Cái gọi là đối đãi theo tiêu chuẩn phạm nhân là gì?
Chính là mặc áo tù, gông xiềng quấn thân.
Theo luật Đại Chu, quan phẩm từ thất phẩm trở lên được miễn mang gông, chỉ cần khóa tay khóa chân, vì thế Thôi Tuần tuy tránh khỏi phải đeo gông, nhưng xiềng chân tay và áo tù vẫn không thể thiếu. Thôi phủ bị vây kín không một kẽ hở, ngay cả ruồi muỗi cũng khó lọt qua, lão bộc câm trong phủ cũng bị đuổi đi, bởi vì phạm nhân không cần đến người hầu.
Nhưng Lư Hoài tuyệt không ngờ tới, trong Thôi phủ vẫn còn một “người” chưa rời đi.
Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn Thôi Tuần trong bộ áo tù trắng bằng sợi gai thô, tay chân bị xiềng xích nặng nề trói buộc. Điều kỳ lạ là, dù hắn đã sa sút đến mức này, nhưng lại không hề hạ mình cầu xin lấy một lời. Lúc này đây, hắn chẳng giống một kẻ xu nịnh chút nào, trái lại còn toát lên dáng vẻ cao ngạo, thanh tao của một thế gia công tử, như hạc đứng giữa nhân gian. Cảnh ấy khiến Lư Hoài cười khẩy trong lòng, chỉ là kẻ tiểu nhân mà cũng quen thói làm bộ làm tịch.
Hắn hậm hực nói: “Thôi Tuần, Thái hậu đã ban ân, cho phép ngươi không bị giam ở Đại Lý Tự. Nhưng ngươi cũng đừng đắc ý! Thôi phủ này, ngươi đừng mơ bước ra một bước, chứ đừng nói đến chuyện truyền tin cầu viện.”
Hắn nói một tràng dài, nhưng Thôi Tuần lại xem như chẳng hề nghe thấy. Hai tay hai chân hắn bị xích sắt khóa chặt, không cách nào ngồi ngay ngắn, đành khoanh chân ngồi trước chiếc án bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt lạnh nhạt đến cực điểm, thậm chí không buồn liếc nhìn Lư Hoài lấy một cái. Hành động này khiến Lư Hoài như cảm thấy tự mình chuốc lấy bẽ bàng, nhưng vẫn cố nhấn mạnh thêm một câu: “Thái hậu nói nếu ngươi bị giam ở Đại Lý Tự thì sẽ mất mạng, nhưng ta phải nói rõ, Lư Hoài ta không dùng chuyện công để báo tư thù. Mạng của ngươi, ta muốn lấy một cách đường đường chính chính!”
Nói xong, hắn hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi. Sau khi hắn rời khỏi, cánh cửa gỗ đỏ chói của Thôi phủ cũng kêu “két” một tiếng rồi đóng lại. Bên ngoài lờ mờ còn nghe được tiếng khóa xích lách cách vang lên.
Chờ đến khi bốn bề lặng ngắt như tờ, Thôi Tuần mới nâng nhẹ mí mắt, nhìn Lý Doanh đang đứng trước mặt, hốc mắt nàng đã đỏ hoe tự bao giờ.
Lý Doanh hoàn toàn không hiểu vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Rõ ràng sáng nay hắn rời đi vẫn còn yên ổn, còn bảo sẽ mua bánh mứt quả của Phúc Mãn Đường về cho nàng. Vậy mà đến khi trở về, hắn lại trở thành trọng phạm chịu án chờ xử lý. Rốt cuộc, tại sao lại như thế?
Nàng nhìn đôi cổ tay gầy guộc của Thôi Tuần bị cùm đen nặng nề quấn chặt. Xiềng xích quá nặng, hắn phải để hai tay lên đầu gối. Có lẽ nhận ra ánh mắt của nàng, hắn kéo áo tù, định che đi cùm sắt, nhưng làm sao che giấu được kia chứ? Lý Doanh cắn môi, một giọt nước mắt rơi xuống bàn gỗ tử đàn: “Đều tại ta cả. Nếu không phải vì ta cải tạo thiết thai cung thì Kim Di sẽ không nhìn thấy, ông ta cũng sẽ không nghĩ ra độc kế này để hại ngài!”
Nước mắt nhỏ xuống trên án tử đàn ngày một nhiều. Ngón tay Thôi Tuần khẽ động. Trong lòng hắn dâng lên một ý niệm mãnh liệt: hắn muốn lau đi nước mắt cho nàng. Nàng là người tốt như vậy, không đáng phải buồn vì hắn. Nhưng khi hắn nâng tay lên, tiếng xiềng xích leng keng lại khiến hắn lập tức bừng tỉnh.
Hắn mím môi, cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Không liên quan đến cô.”
“Nhưng nếu không phải vì ta cải tạo thiết thai cung…”
“Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ ? (muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do) Không có thiết thai cung rồi cũng sẽ có chuyện khác.”
Thần sắc hắn càng bình thản, lòng Lý Doanh lại càng quặn thắt. Nàng lẩm bẩm: “Kim Di với ngài không thù không oán, tại sao lại muốn hại ngài? Hay là… có kẻ đứng sau sai khiến ông ta?”
Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh hỏi tiếp: “Bùi Quan Nhạc? Là Bùi Quan Nhạc phải không?”
Thôi Tuần không đáp, nhưng trong lòng nàng đã có câu trả lời. Nàng bất giác nghẹn ngào: “Tại sao ông ta luôn không chịu buông tha cho ngài?”
“Không.” Thôi Tuần bình tĩnh nói: “Là ta không muốn buông tha ông ta.”
Lý Doanh sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã hiểu. Dù Thôi Tuần chưa bao giờ nói với nàng Bùi Quan Nhạc đã làm điều ác gì, nhưng từ cái chết của Thịnh Vân Đình đến những câu hắn buột miệng nói ra trong lúc cực kỳ đau lòng lần duy nhất Thôi Tụng Thanh đến phủ, cộng thêm việc Bùi Quan Nhạc nhất quyết muốn đưa Thôi Tuần vào Đại Lý Tự, nàng cũng đoán được rằng Bùi Quan Nhạc chắc chắn có liên quan đến oan án của Thiên Uy quân.
Ba năm nay, Thôi Tuần không ngừng truy tìm chân tướng vụ án của Thiên Uy quân, còn Bùi Quan Nhạc vì muốn bảo toàn bản thân nên mới tìm mọi cách muốn lấy mạng hắn. Giữa hai người là huyết hải thâm cừu, không chết không thôi.
Hiện giờ, vợ của Bùi Quan Nhạc là Vương Nhiên Tê đã bị diệt khẩu, đồng minh Thẩm Khuyết bị lưu đày, những người thân cận xung quanh cũng lần lượt bị chỉnh đốn, buộc ông ta chó cùng rứt giậu, ra lệnh cho Kim Di vu khống giá họa cho Thôi Tuần.
Nếu độc kế của ông ta thành công, Thôi Tuần tất sẽ phải chết.
Lòng Lý Doanh tràn ngập nỗi sợ hãi. Nàng nhìn Thôi Tuần, giọng run run: “Ngài không phản bội Đột Quyết, cũng không giết Quách Cần Uy. Đây rõ ràng là vu oan giá họa! Thôi Tuần, ngài sẽ không sao đâu, đúng không?”
Thực ra, Thôi Tuần không phải thần tiên. Hắn chỉ là một kẻ bốn bề thọ địch, thân đầy ác danh. Ngay cả chính hắn cũng không biết liệu mình có thể toàn mạng hay không. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo âu của nàng, hắn vẫn gật đầu, đáp một tiếng: “Ừ.”
Lý Doanh làm sao không hiểu? Nàng bối rối, cuống quýt nghĩ mọi cách: “Hay là, ngài nhờ Lư Hoài tới Đột Quyết điều tra thử xem? Ta thấy tính cách hắn cũng xem như thẳng thắn, nhất định có thể giúp ngài giải oan.”
Thôi Tuần nhìn nàng, chỉ đáp bằng bốn chữ: “Tích trọng nan phản.” (Chuyện đã quá sâu, không thể cứu vãn.)
Chưa nhắc đến việc Lư Hoài là cháu trai của Lư Dụ Dân thì đời nào hắn chịu đi Đột Quyết điều tra. Huống hồ, Khả hãn Tô Thái của Đột Quyết hiện tại là kẻ giết huynh đoạt vị, mà lưỡi dao ông ta dùng để thực hiện điều đó lại chính là Thôi Tuần. Nếu phải lựa chọn, đương nhiên ông ta sẽ muốn Thôi Tuần chết hơn là để hắn sống. Ai dám chắc chuyến đi Đột Quyết lần này sẽ không khiến oan khuất của Thôi Tuần càng thêm chồng chất?
Hơn nữa, Thôi Tuần đã sa vào tay Đột Quyết suốt hai năm, lại chịu cảnh lao ngục tại Đại Lý Tự một năm trời. Ba năm đó, tiếng xấu của hắn đã truyền khắp thiên hạ, trở thành ô danh khó lòng gột rửa.
Vì vậy, Thôi Tuần chỉ nói: “Tích trọng nan phản.”
Lý Doanh vốn tinh ý, nghĩ sơ qua đã hiểu rõ khúc mắc trong đó. Cảm giác tủi thân khiến đôi mắt nàng long lanh ánh nước, nghẹn ngào hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có thể ngồi đây chờ chết thôi sao?”
Thôi Tuần trầm mặc nhìn nàng. Ban đầu, hắn thà chết chứ không muốn kéo nàng vào vòng xoáy này. Nhưng hiện tại, khi thấy nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, lòng hắn không khỏi thắt lại, cảm giác đau đớn khó tả. Nếu hắn thực sự chết đi, liệu nàng có càng đau lòng hơn không?
Hắn không biết.
Thôi Tuần mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ im lặng.
Chính sự im lặng ấy lại nhóm lên trong lòng Lý Doanh một tia hy vọng. Nàng vội vã nói: “Ngài có cách mà, nhất định ngài sẽ nghĩ ra cách, đúng không?”
Khi nàng nói, một giọt lệ nhỏ tựa hạt châu sáng lung linh, đọng lại nơi đầu mi, chỉ chực rơi xuống. Nhìn giọt lệ sắp rơi ấy, Thôi Tuần không kiềm được mà đáp: “Có lẽ… có thể dành một tháng, đến Đột Quyết đòi lại thủ cấp của Cố soái…”
Hắn nói đến đây bỗng khựng lại. Năm chữ cuối cùng vừa thốt ra, hắn cảm giác như từng câu từng chữ đều đè nặng trong lòng, khiến ngực hắn thắt lại, đôi mắt bất giác nóng lên. Bàn tay đặt trên gối siết chặt thành quyền, khớp ngón tay trắng bệch.
Thủ cấp Cố soái… Trong trận chiến ở Lạc Nhạn Lĩnh, thủ cấp của Cố soái bị người Đột Quyết chém xuống, truyền đi khắp quân doanh, để lại vết thương không thể xóa nhòa trong lòng hắn. Sau đó, thủ cấp ấy biến mất không rõ tung tích. Khi hắn giữ chức Thiếu khanh ở Sát Sự Thính, đã từng phái người đến Đột Quyết điều tra, nhưng đường xa cách trở, ngôn ngữ bất đồng, lại thêm Khả hãn Tô Thái xảo quyệt cùng sự tiếp tay của Kim Di, những ám thám hắn cử đi đều không ai trở về. Thế nên, đến nay thủ cấp của Cố soái vẫn bặt vô âm tín.
Một tiếng gọi dịu dàng kéo Thôi Tuần trở về thực tại: “Thôi Tuần.”
Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào đôi đồng tử trong veo như nước của Lý Doanh, lòng đau khổ như từng đợt sóng dữ dội bỗng dần lắng lại. Hắn giữ bình tĩnh, tiếp tục nói: “Chuyện dành một tháng sang Đột Quyết đòi lại thủ cấp Cố soái vốn dĩ không nằm trong kế hoạch của Bùi Quan Nhạc.”
“Vì sao ngài nói vậy?”
“Một tháng là khoảng thời gian quá dài. Nếu ta là Bùi Quan Nhạc, kiểu gì cũng sẽ mong đánh nhanh thắng nhanh, chứ không để đối thủ có thêm thời gian xoay để chuyển tình thế.”
“Ý của ngài là gì?”
“Kế hoạch của Bùi Quan Nhạc đã gặp trục trặc ở đâu đó. Ta đoán việc sang Đột Quyết đòi thủ cấp Quách soái là sách lược do Kim Di tự mình đề ra. Một mặt, ông ta muốn tranh thủ thêm thời gian để được sống. Mặt khác, tạo cơ hội để Bùi Quan Nhạc ngấm ngầm giở trò.”
Lý Doanh trầm ngâm suy nghĩ, rồi cũng nhận ra. Một tháng này, Bùi Quan Nhạc có thể tận dụng để làm giả chứng cứ, củng cố tội danh của Thôi Tuần, nhưng đồng thời, một tháng cũng đủ để Thôi Tuần phản công, rửa sạch oan khuất cho mình.
Nguy cơ, cũng chính là chuyển cơ.
Lý Doanh thở dài một hơi, đôi mày đang chau chặt cuối cùng cũng giãn ra đôi chút. Khóe môi nàng nở một nụ cười chua chát: “Cũng may, vẫn còn một tháng.”
Nhưng rồi nàng lại thì thầm: “Có điều, ngài bị giam ở đây, tin tức chẳng thể truyền ra ngoài, sao có thể phản công được chứ…”
Dường như chợt nghĩ ra điều gì, nàng ngước mắt nhìn hắn: “Thôi Tuần, để ta giúp ngài, được không?”
Không đợi hắn trả lời, nàng đã nói tiếp: “Đây là lần thứ ba ta nói muốn giúp ngài. Hai lần trước, đều bị ngài từ chối. Lần này, nếu ngài lại từ chối, ta sẽ không quan tâm thêm nữa. Nhưng ngài cũng đừng tiếp tục điều tra vụ án giúp ta. Hãy để ta làm một hồn ma lẻ loi cả đời, từ nay về sau, giữa ta và ngài không còn liên quan gì nhau nữa.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng từng lời lại vô cùng kiên định. Lần này, Lý Doanh đã dùng những lời tuyệt tình chưa từng có để nói với hắn, khiến Thôi Tuần thoáng ngẩn người. Bỗng Lý Doanh bật cười: “Thôi Tuần, ta nói thật đấy. Ngài muốn đồng ý hay từ chối, tự mình quyết định đi.”
Nàng thực sự nghiêm túc. Thôi Tuần hiểu rõ, tuy nàng có vẻ ngoài yếu đuối nhưng nội tâm lại vô cùng cứng cỏi. Những gì nàng nói, chắc chắn sẽ làm được. Còn hắn, sao nỡ để nàng biến thành dã quỷ lang thang? Một lúc lâu, Thôi Tuần mới thất thần đáp: “Ta… đồng ý với cô.”
Lý Doanh rốt cuộc cũng nhẹ nhõm, dây thần kinh đang căng thẳng bỗng chốc thả lỏng. Nàng chớp mắt, hàng mi dài rung rinh, những giọt lệ nhỏ đọng nơi khóe mi cũng lặng lẽ rơi xuống. Đáng lẽ nàng phải thấy vui mừng, nhưng chẳng hiểu sao lại càng muốn khóc hơn. Nàng cắn môi, tháo tấm khăn lụa trắng mềm mại quấn nơi cổ tay. Khăn lụa được dệt từ tơ tằm thượng hạng, mềm mại như mây. Ban đầu, nàng định dùng nó để lau nước mắt, nhưng bỗng nhiên ngừng lại, nắm lấy một góc khăn, rồi dùng lực xé nó ra thành bốn mảnh.
Xé xong, Lý Doanh đứng dậy, bước đến trước mặt Thôi Tuần rồi quỳ xuống. Nàng cúi đầu nhìn đôi tay gầy guộc của hắn đặt trên đầu gối. Đôi tay giam cầm trong cặp cùm đen kịt càng thêm xót xa. Nàng mím môi, đưa tay nắm lấy cổ tay hắn.
Thôi Tuần ngẩn ra, tiếng kim loại vang lên khi cổ tay hắn giật lại theo bản năng. Nàng lên tiếng: “Đừng động đậy.”
Hắn vốn là vị quan được người người kiêng dè, vậy mà khi nghe hai chữ ấy từ nàng, hắn thực sự không nhúc nhích. Lý Doanh giữ lấy cổ tay hắn, cũng may Lư Hoài chưa làm khó quá mức, cũng may cổ tay hắn gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, nên vòng sắt không quá chặt, vẫn còn một khoảng trống nhỏ. Nàng đẩy nhẹ chiếc cùm lên một chút, quả nhiên thấy phần da bên dưới bị ma sát đến đỏ rát.
Lý Doanh cụp mắt, nàng lấy ra một mảnh lụa mềm, cẩn thận quấn quanh cổ tay hắn, dịu giọng nói: “Hôm nay tình thế cấp bách, chỉ có thể dùng tạm cái này thôi.”
Thôi Tuần cúi đầu nhìn mảnh lụa trắng tinh quấn trên cổ tay mình, vẫn còn giữ mùi hương thanh khiết của nàng. Hắn nhẹ giọng đáp: “Cái này… đã là tốt lắm rồi.”
Lý Doanh khẽ mỉm cười, nàng lại tỉ mỉ quấn lụa lên cổ tay còn lại của hắn. Khi thắt nút, nàng đột nhiên nói nhỏ: “Thôi Tuần, từ nay về sau, ngài không cần một mình đối diện với tất cả nữa, ta sẽ luôn ở bên ngài.”
Nàng cúi đầu, dáng vẻ trầm tĩnh, từng động tác đều yên bình đẹp đẽ. Thôi Tuần nhìn chăm chú vào hàng mi dài như cánh chim của nàng, nói một tiếng: “Ừ.”