Sáng hôm sau, Lý Doanh tỉnh dậy trên chiếc sạp thấp bằng gỗ hoa nam. Nàng dụi dụi đôi mắt mơ màng chưa tỉnh hẳn, khoác thêm y phục rồi bước ra mở cửa. Ngoài kia, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, gió mát, nắng ấm chan hòa.
Ánh sáng rực rỡ ấy cho thấy giờ cũng đã đến tầm giờ Tỵ.
Nàng lờ mờ nhớ lại, đêm qua vì luyến tiếc sắp chia xa, nàng không nỡ rời Thôi Tuần, liền cầm bản tấu hắn vừa viết, kiếm chuyện để nói: “Chữ của chàng đẹp quá, là học từ ai vậy?”
Thôi Tuần nhắc đến một cái tên. Lý Doanh nghe xong liền bảo: “Ba mươi năm trước, người đó vẫn chưa mấy nổi danh, không ngờ ba mươi năm sau lại được làm thầy cho công tử họ Thôi ở Bác Lăng. Nhưng ta nhớ người ấy nổi tiếng về hành thảo mà?”
Bản tấu trên tay Thôi Tuần được viết bằng tiểu khải.
Tiểu khải nghiêm cẩn, vuông vắn, trong khi hành thảo thì phóng khoáng, tự do. Thôi Tuần thoáng chần chừ, dường như không muốn trả lời, nhưng khi thấy Lý Doanh nâng bản tấu, ánh mắt tràn ngập mong đợi, hắn vẫn đáp: “Đúng thầy ấy là giỏi về hành thảo, ta cũng từng học qua, nhưng tâm cảnh không còn như trước, không thể viết được nữa.”
Lý Doanh “à” một tiếng, liền nói: “Nhưng tiểu khải của chàng cũng rất đẹp.”
Khi xưa Tiên đế nổi danh với thể Phi Bạch, [1] không thua kém danh gia, trong khi Lý Doanh vốn giỏi bắt chước nét bút của Tiên đế, nên cũng hiểu biết chút ít về thư pháp. Tay cầm bản tấu, nàng say sưa bàn luận cùng Thôi Tuần. Dẫu trong lòng muốn khuyên hắn sớm nghỉ ngơi, nhưng vì mải nói chuyện, nàng quên cả thời gian. Cuối cùng, chính nàng lại gục xuống bàn, ngủ thiếp đi.
[1] Chữ Phi Bạch là một thể thư pháp chữ Hán với đặc điểm chủ yếu là không để đầu bút lông chấm hết mực lên mặt phôi thai của món đồ Sứ cũng như trên giấy,, nét chữ từ đậm đi tới nhạt sẽ mờ dần về cuối nét, tạo cảm giác đầu bút đã khô mực. Nguồn chú thích: Fanpage Painting the last supper 500 years of Da Vinci in vietnam
Có lẽ Thôi Tuần đã bế nàng đặt lên sạp thấp, để nàng ngủ say đến giờ Tỵ.
Lý Doanh gõ nhẹ vào đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ hối hận. Dẫu biết chia cách đành, nhưng thân thể Thôi Tuần vốn đã yếu nhược, sao nàng lại quên giờ giấc thế này chứ?
Khi nàng đang dằn vặt, bỗng thấy trong tai như có vật gì đó. Lấy ra xem, thì ra là hai chiếc nút tai bằng ngọc bích nhỏ xinh.
Đôi nút tai này là vật Thôi Tuần bảo nàng nhét vào tai khi thấy nàng sợ tiếng sấm sét. Giờ đây, Lý Doanh mới chợt hiểu ra, tại sao trống báo canh năm mỗi ngày của cổng Thừa Thiên vang đến ba nghìn nhịp mà hôm nay nàng lại không nghe thấy. Hoá ra là nhờ hai chiếc nút tai này.
Có lẽ Thôi Tuần sợ tiếng trống quấy nhiễu nhiễu giấc mộng của Lý Doanh, nên đã tự tay đeo chúng cho nàng.
Nghĩ đến đây, lòng nàng trào dâng một cảm giác ấm áp. Nghĩ đến việc hắn sắp bãi triều, nàng hào hứng muốn ra ngoài đón hắn. Nhưng khi bước đến cánh cửa sơn đỏ, nàng chợt khựng lại, như có linh tính mách bảo, nàng quay người trở về thư phòng, chuẩn bị một ít hương an thần. Chuyến này đến tận Lĩnh Nam, xe ngựa vất vả, phải mang nhiều thứ phòng hờ khi cần.
–
Khi Lý Doanh cẩn thận chuẩn bị hương an thần, thì Thôi Tuần đang quỳ dâng bản tấu lên Thái hậu. Trong tấu, hắn khẩn thiết xin được đích thân áp giải Thẩm Khuyết về Trường An, thậm chí còn cam kết bằng quân lệnh trạng, nếu giữa đường Thẩm Khuyết xảy ra tổn hại gì, hắn sẽ lấy mạng mình ra để đền.
Thái hậu trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hỏi một cách ý vị thâm trường: “Vọng Thư, ngươi quan tâm vụ án này như vậy, rốt cuộc là vì Thịnh Vân Đình, hay còn vì thứ gì khác?”
Thôi Tuần cúi đầu đáp: “Thái hậu từng nhiều lần dạy bảo thần, thần không dám quên. Nhưng Thịnh A Man đã lấy mạng mình đổi lấy chút ánh sáng trong màn đêm tăm tối, thần không đành lòng làm ngơ. Có những việc, Thái hậu không tiện ra mặt, nhưng thần thì có thể. Nếu đại sự thất bại, thần nguyện lấy cái chết để tạ tội, tuyệt không làm ô danh Thái hậu.”
Lời hắn dứt khoát, Thái hậu cũng đã thấu tỏ. Bà lặng lẽ thở dài, vẫn là vì chuyện năm đó.
Bà mong người đời quên đi chuyện ấy, nhưng hắn lại cố chấp muốn mọi người ghi nhớ. Ý nguyện hai người hoàn toàn trái ngược.
Ba năm qua, bà vì sự cố chấp của hắn mà khuyên bảo, trách phạt, thậm chí dùng cả ân uy, nhưng chưa từng lay chuyển được hắn. Con đường hắn chọn quá gian nan, bà cũng không tin hắn sẽ thành công.
Lẽ ra bà đã định từ chối, nhưng thoáng chốc, bà thấy trên tấu chương phảng phất mùi hương nhã nhặn. Hương thơm dịu nhẹ, như có như không, thoảng qua nơi đầu mũi.
Trong khoảnh khắc ấy, bà bỗng nhớ đến đứa con gái nhỏ đã sớm yểu mệnh của mình:
Minh Nguyệt Châu…
Với thân phận công chúa, Minh Nguyệt Châu phải học cầm kỳ thư họa, thi từ phong vận, nhưng thứ nàng giỏi nhất lại là điều hương. Vì bà mắc chứng đau đầu, nên Minh Nguyệt Châu dành phần lớn tâm huyết vào việc điều chế những loại hương giúp làm dịu cơn đau. Biết bà không thích mùi hương quá nồng, nên những loại hương nàng chế ra đều có mùi nhẹ nhàng thanh thoát, như dòng suối mát rượi, khiến lòng người thư thái.
Hương thơm trên tấu chương này, lại có vài phần giống với loại hương mà Minh Nguyệt Châu từng điều chế.
Thái hậu không khỏi đưa mắt nhìn ra ngoài rèm châu, nơi Thôi Tuần đang phủ phục quỳ gối. Ánh mắt bà thoáng dao động, câu từ chối định thốt ra cuối cùng vẫn nghẹn lại. Một lúc sau, bà mới thở dài: “Thôi được, ngươi đi Lĩnh Nam đi.”
–
Thái hậu vừa ưng thuận, Thôi Tuần rốt cuộc cũng thở phào một hơi. Hắn dập đầu tạ ơn, rời khỏi cung Bồng Lai. Đợi ở ngoài điện là nhóm vũ hầu nhanh chóng bước lên nghênh đón. Thôi Tuần nói: “Chuẩn bị đi, hôm nay xuất phát đến Lĩnh Nam.”
Vũ hầu cung kính đáp: “Tuân lệnh.” Nhưng lại ngập ngừng một chút rồi nói thêm: “Thiếu khanh, vừa rồi Lưu Cửu đến báo, phát hiện có mật thám theo dõi bên ngoài phủ của ngài.”
Thôi Tuần không tỏ vẻ quan tâm. Từ ngày nhận chức Thiếu khanh Sát Sự Thính, kẻ thù của hắn trải rộng khắp thành Trường An, mà đứng đầu không ai khác chính là Bùi Quan Nhạc. Mối thù giữa hai người cứ như nước với lửa, quyết đội trời chung. Chuyện Bùi Quan Nhạc sai người giám sát phủ của hắn, hắn cũng chẳng lấy làm lạ.
Hắn từng bắt được một nhóm, xử chết ngay tại chỗ, khiến đối phương phải án binh bất động suốt một thời gian. Nhưng chưa được bao lâu, những kẻ này lại ngóc đầu trở lại. Lâu ngày, hắn cũng đã quen dần.
Thôi Tuần chỉ hờ hững đáp lại một tiếng rồi tiếp tục sải bước. Trong đầu hắn lúc này chỉ toàn nghĩ đến việc áp giải Thẩm Khuyết.
Chiếu lệnh bắt giữ Thẩm Khuyết sẽ được gửi tới Quế Châu trước. Đô đốc Quế Châu, Trương Hoằng Nghị, là người nghiêm minh, chính trực. Chỉ cần ở trong địa phận Quế Châu thì sẽ không lo Thẩm Khuyết bị tập kích. Nhưng một khi ra khỏi Quế Châu, tình hình sẽ khó lường hơn.
Lúc này chỉ còn cách gửi thư khẩn đến Trương Hoằng Nghị, nhờ ông ta kéo dài thời gian xe tù xuất phát ở Quế Châu, chờ hắn kịp tới nơi rồi hẵng tiếp tục lên đường.
Trong lúc Thôi Tuần cau mày trầm tư, vũ hầu theo sau vẫn ấp úng, muốn nói lại thôi. Đến khi ra khỏi cung Đại Minh, cuối cùng hắn mới dè dặt lên tiếng: “Thiếu khanh, về chuyện mật thám…”
Thôi Tuần mất kiên nhẫn: “Ngươi vừa mới nói rồi đó thôi?”
“Lần này khác!” Vũ hầu vội vàng phân trần: “Mật thám lần này là mấy đạo sĩ.”
–
Tại Thôi phủ, Lý Doanh đang nghiền nhỏ những vị thuốc như quế chi, ngải diệp, xuyên khung. Bất chợt, cánh cửa gỗ khắc hoa bị gõ hai tiếng. Nghe vậy, nàng không giấu nổi niềm vui, hớn hở ra mở cửa. Quả nhiên, người đứng đó chính là Thôi Tuần, khoác bộ quan bào đỏ thẫm.
Hắn đến rất vội, thậm chí chưa kịp tháo mũ quan, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Lý Doanh hơi ngẩn ra: “Có chuyện gì vậy?”
Thôi Tuần mím môi, không trả lời. Hắn bước thẳng vào thư phòng, đóng kín cửa sổ và cửa chính lại. Ánh mắt hắn quét qua người Lý Doanh từ đầu đến chân, thấy nàng không chút tổn hại, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lý Doanh càng thấy khó hiểu: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lúc này Thôi Tuần mới lên tiếng: “Không có gì…”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nàng thu xếp hành lý, hôm nay theo ta đi Lĩnh Nam.”
Lý Doanh sững người: “Chẳng phải chàng đã bảo ta ở lại Trường An sao?”
“Ta đổi ý rồi.”
Lý Doanh hỏi: “Vì sao lại đột nhiên đổi ý?”
Thôi Tuần không trả lời ngay, hắn bước đến án kỷ bằng gỗ tử đàn, an tọa phía trước, cầm lấy một nhúm quế chi trong cối đồng xanh chưa tán nhuyễn, đưa lên ngửi, rồi ngước mắt nhìn về phía Lý Doanh vẫn còn vẻ hoang mang. Hắn nói: “Minh Nguyệt Châu.”
“Hửm?”
“Ở bên ta đi.”
Lý Doanh hoàn toàn ngây người. Một lát sau, nàng mới đỏ mặt, cúi đầu lí nhí: “Chàng muốn ta đến Lĩnh Nam, chẳng lẽ chỉ vì muốn ta ở bên cạnh chàng?”
Thôi Tuần thật sự gật đầu.
Gương mặt Lý Doanh thoáng chốc đỏ rực như áng mây hồng. Nàng nhỏ nhẹ nói: “Thật ra, ta cũng rất muốn được ở bên chàng.”
Nàng vừa dứt lời, lại thở dài một tiếng: “Chỉ nghĩ đến chuyện phải xa chàng hai mươi ngày, ta đã không làm nổi hương an thần nữa rồi. Ban nãy ngay cả số lượng quế chi cũng cân sai.”
Khi nói điều này, nàng nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự phiền muộn. Thôi Tuần không kìm được, nở một nụ cười. Thấy hắn cười mình, Lý Doanh lại hờn giận, hỏi: “Có phải chàng lại định nói – ta, thích chàng đến thế cơ à?”
Thôi Tuần vốn không định nói câu đó, nhưng còn chưa kịp đáp, Lý Doanh đã bực bội cầm lấy chiếc chày bạch ngọc, cúi đầu dồn sức giã quế chi trong cối đồng, miệng lẩm bẩm: “Đúng, ta thích chàng nhiều vậy đó.”
Nàng vốn không mong đợi Thôi Tuần hồi đáp lời mình. Từ sau cái ôm trong rừng mai ấy, hắn dường như đã đáp lại tâm ý của nàng. Bọn họ giống như những đôi tình nhân bình thường, vừa yêu mến vừa trân trọng lẫn nhau. Nàng gọi hắn là “Thập Thất lang”, hắn gọi nàng “Minh Nguyệt Châu”. Nhưng trên thực tế, ngay cả việc nắm tay nàng, hắn cũng phải đấu tranh rất lâu, chứ đừng nói đến những cử chỉ thân mật hơn của những đôi lứa yêu nhau khác.
Nàng biết, hắn vẫn đang tự trách bản thân, vẫn ghê tởm quá khứ của mình, cho rằng bản thân không xứng với nàng. Điều này, nàng hiểu rõ, nhưng lại không biết phải làm sao để thay đổi.
Có lẽ, chỉ khi thời gian chầm chậm trôi qua, nàng từng chút một tiến gần hơn, hắn mới dần quên đi quá khứ. Khi ấy, hắn mới có đủ can đảm để yêu nàng.
Quá trình này, có thể là một năm, cũng có thể là mười năm, nhưng không sao, nàng sẵn lòng chờ đợi.
Lý Doanh đang cúi đầu giã quế chi thì Thôi Tuần bỗng lặng lẽ nhìn nàng. Nàng cúi thấp đầu, từ mái tóc lộ ra một phần dái tai nhỏ nhắn, trắng ngần như ngọc. Tâm trí hắn vẫn chưa thoát khỏi sự kinh hoàng khi vừa biết tin, nỗi sợ như con sóng dữ vẫn chưa kịp lắng xuống. Nếu mất đi nàng… hắn không dám tưởng tượng tiếp. Hắn chỉ biết, mình nhất định sẽ lại hóa thành ác quỷ ở Tu La đạo.
Hắn tự nhủ bản thân không xứng để hái xuống vầng minh nguyệt trên cao, nhưng trải qua nỗi sợ hãi suýt mất đi nàng, giờ phút này, hắn chỉ muốn nói rõ lòng mình với nàng.
Không biết lấy đâu ra dũng khí, hắn khó nhọc mở lời: “Ta cũng rất thích Minh Nguyệt Châu.”
Lý Doanh không hề dự liệu được hắn sẽ nói như vậy, ngẩng đầu nhìn hắn, tay cầm chày bạch ngọc cũng dừng lại. Ngữ điệu của Thôi Tuần càng thêm phần trịnh trọng: “Ta rất thích Minh Nguyệt Châu, không muốn Minh Nguyệt Châu chịu bất kỳ tổn thương nào. Minh Nguyệt Châu, ta lấy mạng ra thề rằng, sẽ dốc toàn lực để bảo vệ nàng.”
Trừ phi hắn chết, bằng không, không ai được phép làm tổn thương nàng.
Lý Doanh nghe vậy, hốc mắt thoáng nóng lên, nàng nhìn thẳng vào Thôi Tuần, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng: “Ta không cần chàng lấy tính mạng ra thề thốt, ta chỉ mong chàng sống, sống lâu một chút, ở bên ta lâu một chút.”
Sống… lâu hơn ư?
Thôi Tuần không thẳng thắn đáp lại lời nàng, ánh mắt hơi lạc đi. Hắn cúi đầu, chuyển chủ đề: “Lần này ta đi Lĩnh Nam, trên đường nhất định sẽ gặp trở ngại. Vốn dĩ ta định chia quân làm hai hướng, một là đội của Sát Sự Thính đi quan đạo, nghỉ ở trạm dịch, do Đường Uy giả dạng làm ta. Còn ta và Lưu Cửu sẽ cải trang, phi ngựa ngày đêm đến Lĩnh Nam. Nhưng nếu nàng đi cùng ta, ta không tiện mang theo Lưu Cửu. Vì vậy, Minh Nguyệt Châu, nàng và ta tách riêng, cùng đến Lĩnh Nam nhé.”
Nghe nói không mang theo Lưu Cửu, chỉ có mình nàng và hắn đến Lĩnh Nam, Lý Doanh không khỏi vui mừng: “Tuy Lưu Cửu có võ nghệ cao cường, nhưng niệm lực của ta cũng đủ đối phó với bọn đạo tặc tầm thường. Chàng yên tâm, chàng và ta cùng đi Lĩnh Nam nhé, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thôi Tuần mỉm cười, gật đầu: “Đừng làm hương an thần nữa, thu xếp hành trang đi, chúng ta phải lên đường ngay.”
–
Sau khi bàn xong với Lý Doanh, Thôi Tuần rời khỏi thư phòng, đi thẳng ra ngoài phủ. Mấy vũ hầu của Sát Sự Thính đã đợi sẵn từ lâu. Thôi Tuần nhìn quanh một lượt, bốn bề yên tĩnh, vẫn giống như thường ngày, cửa nẻo vắng lặng. Thoạt nhìn chẳng thấy gì khác thường.
Hắn hỏi: “Tra rõ chưa?”
Vũ hầu cúi đầu đáp nhỏ: “Tra rõ rồi, có mười tên đạo sĩ đang rình mò bên ngoài phủ.”
Ánh mắt Thôi Tuần thoáng qua tia lạnh lẽo: “Giết sạch, ném xác trước cửa Bùi Quan Nhạc.”
Vũ hầu sững sờ: “Làm vậy có phô trương quá không?”
Thôi Tuần liếc gã một cái, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng. Vũ hầu lập tức rùng mình, vội vã nói: “Mỗ sẽ lập tức làm ngay.”