Trong đại điện được xây dựng tinh xảo với lan can chạm khắc ngọc ngà, những con rồng vàng năm móng cuộn mình quanh cột trụ, sống động như thật. Đôi mắt rồng sáng rực, lặng lẽ dõi xuống đoàn người bên dưới, như thể cũng đang tiếc thương cho bi kịch nhân luân khởi nguồn từ tham vọng này.
Thẩm Khuyết ngã quỵ xuống đất, khuôn mặt đờ đẫn không chút thần sắc. Thái hậu nhìn hắn, chậm rãi cất lời: “Thẩm Khuyết, mẫu thân và a tỷ ngươi, đích thực là vì ngô mà chết. Nhưng về chuyện này, ngô tự hỏi lòng, chưa từng có nửa phần sai trái với họ. Vì không muốn họ phải gánh tội danh sát hại công chúa, ngô nguyện chịu tiếng độc phụ, bị người đời thóa mạ suốt hai mươi chín năm. Ngô tự thấy mình đã tận tâm tận nghĩa. Nếu ngươi vẫn oán hận ngô, ngô cũng không còn lời nào để nói.”
Trong lời nói của Thái hậu ẩn chứa thất vọng và sát ý đối với Thẩm Khuyết. Long Hưng Đế nghe ra ý tứ trong lời bà, không khỏi liếc nhìn Thẩm Khuyết. Thôi Tuần cũng ngước mắt lên, ánh mắt sắc lạnh như sao băng chiếu thẳng về phía y.
Nhưng Thẩm Khuyết, người đang đứng trên lằn ranh sinh tử, lại đang thất thần, dáng vẻ cao ngạo, bất cần đời lúc bước vào điện Bồng Lai sớm đã tan biến. Hắn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng bật cười thê lương: “Ta hận bà suốt hai mươi chín năm. Nay bà nói với ta rằng, ta đã hận sai người. Mọi chuyện đều là do a tỷ của ta tự chuốc lấy, còn cái chết của mẫu thân ta cũng là do bị a tỷ liên lụy, hoàn toàn không liên quan gì đến bà. Bà bảo ta làm sao chấp nhận đây?”
Thái hậu lặng thinh hồi lâu, rồi mới đáp: “Ngô không muốn đứa con trai duy nhất của chị ruột ngô trở thành kẻ tội đồ, nên đã giấu kín suốt hai mươi chín năm qua. Không ngờ, chính ngô đã làm hại ngươi.”
Thẩm Khuyết lẩm bẩm: “Thà bà giết ta ngay từ đầu, còn hơn để ta sống rồi trở thành trò cười như hôm nay.”
Trong lời hắn phảng phất chút ăn năn, nhưng vẫn không chịu cúi đầu nhận sai với Thái hậu. Bà chỉ biết thở dài một tiếng: “Thẩm Khuyết, ngươi cấu kết với Tưởng Lương, dùng yêu thuật hại ngô. Ngô có thể tha thứ cho ngươi. Nhưng…” Bà ngừng lại, cuối cùng cắn răng nói: “Ta không thể để Minh Nguyệt Châu chết oan…”
Thái hậu vừa định tuyên bố hình phạt dành cho Thẩm Khuyết, bỗng ngoài điện có người bẩm báo: “Thái hậu, Khương Quốc công cầu kiến.”
Phụ thân của Thái hậu chỉ có hai người con gái là Thái hậu và Thẩm quốc phu nhân. Khi Thái hậu được sắc phong làm Hoàng hậu, phụ thân bà cũng được truy phong làm Khương Quốc công. Tiên đế chọn ra một người cháu có tài trong họ Khương làm con thừa tự cho Khương Quốc công, sau đó cho kế thừa tước vị, nhằm bồi dưỡng thế lực bên ngoại cho Thái hậu.
Hiện tại, Khương Quốc công lâm vì trọng bệnh nên đã lâu không thượng triều. Thế nhưng, chẳng rõ vì sao hôm nay ông lại cố lê thân thể yếu nhược để đến điện Bồng Lai.
Dù rất lấy làm kinh ngạc nhưng Thái hậu vẫn cho triệu kiến. Khương Quốc công chống gậy, thở hổn hển bước vào đại điện. Thái hậu miễn lễ quỳ bái cho ông. Sau khi cảm tạ Thái hậu và Thánh nhân, Khương Quốc công liếc nhìn Thẩm Khuyết đang quỳ dưới đất với vẻ thất hồn lạc phách, rồi cung kính lấy ra một chiếc hộp gỗ, nói: “Hồi bẩm Thái hậu, đây là di vật của Thẩm quốc phu nhân.”
Nội thị nhận lấy chiếc hộp, trình lên Thái hậu. Bà mở ra xem, bên trong là một đôi hài thêu hoa tinh xảo.
Khương Quốc công nói: “Thái hậu, hai mươi chín năm trước, Thẩm quốc phu nhân giao chiếc hộp này cho thần cất giữ. Bà ấy nói, đây là đôi giày bà làm để mừng sinh thần năm mười sáu tuổi của công chúa Vĩnh An. Bà ấy còn dặn rằng, nếu sau này con trai bà khiến Thái hậu nổi giận, thì thần nhất định phải mang vật này dâng lên Thái hậu.”
Thái hậu lặng lẽ nhìn đôi hài thêu hoa văn như ý, trong đầu như vang vọng đoạn đối thoại năm xưa với Thẩm quốc phu nhân: “A tỷ, Minh Nguyệt Châu có cục Thượng Y làm giày cho rồi, con bé cũng không đeo hết được đâu, mắt tỷ không tốt, đừng làm nữa.”
“Linh Diệp, trước đây khi tỷ còn may giày kiếm sống, muội luôn nhìn tỷ với ánh mắt ngây thơ, hỏi rằng: “A tỷ, bao giờ tỷ mới làm cho muội một đôi giày thật đẹp đây?” A tỷ đã ghi nhớ câu nói ấy trong lòng suốt nhiều năm. Giờ muội lớn rồi, không cần a tỷ làm giày cho nữa, nên a tỷ muốn dùng những đôi giày còn nợ muội để bù đắp cho Minh Nguyệt Châu. Dù mắt a tỷ có kém, mỗi năm làm một đôi cũng đâu sao.”
Bà khuyên mãi cũng không lay chuyển được Thẩm quốc phu nhân. Từ đó, hằng năm vào dịp sinh thần của Lý Doanh, Thẩm quốc phu nhân đều tự tay làm một đôi giày cho nàng. Nhưng đến năm Lý Doanh tròn mười sáu tuổi, Thẩm quốc phu nhân lại không làm nữa. Thái hậu cũng cảm thấy lạ, nhưng chỉ nghĩ Thẩm quốc phu nhân đang mang thai, công việc bận rộn nên đã quên mất. Nghĩ vậy khiến bà cũng cảm thấy nhẹ lòng, bởi đôi mắt của Thẩm quốc phu nhân càng ngày càng kém, bà cũng không muốn a tỷ phải lao tâm lao lực.
Không ngờ rằng, Thẩm quốc phu nhân đã làm xong đôi hài ấy từ lâu. Chỉ là vào lúc đó, Thẩm Dung đã bắt đầu mưu tính hãm hại Lý Doanh, khiến Thẩm quốc phu nhân vì hổ thẹn nên không dám trao đôi giày ấy cho nàng.
Thái hậu khép mắt, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài. A tỷ ấy của bà cả đời cùng cực, khó khăn lắm mới được sống những ngày bình yên thì lại bị con gái liên lụy, chết oan ở Đại Lý Tự. Tình cảm a tỷ dành cho bà là thật, dành cho Minh Nguyệt Châu cũng là thật, nhưng chính vì yêu thương con gái mình quá mức mà a tỷ đã lầm đường lạc lối, phạm phải sai lầm lớn.
Có lẽ a tỷ đã đoán trước được kết cục của mình, nên dù mang thai vẫn cố gắng làm xong đôi giày ấy, chỉ để bảo toàn mạng sống cho đứa trẻ trong bụng.
Thái hậu chậm rãi mở mắt, bình tĩnh nói với Thẩm Khuyết: “Thẩm Khuyết, ngô không giết ngươi, nhưng cũng không thể giữ ngươi lại Trường An. Ngô sẽ lưu đày ngươi tới Lĩnh Nam, coi như lời giải thích với a tỷ.”
Lĩnh Nam cách Trường An một nghìn bảy trăm dặm, núi cao đường hiểm, khổ sở trùng trùng. Ở đó, Thẩm Khuyết sẽ bị các tiểu lại giám sát, dù có bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể mưu hại Thái hậu thêm lần nữa.
So với tội lỗi Thẩm Khuyết gây ra, hình phạt này đã là quá khoan dung. Ít nhất, hắn còn giữ được tính mạng.
Thẩm Khuyết không cầu xin, cũng không cảm tạ, chỉ lặng lẽ để mặc Thiên Uy Vệ áp giải đi. Nhưng trước khi rời khỏi, Thái hậu bất chợt hỏi: “Thẩm Khuyết, ngươi dùng miêu quỷ để hãm hại ngô. Ngươi còn đồng phạm nào không?”
Khi Thái hậu nói câu ấy, ánh mắt liếc nhẹ sang Long Hưng Đế. Long Hưng Đế khựng lại, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ oan khuất. Thẩm Khuyết ngẩn người, lắc đầu đáp: “Không, việc này là một mình ta bày mưu, không liên quan đến ai khác.”
Dù là Thẩm Khuyết trả lời, ánh mắt của Thái hậu vẫn chăm chú nhìn Long Hưng Đế. Một lúc lâu sau, bà mới thu lại ánh nhìn, nhàn nhạt hỏi: “Thánh nhân có ý kiến gì về hình phạt mà ngô dành cho Thẩm Khuyết không?”
Long Hưng Đế gượng cười: “A nương đã quyết, trẫm ắt không dị nghị.”
Thái hậu gật đầu, nhìn Thẩm Khuyết bị áp giải đi, rồi mới nói: “Ngô cũng thấy mệt rồi. Nếu Thánh nhân không có việc gì khác, hãy lui xuống trước đi.”
Long Hưng Đế lặng lẽ gật đầu, đứng dậy. Thái hậu lại lên tiếng: “Thôi Tuần ở lại.”
Long Hưng Đế dừng bước, liếc nhìn Thôi Tuần, trên mặt lộ rõ vẻ chán ghét cùng căm hận. Thôi Tuần cụp mắt, chỉ cúi đầu đáp một câu: “Tuân lệnh.”
–
Bên ngoài điện Bồng Lai, hoa nở thành cụm, cây xanh phủ bóng, cảnh sắc tươi đẹp. Nhưng Long Hưng Đế không hề để tâm thưởng ngoạn mỹ cảnh ấy, cũng không trở về điện Thần Long của mình, mà vội vã đến cung Hàn Lương, nơi Huệ phi cư ngụ.
Sau khi Long Hưng Đế rời đi, trong điện Bồng Lai chỉ còn lại Thôi Tuần và Thái hậu. Thái hậu lên tiếng: “Thôi Tuần, vừa rồi ngươi không nói lấy một lời, phải chăng trong lòng còn có tính toán khác?”
Hàng mi đen như mực của Thôi Tuần rũ xuống, che khuất ánh mắt. Nhờ hình nhân vu cổ nên hắn đã suy đoán rằng cái chết của Thẩm quốc phu nhân ẩn giấu điều bất thường, nguyên nhân không hoàn toàn nằm ở Thái hậu, mà có liên quan đến Thẩm Dung. Vì thế, sau khi lấy được chứng cứ buộc tội Thẩm Khuyết từ miệng Huyền Thành, hắn lập tức đến điện Bồng Lai. Hắn biết từ trước đến nay Thái hậu luôn dung túng Thẩm Khuyết, lần này chưa chắc sẽ hạ lệnh giết hắn. Do đó, hắn đã dốc sức thuyết phục Thái hậu nói ra chân tướng năm xưa. Cho dù Thẩm Khuyết không chết, hắn cũng phải trở thành kẻ không còn nơi trút hận, sống như một kẻ phế nhân.
Nước cờ này, ngay cả Thái hậu cũng nằm trong kế hoạch của hắn. Quả nhiên, mọi việc diễn ra đúng như dự tính: Thái hậu không giết Thẩm Khuyết, nhưng Thẩm Khuyết giờ chẳng khác gì một kẻ tàn phế, phe cánh của Bùi Quan Nhạc đã mất đi một viên đại tướng.
Hắn hiểu rõ, đây là thời điểm nên thu tay lại, nhưng trong lòng vẫn còn do dự. Sau một hồi cân nhắc, rốt cuộc hắn vẫn mở lời: “Thái hậu, thần có một việc, không thể không hỏi.”
“Việc gì?”
“Khắp thiên hạ, những vu hành giả có năng lực thực sự như Tưởng Lương chỉ đếm trên đầu ngón tay. Phần lớn chẳng qua chỉ là phường lừa gạt. Đúng là Thẩm Dung dùng tà thuật hòng nguyền rủa công chúa Vĩnh An, nhưng trước khi rơi xuống hồ sen, công chúa vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Vì vậy, dù Thẩm Dung có ý định sát hại công chúa nhưng nàng ta không phải là hung thủ thực sự.”
Thái hậu ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén khẽ liếc qua Thôi Tuần, giọng nói lạnh nhạt thoáng lộ ý cảnh cáo: “Ồ? Vậy ngươi cho rằng ai mới là hung thủ?”
Lời nói này đã hàm chứa ý răn đe, nhưng Thôi Tuần không tỏ vẻ nao núng, chỉ chậm rãi đáp: “Không phải Thái hậu.”
Thái hậu cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như vậy. Bà hỏi: “Vì sao không phải ngô?”
“Một kẻ từng muốn hại mình như Thẩm Khuyết mà Thái hậu vẫn niệm tình, đồng ý tha mạng thì sao có thể vì ngôi vị hoàng hậu mà ra tay sát hại công chúa Vĩnh An? Lẽ nào ngôi vị hoàng hậu còn quan trọng hơn cả tính mạng của Thái hậu hay sao?” Ánh mắt Thôi Tuần bình tĩnh: “Vậy nên, không phải Thái hậu.”
Thái hậu chăm chú quan sát gương mặt tái nhợt của Thôi Tuần, không nói một lời. Điện Bồng Lai chìm trong im lặng đến đáng sợ, không khí nặng nề như bóp nghẹt hơi thở của bất kỳ ai đứng đó. Thôi Tuần cúi mắt, dáng vẻ cung kính nhưng lưng thẳng như trúc, không có ý định thoái lui.
Bỗng Thái hậu bật cười: “Thôi Tuần, ngươi nói không sai. Thẩm Dung không sát hại Minh Nguyệt Châu, ngô cũng không phải hung thủ. Phương sĩ mà Thẩm Dung tìm đến quả nhiên chỉ là hạng lừa bịp. Việc Minh Nguyệt Châu rơi xuống nước chẳng liên quan gì đến tà thuật. Cả đời ngô, thân tình mỏng manh, suốt mấy chục năm chỉ có duy nhất Minh Nguyệt Châu là con gái. Con bé lại ngoan ngoãn, dịu dàng như thế. Dù có phải hy sinh tính mạng, ngô cũng không bao giờ làm tổn hại con bé dù chỉ một chút.”
Thôi Tuần đã có được đáp án mà mình muốn, nhưng sau một hồi cân nhắc, hắn vẫn dè dặt hỏi thêm: “Bản hịch văn của Giang Châu vương đã lan truyền khắp nơi. Nếu Thái hậu không liên quan đến cái chết của công chúa, vì sao lại chấp nhận gánh nỗi oan khuất này?”
Thái hậu như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhưng không trả lời ngay. Bà chỉ từ tốn nói: “Thôi Tuần, trước đây, ngươi rất thông minh.”
Thôi Tuần hơi ngẩn người. Thái hậu tiếp lời: “Nhưng gần đây, ngươi đã thay đổi. Những điều không nên nói, ngươi lại nói. Những việc không nên làm, ngươi lại làm.” Thái hậu nhếch môi, nửa như cười nửa như không: “Hay là, ngươi gặp được hồng nhan tri kỷ nào đó, khiến con chó dữ như ngươi muốn giật đứt dây xích rồi?”
Thôi Tuần cụp mắt, hàng mi như cánh quạ khẽ run. Hắn đáp bằng giọng cung kính: “Thần không dám.”
“Vừa rồi, ngươi cũng thấy ánh mắt Thánh nhân khi nhìn ngươi rồi đấy. Thánh nhân ghê tởm ngươi.” Thái hậu từ từ nói: “Nếu không có sự che chở của ngô, với danh tiếng của ngươi, sớm muộn gì cũng bị đưa lên pháp trường, chịu cảnh lăng trì cho đến chết. Nếu là người thông minh, những điều không nên hỏi, vĩnh viễn đừng bao giờ hỏi đến.”
Thôi Tuần mím chặt đôi môi mỏng, quỳ xuống, cúi đầu dập đầu nói: “Thần lĩnh chỉ.”
–
Khi Thái hậu và Thôi Tuần nói chuyện, Long Hưng Đế lại đang nằm nghiêng trên đùi Huệ phi A Sử Na Gia chợp mắt. A Sử Na Gia mặc khôi giáp của Đại Chu, dáng vẻ oai hùng, khuôn mặt được điểm xuyết hình hoa sen rực rỡ. Đôi tay nàng xoa nhẹ huyệt thái dương cho Long Hưng Đế. Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên hắn thốt lên: “Huệ phi, trẫm sợ.”
A Sử Na Gia nắm lấy tay Long Hưng Đế: “Thánh nhân đừng sợ, thiếp ở đây rồi.”
“Trẫm luôn mơ thấy, a nương phế truất trẫm.” Long Hưng Đế nắm chặt tay A Sử Na Gia. Khác hẳn sự mềm mại như tơ lụa của các quý nữ Trường An, trên ngón tay và lòng bàn tay nàng đều có lớp chai mỏng, dấu vết của một nữ tử Đột Quyết quen dùng cung tiễn. Có nàng bên cạnh, hắn như yên tâm hơn vài phần. Trong cơn mê man, hắn lẩm bẩm: “Lúc nào trẫm cũng cẩn thận lấy lòng a nương. Từ khi còn là Thái tử, đến khi làm Hoàng đế, trẫm đều chỉ mong bà nhìn đến trẫm một lần. Nhưng trong mắt bà, dường như mọi thứ đều quan trọng hơn trẫm. A tỷ quan trọng hơn trẫm, quyền lực quan trọng hơn trẫm. Ngay cả Thôi Tuần, cũng quan trọng hơn trẫm.”
Nghe đến cái tên Thôi Tuần, mí mắt của A Sử Na Gia bỗng giật mạnh, hoa văn hình sen trên má phải của nàng dường như càng thêm phần đẹp đẽ, lóa mắt. Nàng đưa tay vuốt nhẹ vành tóc mai của Long Hưng Đế, giọng điệu dửng dưng: “Sao có chuyện ấy được? Trong mắt Thái hậu, Thôi Tuần chỉ là một con chó mà thôi, làm sao có thể so với Thánh nhân được?”
“Nếu a nương chỉ xem hắn là một con chó, tại sao ba năm trước lại bất chấp mọi lời dị nghị cứu hắn ra khỏi Đại Lý Tự? Tại sao sau mỗi lần hắn gây họa đều dung túng tha mạng cho hắn? Liên Hoa Lang, đẹp tựa hoa sen… Trẫm ghét người này. Hắn khiến trẫm trở thành trò cười khắp thiên hạ. Trẫm nhất định sẽ giết hắn… giết hắn…”
Giọng nói của Long Hưng Đế dần nhỏ lại, dường như hắn lại chìm vào giấc ngủ sâu. A Sử Na Gia v.uốt v.e khuôn mặt tuấn tú của hắn. Đây là nam nhân của nàng, là phu quân của nàng, cũng là chỗ dựa của nàng trong nửa đời còn lại.
Thế nhưng, trong lòng nàng, vẫn luôn có một bóng hình khác.
Liên Hoa Lang…
Không, không phải Liên Hoa Lang, mà là Liên Hoa Nô của riêng nàng.