông ta lớn tiếng: “Thôi Tuần! Ám thám của ngươi theo dõi đội áp giải, vậy tất nhiên cũng có thể tráo đổi đầu lâu! Đầu lâu này, chính là do ngươi đổi!”
Lư Hoài đã sớm nổi giận: “Bùi thượng thư, ngài không phải là chủ thẩm, xin chớ nhiều lời!”
Thôi Tuần chỉ nhếch môi: “Ta căn bản không có động cơ để tráo đổi đầu lâu.”
Bùi Quan Nhạc thốt lên: “Tại sao?”
Thôi Tuần thản nhiên đáp: “Bởi vì ngay từ đầu, ta đã biết rõ thủ cấp mà Đột Quyết đưa tới là giả.”
Lời vừa dứt, ai nấy đều kinh ngạc. Thôi Tuần đưa tay vào trong tay áo, nắm lấy túi gấm ngũ sắc, thong thả nói: “Đầu lâu của Quách soái hiện đang được giấu trong phủ của Diệp Hộ La Cát ở Đột Quyết. Ngay cả Khả hãn Tô Thái cũng không hay biết. Vậy nên, thứ Khả hãn Tô Thái gửi tới, nhất định chỉ có thể là giả. Đã là giả, sao có thể khớp với dây cung của ta? Thử hỏi, ta tráo đổi để làm gì?”
Thái hậu bật cười khẽ, nhìn sang Long Hưng Đế, nói: “Thánh nhân, chuyện này thật thú vị.”
Long Hưng Đế mặt không đổi sắc, gật đầu, giọng có chút không cam lòng: “Nghe ra, Thôi khanh quả thực vô tội.”
Thôi Tuần quỳ xuống dập đầu, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo uất ức: “Từ khi Kim Di đứng ra tố cáo, việc này đã là âm mưu nhằm hãm hại thần. Người đó bụng dạ khó lường, cố tình tráo đầu lâu tại trạm dịch Phi Vân, đổi sang chiếc đầu bị dây cung cắt đứt. Nếu không phải hắn đổi thành đầu của một nữ nhân, hôm nay thần e rằng đã chết oan tại Đại Lý Tự. Hành động độc ác như thế, nếu không điều tra rõ, e rằng sẽ khiến bách quan lạnh lòng? Thần khẩn cầu Thái hậu và Thánh nhân minh xét, trả lại công lý cho thần.”
Thái hậu gật đầu, nét mặt nhu hòa: “Thôi khanh, khanh nói rất đúng.”
Bà quay sang hỏi Long Hưng Đế: “Thánh nhân, ý người thế nào?”
Long Hưng Đế gượng gạo đáp: “Tất cả nghe theo Thái hậu định đoạt.”
Thái hậu lại hỏi Thôi Tụng Thanh và Lư Dụ Dân cùng các đại thần: “Các vị nghĩ thế nào?”
Thôi Tụng Thanh liếc nhìn Thôi Tuần, vẻ mặt phức tạp. Ông ta chắp tay nói: “Dám vu cáo trọng thần triều đình, cần phải điều tra minh bạch.”
Sắc mặt của Lư Dụ Dân đã khó coi đến cực điểm, dù trong lòng không muốn nhưng tình thế không cho phép ông ta bảo vệ Bùi Quan Nhạc và Kim Di, đành phải thuận theo ý mọi người, nói: “Mọi việc xin nghe theo Thái hậu và Thánh nhân định đoạt.”