Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm khuya, một cỗ xe bò chầm chậm rời khỏi Trường An.

Ở Đại Chu, thương nhân không được phép cưỡi ngựa hay ngồi xe ngựa, vì thế Ngư Phù Nguy chỉ có thể đi xe bò. Thế nhưng dù sao hắn cũng là phú thương, nội thất bên trong xe được bày trí vô cùng thoải mái.

Lý Doanh vẫn đang mê man, nàng nằm trên chiếc giường phủ gấm lụa êm, sắc mặt đã khá hơn nhiều so với lúc vừa mới bị phản phệ. Ngư Phù Nguy ngồi bên cạnh, mày nhíu chặt, không nói một lời.

Giờ phút này, hẳn Thôi Tuần đã bị giam vào đại lao. Cướp đoạt xá lợi Phật đỉnh, chính là tội chết. Không biết hắn có thể nhờ vào sự sủng tín của Thái hậu mà bảo toàn được tính mạng hay không.

Nhưng dù có giữ được mạng, hắn vẫn muốn báo thù cho Thiên Uy quân, vẫn sẽ bước vào con đường vạn kiếp bất phục.

Ngón tay Ngư Phù Nguy dần siết chặt. Trước kia hắn luôn khinh thường Thôi Tuần, càng không hiểu vì sao Lý Doanh lại có thể để mắt đến y. Nhưng đến giờ phút này, hắn mới nhận ra rằng, ánh mắt của Lý Doanh chưa bao giờ sai.

Sự can đảm dù chín chết cũng không hối tiếc, sự kiên cường dù bao lần trắc trở vẫn không gục ngã, đó là điều không phải ai cũng có được.

Thôi Tuần… quả thực xứng đáng với tình yêu sâu nặng của Lý Doanh.

Xe bò di chuyển chậm rãi để tránh gây ảnh hưởng đến thương thế của Lý Doanh. Mãi đến bảy ngày sau, họ mới đến chân núi Bàn Trủng.

Ngư Phù Nguy bế nàng xuống xe, đi về phía lối vào U Đô. Câu hồn sứ giả đã chờ sẵn bên cánh cửa đá khổng lồ, gã nói: “Ngư lang quân, giao tiểu nương tử cho mỗ đi. Mỗ sẽ đưa nàng đến Vong Tử Thành an toàn.”

Ngư Phù Nguy cúi nhìn người trong lòng, thiếu nữ vẫn nhắm chặt đôi mắt, trên gương mặt còn vương vết lệ, thân hình nhẹ tựa cánh chim, như thể chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể cuốn nàng đi. Hắn chần chừ giây lát rồi nói: “Ta không yên tâm, hãy để ta được tự mình đưa nàng đến Vong Tử Thành.”

Câu hồn sứ giả sửng sốt: “Ngư lang quân, Sinh Tử Đạo là con đường một đi không trở lại. Mỗ là câu hồn sứ giả, có thể tự do qua lại giữa hai giới âm dương, nhưng ngài là phàm nhân, nếu bước vào Địa phủ thì sẽ không còn đường quay về nữa.”

“Không phải vẫn còn xá lợi Phật đỉnh đó sao?” Ngư Phù Nguy vuốt nhẹ viên xá lợi Phật đỉnh đặt trong tay áo Lý Doanh. Thánh quang ấm áp tỏa ra từ viên xá lợi khiến câu hồn sứ giả cũng phải kinh sợ mà lùi lại hai bước. Ngư Phù Nguy thản nhiên nói: “Xá lợi Phật đỉnh là chí bảo thế gian, công hiệu của nó không phải thứ những viên xá lợi khác có thể sánh bằng. Ta đã ở bên nó suốt bảy ngày, ít nhiều cũng nhiễm được chút thánh quang, đủ để đưa ta ra khỏi Sinh Tử Đạo.”

Câu hồn sứ giả vẫn cảm thấy quá nguy hiểm: “Ngư lang quân, không bàn đến việc chút thánh quang ấy có đủ giúp ngài thoát khỏi Sinh Tử Đạo hay không, chỉ nói đến con đường khoa cử của ngài thôi đã nhé. Ngài khổ công học tập nhiều năm, vất vả lắm mới có thể tham gia khoa cử, hà tất vì một tiểu nương tử mà tự chặt đứt con đường sinh mệnh của mình dưới Địa phủ?”

Ngư Phù Nguy lặng nhìn Lý Doanh trong lòng, khẽ thì thầm: “Đúng, ước mơ lớn nhất của ta là thi đỗ tiến sĩ. Nhưng có người vì nàng mà ngay cả xá lợi Phật đỉnh cũng dám cướp, nếu ngay cả Địa phủ mà ta cũng không dám vào, chẳng phải sẽ bị hắn vượt mặt hay sao…”

Câu hồn sứ giả không biết người mà hắn nói đến là ai, thậm chí còn không rõ tiểu nương tử trong lòng hắn là ai. Gã chỉ là người thường xuyên giao dịch với Ngư Phù Nguy ở thương hội âm dương, nên mới chịu mạo hiểm giúp y. Sau một hồi trầm mặc, câu hồn sứ giả thở dài nói: “Được rồi, nếu Ngư lang quân đã kiên quyết như vậy, mỗ cũng không khuyên nữa.”

Gã biết không thể lay chuyển được Ngư Phù Nguy, đành dẫn theo hắn và Lý Doanh bước qua cửa đá, chậm rãi tiến vào Sinh Tử Đạo.

Đây là lần đầu tiên Ngư Phù Nguy bước vào Sinh Tử Đạo. Hắn ôm chặt Lý Doanh, lảo đảo theo bước chân câu hồn sứ giả, dò dẫm tiến về phía trước dưới ánh sáng mờ mịt từ ngọn quỷ đăng màu xanh lục.

Cuối cùng, khi băng qua Sinh Tử Đạo, trước mắt họ bỗng nhiên trở nên quang đãng. Câu hồn sứ giả tiếp tục dẫn đường, hướng về Vong Tử Thành.

Vong Tử Thành nằm sát bên sông Nại Hà và Huyết Bồn Khổ Giới. Tương truyền, Huyết Bồn Khổ Giới là nơi trừng phạt những kẻ bất hiếu, làm ác, diệt Phật. Sau khi chết, chúng sẽ bị ném vào đó, chịu khổ hình.

Ngư Phù Nguy theo câu hồn sứ giả bước lên một cây cầu gỗ cũ kỹ, chòng chành giữa không trung. Hắn liếc nhìn về phía sông Nại Hà ở đằng xa, chỉ thấy giữa dòng nước có một người lái đò đang chống mái chèo, cũng ngoảnh lại nhìn về phía này.

Sợ bị phát hiện, hắn vội cúi đầu, ánh mắt rơi xuống mặt nước đen sâu thẳm dưới chân cầu.

Vừa cúi xuống nhìn, hắn suýt nữa đã hồn phi phách tán. Thì ra ngay dưới cây cầu này chính là Huyết Bồn Khổ Giới, trong Địa Ngục Huyết Trì, vô số oan hồn giãy giụa giữa dòng huyết thủy sôi sục. Nhưng dù có vùng vẫy thế nào, chúng cũng chẳng thể thoát khỏi mùi tanh tưởi cùng bóng tối vô tận.

Câu hồn sứ giả thấp giọng nhắc nhở: “Đừng nhìn nữa, mau đi thôi.”

Ngư Phù Nguy lập tức bế theo Lý Doanh, rảo bước nhanh hơn, nhưng lại không phát giác được phía sau có một con quỷ thú Ba Nhân Tượng lặng lẽ bò lên cầu. Nó âm thầm phục kích, chực chờ thời cơ, há ra cái mõm máu tanh hôi, nhằm vào cổ hắn táp xuống.

Ngay khi đôi nanh sắc bén sắp ghim sâu vào da thịt, từ trong tay áo Lý Doanh, xá lợi Phật đỉnh bất ngờ bừng lên một luồng bạch quang tinh khiết, chiếu thẳng vào Ba Nhân Tượng.

Con quỷ thú gào lên thảm thiết, cái đuôi điên cuồng vẫy quét, thân hình to lớn rơi thẳng xuống Địa Ngục Huyết Trì. Nhưng ngay trước khi mất hút vào huyết thủy, cái đuôi của nó quét ngang qua bắp chân Ngư Phù Nguy, khiến hắn mất thăng bằng, cả hắn lẫn Lý Doanh cùng ngã xuống mặt cầu.

May thay, trong khoảnh khắc chao đảo, hắn đã kịp ôm chặt lấy Lý Doanh, không để nàng rơi vào biển máu tanh hôi bên dưới.

Ngư Phù Nguy còn chưa kịp trấn tĩnh, câu hồn sứ giả đi trước đã quay đầu lại, thúc giục: “Ngài là người sống, đặc biệt thu hút quỷ thú, mau đi thôi!”

Hắn lập tức gật đầu, vội vàng bế Lý Doanh lên, định lao nhanh khỏi cây cầu gỗ. Nhưng bước chân vừa động, lại phát hiện không thể đi tiếp.

Hắn cúi xuống nhìn, thì ra Lý Doanh đã tỉnh lại từ khi nào chẳng hay. Ngón tay nàng bám chặt vào dây thừng của cây cầu, dù thế nào cũng không chịu buông tay, nước mắt ồ ạt chảy ra, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Thập Thất lang… Thập Thất lang…”

Lý Doanh chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng. Trong mộng, nàng hóa thành lệ quỷ, gi.ết ch.ết A Sử Na Ngột Đoá. Nhưng ngay sau đó, niệm lực trong người nàng nhanh chóng bị rút cạn, cả người như chịu cảnh lăng trì. Rồi nàng rơi vào một vùng bóng tối bất tận, trong bóng tối ấy, nỗi đau bám riết lấy nàng như hình với bóng, khiến nàng không cách nào trốn thoát.

Dường như có một giọng Phạn âm trang nghiêm vang lên, hỏi nàng có hối hận không. 

Gương mặt nàng tái nhợt, thân thể run rẩy, nhưng vẫn cố chấp đáp: “Không hối hận.”

Nếu có thể chọn lại lần nữa, nàng vẫn sẽ hóa thành lệ quỷ để giết A Sử Na Ngột Đóa.

Phạn âm liền thở dài, ngay lập tức, cơn đau lại như lưỡi dao sắc bén, lướt qua từng tấc xương tủy nàng. Nàng đau đến mức bật ra tiếng rên khe khẽ, nhưng vẫn không ngừng thì thào: “Ta không hối hận…”

Làm sao có thể hối hận chứ?

Nàng chỉ hối hận vì không giết A Sử Na Ngột Đóa sớm hơn, để ả không còn cơ hội làm tổn thương Thôi Tuần thêm một lần nào nữa.

Chính vì nàng chấp mê bất ngộ [1], nên mới bị Phật pháp phản phệ. Cơn đau như róc da róc thịt không ngừng hành hạ, khiến mồ hôi túa đầy trên trán, giữa ranh giới mơ màng và tỉnh táo, bỗng nhiên, một luồng sáng trắng dịu dàng bao trùm lấy nàng.

[1] chấp mê bất ngộ: cứ giữ sự mê muội mà không hiểu ra, biết sai nhưng không chịu sửa.

Nỗi đau dần dần tan biến, niệm lực bị rút đi cũng từ từ trở về.

Nàng thở hổn hển, cuối cùng gom góp chút sức lực, chậm rãi mở mắt.

Nàng ngơ ngẩn.

Ai đã cứu nàng?

Phạn âm đã giảm bớt vẻ uy nghiêm, thêm vào chút không đành lòng, cất giọng hỏi: “Ngươi có muốn biết không?”

Nàng gật đầu.

Ngay sau đó, trước mắt nàng hiện lên một cảnh tượng mà nàng không hề muốn nhìn thấy.

Nàng thấy Thôi Tuần từng bước quỳ lạy, dập đầu trên từng bậc đá, hết thảy hai trăm linh một bậc, cúi đầu hai trăm linh một lần, chỉ để có thể lên đến tầng mười ba của Phật tháp, cầu xin xá lợi Phật đỉnh thay nàng.

Nàng thấy Thôi Tuần đứng trước Phật Đà, nguyện sau khi chết không vào luân hồi, thần hồn tiêu tán, chuộc lại tội nghiệt một đời, chỉ vì mong được chạm vào xá lợi Phật đỉnh.

Nàng thấy cuối cùng, người thanh niên gần như chưa bao giờ rơi lệ ấy, giờ đây toàn thân đẫm máu, mái tóc rối bời, nắm chặt xá lợi Phật đỉnh vừa giành được, nước mắt lã chã như mưa.

Nàng còn thấy hắn vì sự an toàn của nàng, nhẫn tâm để Ngư Phù Nguy đưa nàng đến Vong Tử Thành, còn bản thân thì lưu lại Trường An, điềm nhiên đối diện với cái chết.

Nước mắt chảy dài trên mặt Lý Doanh, nàng muốn rời khỏi nơi này, nhưng thân thể suy nhược đến mức không thể nhấc nổi dù chỉ một ngón tay, nàng chỉ có thể nhỏ giọng thều thào: “Để ta đi… để ta đi… ta không muốn ở đây…”

Nàng phải quay về.

Nàng phải quay về để cứu Thôi Tuần.

Ý niệm ấy lặp đi lặp lại hàng nghìn vạn lần, trong bóng tối mịt mùng cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng. Ngón tay nàng khẽ động, theo bản năng nắm lấy vật ở gần nhất, đó chính là sợi dây thừng trên cây cầu gỗ bắc qua Huyết Bồn Khổ Giới. Nàng nắm chặt lấy sợi dây đó, không chịu buông tay, đôi mắt cũng dần dần hé mở.

Trong ngục thất của Đại Lý Tự, Thôi Tuần vẫn trầm mặc không nói một lời.

Lư Hoài tức muốn hộc máu: “Đã bảy ngày rồi! Bảy ngày qua, ngươi vẫn không chịu nói gì, cứ tiếp tục thế này, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”

Thôi Tuần chỉ khép mắt, lặng lẽ không đáp. Lư Hoài giận đến mức đi đi lại lại trong phòng giam chật hẹp, giọng điệu gắt gỏng: “Xá lợi Phật đỉnh là gì hả? Mà ngươi dám ngang nhiên cướp đi? Cướp thì cũng đã cướp rồi, ngươi vẫn nhất quyết không chịu nói xá lợi hiện đang ở đâu? Thôi Tuần, ta hỏi ngươi lần cuối cùng, rốt cuộc ngươi đã đem Phật đỉnh xá lợi giấu đi đâu?”

Hắn hỏi đi hỏi lại suốt bảy ngày, nhưng Thôi Tuần vẫn giữ im lặng, không một lời giải thích.

Suốt bảy ngày qua, Lư Hoài vẫn giữ nguyên dáng vẻ ấy, chỉ ở mãi trong phòng giam, không hề tra tấn Thôi Tuần, cũng không dùng xiềng xích trói buộc trên người hắn. Đã thế còn cung phụng cơm ngon nước ngọt, phát hiện Thôi Tuần mắc phải chứng hàn, liền đặc biệt sai người đốt thêm chậu than, định kỳ mời đại phu đến thay thuốc. Quả thật giống như lời Long Hưng Đế từng mắng, cứ như Thôi Tuần bị bắt vào ngục là để điều dưỡng vậy.

Nếu không phải vì Lư Hoài kiên trì thẩm vấn, thì đây chẳng khác nào một kỳ nghỉ dưỡng.

Nhưng dù mỗi ngày Lư Hoài đều nói đến khô cả họng, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, bất kể là xá lợi Phật đỉnh hay tung tích của Vương Huyên, Thôi Tuần đều không nói một lời, đúng là đã khiến Lư Hoài tức đến phát điên.

Lư Hoài nói: “Ngươi có biết mấy ngày nay, trong triều có bao nhiêu tấu chương đòi xử tử ngươi không? Bọn họ đều nói ngươi coi trời bằng vung, càn rỡ ngông cuồng, nếu không giết thì khó có thể làm dịu lòng dân. Nếu không phải Thái hậu chưa lên tiếng, lại thêm Thôi tướng công giữa thái độ lập lờ, thì ngươi đã mất mạng từ lâu rồi!”

Việc Thái hậu giữ im lặng, Lư Hoài cũng đã đoán trước được. Xem ra, bà vẫn đang giữ thái độ quan sát. Còn về Thôi Tụng Thanh, nếu chiếu theo thái độ trước kia của ông ta đối với Thôi Tuần, chắc chắn sẽ không để tâm đến sống chết của y. Nhưng lần trước, Thôi Tuần bất chấp tính mạng để lật lại bản án oan của Thiên Uy quân, điều này khiến Thôi Tụng Thanh ít nhiều đã thay đổi cách nhìn về y.

Hơn nữa, gần đây trong Thôi gia xảy ra một chuyện lớn. Nhị đệ của Thôi Tụng Thanh, cũng chính là phụ thân của Thôi Tuần. Chỉ trong một đêm, cả bốn người con trai của ông ta đều bị thích khách đột nhập vào nhà giết hại, đã vậy đầu họ còn bị lấy đi.

Thôi phụ vì quá phẫn uất mà ngã bệnh liệt giường, không bao lâu nữa ông ta có lẽ sẽ tuyệt hậu. Đến lúc này, ông ta mới chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn một đứa con trai.

Trớ trêu thay, đứa con trai duy nhất còn lại này lại đang bị giam trong ngục thất Đại Lý Tự, hơn nữa còn là tử tù. Thôi phụ đành hạ mình cầu xin huynh trưởng Thôi Tụng Thanh, thậm chí còn dùng đến cả cái chết để ép buộc. Thôi Tụng Thanh bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện trực tiếp cầu xin Thái hậu tha tội cho Thôi Tuần, đành phải giữ thái độ lấp lửng.

Thái hậu và Tể tướng đều có ý bảo vệ hắn, dù là Long Hưng Đế muốn nghiêm trị Thôi Tuần cũng không thể làm gì hơn. Nhờ vậy mà suốt bảy ngày qua, hắn mới có thể an ổn dưỡng thương trong ngục thất của Đại Lý Tự.

Lư Hoài đi đi lại lại trong phòng giam, giọng đầy nôn nóng: “Thôi Tuần, ngươi nghe cho kỹ, hiện tại vẫn còn đường xoay chuyển. Nếu ngươi giao nộp xá lợi Phật đỉnh, có lẽ còn một tia hy vọng. Nếu cứ chần chừ, nhẹ thì đại hình, nặng thì mất mạng.”

Thôi Tuần vẫn làm như không nghe thấy. Lư Hoài tức đến đỏ mặt: “Ta thật không hiểu nổi, xá lợi Phật đỉnh dù quý nhưng không thể đổi lấy quyền thế. Ngươi đoạt bằng được nó rốt cuộc là vì mục đích gì?”

Thân hình đơn bạc của Thôi Tuần tựa vào vách đá lạnh lẽo, sắc mặt tái nhợt như tuyết, hàng mi cụp xuống. Đúng vậy, xá lợi Phật đỉnh không thể đổi lấy quyền thế, nhưng có thể đổi lấy mạng của Lý Doanh.

Chỉ cần nàng còn sống, hắn chịu hình phạt hay mất mạng, thì đã làm sao?

Lư Hoài nói đến khô cả cổ, nhưng Thôi Tuần vẫn chẳng buồn đáp lời. Đúng lúc Lư Hoài định nổi cơn thịnh nộ thì ngục tốt bước vào bẩm báo: “Thái hậu muốn triệu kiến Thôi Tuần, người sẽ thân thẩm vấn về chuyện xá lợi Phật đỉnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK