Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Hưng Đế bất ngờ bạo tử, triều đình liệt kê mười tội lớn của hắn, trong đó có bất hiếu, bội nghịch, phế bỏ đế hiệu, giáng làm thứ nhân. Thái hậu hạ tội kỷ chiếu, nhận lỗi vì giáo dưỡng không chu toàn. Trong bản chiếu thư ấy cũng như danh sách mười tội danh, vì cân nhắc đến sự ổn định của Đại Chu nên triều đình không đề cập đến tội trạng b.án n.ước của Long Hưng Đế. Thế nhưng, gia quyến của Thiên Uy quân đều được thả ra, các sĩ tử từng tĩnh tọa cũng được phóng thích, chưa kể còn được ban thưởng. Chỉ riêng Long Hưng Đế, người mà họ phản đối phải chết. Công tội ra sao, sự vụ đã rõ như ban ngày.

Chính sử không ghi chép, nhưng trong dã sử và thơ phú vẫn có những ám chỉ mơ hồ, xem như đã công khai tội nghiệt của Long Hưng Đế trước bàn dân thiên hạ. Ngàn năm vạn năm sau, hắn vẫn sẽ bị người đời phỉ nhổ.

Long Hưng Đế không có con nối dõi, ngôi vị trống không, chư vương dòm ngó rục rịch. Có kẻ thậm chí còn lớn tiếng chỉ trích Thái hậu dạy con không nghiêm, không xứng ngồi ở vị trí đó. May mắn thay, Thượng thư Hữu bộc xạ Thôi Tụng Thanh và Đại Lý Tự Thiếu khanh Lư Hoài đều tiên phong đứng về phía Thái hậu. Thái hậu cũng dùng thủ đoạn lôi đình, nhanh chóng phù trợ một ấu tử trong tông thất lên ngôi, sử gọi là Thiếu Đế. Cục diện lập tức ổn định, thiên hạ đã có chủ, chư vương chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ hội vụt khỏi tầm tay.

Bách tính phẫn nộ trước hành vi của Long Hưng Đế, nhưng lại cảm thán trước đại nghĩa diệt thân của Thái hậu. Hơn nữa, bà chấp chính đã nhiều năm, thiên hạ dần khởi sắc, dân sinh an ổn, nông phu có thể thông qua khoa cử để ra làm quan. Đổi một vị Hoàng đế khác, chưa biết sẽ ra sao, vì thế dân chúng cũng không có quá nhiều dị nghị, thành Trường An cũng tạm thời khôi phục sự bình yên.

Mọi thứ dường như đã quay trở lại quỹ đạo, bao gồm cả Thôi Tuần, người từng bị giam cầm trong ngục thất Đại Lý Tự.

Cơn lao ngục lần này đã gần như hủy hoại toàn bộ sức khỏe hắn. Sau khi được thả, thân thể hắn gầy rộc, hốc hác tiều tụy, bệnh tật quấn thân, khó bề hồi phục.

Về phần lão bộc câm, tuy đã quy hàng Đột Quyết, nhưng cuối cùng đã biết hối cải, vào điện giãi bày chân tướng cho Thôi Tuần, được xem như trung nghĩa. Sau khi nghị tội, Tam Ty phán lão chịu tội thắt cổ, gia quyến được miễn liên lụy. Đối với lão bộc câm, cái chết có lẽ chính là sự giải thoát.

Sau khi lão mất, Thôi phủ quạnh quẽ, không người chăm nom. Ngư Phù Nguy liền phái hai nô bộc Côn Luân kín miệng đến hầu hạ sinh hoạt cho Thôi Tuần. Thôi Tụng Thanh cũng từng ghé thăm hắn một lần. Ông cố chấp với tân chính suốt bao năm, từng chọn cách làm lơ trước oan khuất của người chết thảm, nay bắt đầu nhìn lại những việc mà bản thân đã làm. Trước đây, ông từng nói với Thái hậu rằng tâm nguyện duy nhất trong đời chính là quốc thái dân an, trời yên biển lặng. Nhưng nếu ngay cả nỗi oan khuất của tướng sĩ và bách tính cũng không thể rửa sạch, vậy Đại Chu định dựa vào đâu để đạt đến cảnh giới thiên hạ thái bình, biển lặng nước trong.

Ông đứng trước giường bệnh Thôi Tuần, trầm mặc hồi lâu, sau cùng mở miệng: “Tên của ngươi đã được thêm vào gia phả Thôi thị rồi.”

Thuở thiếu niên, Thôi Tuần từng rất lấy làm kiêu hãnh về bốn chữ “Bác Lăng Thôi thị”. Nhưng sau khi trải qua bao sóng gió, chàng thanh niên Thôi Tuần của hôm nay đã sớm xem nhẹ điều đó rồi. Hắn chỉ lắc đầu, lạnh nhạt đáp: “Có hay không cũng vậy, ta vẫn là ta.”

Cốt cách của một người không nằm ở xuất thân, mà nằm ở lựa chọn của hắn.

Thôi Tụng Thanh im lặng hồi lâu, rồi nói: “Phụ thân ngươi muốn gặp ngươi.”

Thôi Tuần vẫn chỉ lắc đầu: “Không muốn gặp.”

“Bốn người huynh đệ của ngươi đều đã bị giết. Ông ấy đang rất suy sụp.”

Thôi Tuần đương nhiên biết rõ kẻ đã giết huynh đệ mình. Thôi Tụng Thanh kể rằng phụ thân và kế mẫu hắn mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt. Ông dừng lại giây lát, rồi nói tiếp: “Năm xưa mẫu thân ngươi bệnh nặng, phụ thân ngươi từng thề trước mặt bà ấy rằng, dù có tục huyền cũng sẽ đối xử tử tế với ngươi, nếu không ắt gặp báo ứng. Nay xem ra, báo ứng đã đến rồi. Phụ thân ngươi hối hận vô cùng, hy vọng ngươi có thể tha thứ cho ông ấy, quay về nhà cũ sinh sống.”

Thôi Tuần ho khan hai tiếng, gương mặt trắng bệch, không chút huyết sắc. Hắn ngước mắt, nhìn về phía Thôi Tụng Thanh, chậm rãi nở một nụ cười: “Ta sẽ không tha thứ.”

“Vọng Thư…”

“Ta, Thôi Tuần, vốn là kẻ có ân tất báo, có thù tất trả.” Thôi Tuần nói: “Không phải bậc quân tử rộng lượng, quên đi thù xưa.”

Thôi Tụng Thanh khựng lại, nở một nụ cười cay đắng: “Nếu không phải năm xưa ta từng bảo bọc ngươi, e rằng hôm nay ngay cả gặp ta, ngươi cũng không muốn.”

Thôi Tuần nhìn ông, gật đầu.

Khoảnh khắc ấy, Thôi Tụng Thanh cảm thấy vừa hổ thẹn vừa chua xót. Ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài: “Chuyện ngày trước, bá phụ sai rồi, bá phụ có lỗi với ngươi.”

Có lẽ ông ta đã nhớ lại những lần khinh miệt và nhục mạ Thôi Tuần khi xưa, cũng như nhớ đến việc làm ngơ trước cảnh khốn cùng của Thịnh Vân Đình và Thiên Uy quân vì phải theo đuổi cải cách tân chính. Ông ta và Lư Du Dân tự cho rằng hành động của mình là vì bách tính, nhưng rốt cuộc, kẻ buông bỏ bách tính trước lại chính là cả hai. Ngược lại, kẻ luôn bị bọn họ khinh miệt, luôn bị coi là gian nịnh như Thôi Tuần, mới chính là người dám người đứng ra, đòi lại công lý cho dân chúng sáu châu.

Giờ đây, trước mặt người cháu trai mà mình luôn lấy làm khinh rẻ, Thôi Tụng Thanh cuối cùng cũng phải thừa nhận lỗi lầm của bản thân. Ông ảo não nói: “Vọng Thư, ngươi là hậu duệ của Bác Lăng Thôi thị, bá phụ không bằng ngươi.”

Hai bác cháu đối diện nhau, không ai nói thêm lời nào. Thôi Tụng Thanh chỉ đành cô quạnh rời đi. Vừa bước qua cửa, chợt nghe Thôi Tuần gọi giật lại. Hắn thản nhiên nói: “Bá phụ, sau này tân chính cùng bách tính, vẫn phải nhờ vào bá phụ dốc lòng lo liệu.”

Tâm tình Thôi Tụng Thanh trở nên ngổn ngang. Ông nhìn Thôi Tuần thật lâu, đoạn chậm rãi gật đầu, xoay người rời đi.

Sau khi Thôi Tụng Thanh đi khỏi, Lý Doanh, người vẫn lặng lẽ ngồi bên song cửa nãy giờ, mới tiến lên, ngồi xuống mép giường của Thôi Tuần.

Lần này, nàng miễn cưỡng hiện thân trước mặt Thái hậu, vết thương để lại còn nặng hơn lần cưỡng ép hiện hình trước mặt Vương Nhiên Tê. Nếu không nhờ xá lợi Phật đỉnh bảo vệ tâm mạch, chỉ e nàng đã hồn phi phách tán.

Dẫu vậy, nguyên khí của nàng vẫn bị tổn hao nghiêm trọng, không còn khả năng đi lại dưới ánh mặt trời. Giờ đây, nàng chỉ có thể xuất hiện vào ban đêm, hoặc ẩn mình trong phòng kín. Lý Doanh nâng nhẹ bàn tay Thôi Tuần lên, ngón tay hắn được quấn chặt trong lớp lụa mỏng, giọng nói dịu dàng: “Ta giúp chàng thay thuốc nhé.”

Thôi Tuần gật nhẹ đầu. Lý Doanh cẩn thận gỡ lớp lụa ra. Đôi tay vốn thon dài tuyệt đẹp năm nào, giờ đây các đốt ngón đều biến dạng, vặn vẹo thành dáng vẻ vô cùng khó coi. Đôi tay này, vĩnh viễn chẳng thể trở lại như trước nữa.

Thôi Tuần nhìn chằm chằm những ngón tay mình, bỗng cười nhạt: “Không còn đẹp nữa rồi.”

“Không, vẫn rất đẹp.” Lý Doanh tỉ mỉ bôi thuốc lên những ngón tay sưng tấy của hắn: “Trong lòng ta, đây vẫn luôn là đôi tay đẹp nhất.”

Bôi thuốc xong, nàng lại cẩn thận dùng lụa sạch băng bó vết thương, lần này băng dày hơn trước, đến nỗi các ngón tay cũng chẳng thể cử động. Thôi Tuần không biết phải làm sao, hắn chợt lên tiếng: “Thế này thì làm sao ta bưng chén thuốc lên được đây?”

“Ta đút cho chàng mà.” Lý Doanh đáp rất tự nhiên, “Từ khi chàng rời khỏi Đại Lý Tự, chẳng phải ta vẫn luôn đút thuốc cho chàng sao?”

Thôi Tuần bật cười, chủ động ôm lấy nàng. Lý Doanh nép sát vào hắn, bàn tay vuốt dọc theo tấm lưng gầy gò: “Lại gầy đi rồi.”

Hắn đã gầy đến mức hai bả vai nhô ra, như một con hạc bệnh sắp tàn lụi. Sắc mặt hắn nhợt nhạt một cách bệnh trạng, dù uống cả chục thang thuốc mỗi ngày, thân thể vẫn chẳng có chuyển biến tốt. Trước kia, Linh Hư Sơn Nhân từng nói, hắn chỉ còn thọ mệnh mười năm, nếu dùng dược hổ lang, tối đa chỉ còn năm năm. Và giờ, sau trận cực hình tàn khốc này, Lý Doanh không dám nghĩ, liệu hắn còn có thể sống được bao lâu nữa.

Nàng ngước lên nhìn hắn, đôi con ngươi đẫm nước, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn. Thôi Tuần đáp lại nụ hôn ấy. Môi hai người chỉ chạm khẽ vào nhau, không vội vã, không gấp gáp, cũng chẳng có sự chiếm đoạt mãnh liệt nào. Ở đó, chỉ tồn tại sự vỗ về và lưu luyến thuần túy nhất, quấn quýt triền miên.

Kết thúc nụ hôn, Thôi Tuần lại đặt một cái hôn lên mắt nàng, rồi nói: “Thái hậu đã trả lại túi hương cho ta.”

Túi hương được Lư Hoài đích thân mang tới, điều này cũng đồng nghĩa với việc, Thái hậu đã chấp nhận hắn.

Ngoài ra, Thái hậu còn sai ngự y đến chẩn trị, ban thưởng vô số dược liệu quý hiếm. Lý Doanh mân mê một lọn tóc đen của hắn quanh ngón tay, rồi nép vào lòng hắn, khẽ nói: “Trước kia, a nương ta không thích chàng. Nhưng bây giờ, có khi bà đã thay đổi suy nghĩ rồi cũng nên.”

“Bà ấy nhờ Lư Hoài chuyển lời, bảo ta phải chăm sóc chủ nhân của chiếc túi hương này thật tốt.”

Lý Doanh bất đắc dĩ, nàng chạm nhẹ vào lớp lụa trắng bọc khắp người hắn: “Nay chàng thế này, thì còn chăm sóc được ai?”

Thôi Tuần ho khẽ hai tiếng, mỉm cười: “Người làm mẹ lúc nào chẳng thiên vị con gái mình.”

Thái hậu xưa nay không tin vào thuật Hoàng Lão, [1] cũng không nuôi đạo sĩ hay phương sĩ trong cung. Nay lại hạ lệnh khắp thiên hạ tìm kiếm cao nhân, có lẽ bà vẫn ôm lòng muốn gặp lại Lý Doanh.

[1] thuật Hoàng Lão theo mình hiểu là tu luyện để trường sinh bất lão, luyện đan dược, tìm kiếm phương pháp kéo dài tuổi thọ. Trong lịch sự, có hai vị hoàng đế là Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế, đều đam mê theo đuổi đạo thuật này.

Lý Doanh nhẹ giọng đáp: “Sau này, dù muốn thì ta cũng không thể gặp lại a nương.”

Ngay cả việc ẩn thân giống như lần ở trước Phật tháp trong chùa Pháp Môn, cũng không thể.

Thôi Tuần hỏi: “Vì sao?”

“A nương có long khí.”

Long khí là thứ chỉ đế vương mới có, long khí hộ thể, quỷ hồn không thể tới gần.

Đây cũng chính là lý do khiến lần này nàng bị thương nặng hơn bao giờ hết.

Sắc mặt Lý Doanh tái nhợt đến đáng sợ, nàng yếu ớt tựa vào lồng ng.ực Thôi Tuần, nhỏ nhẹ nói: “Có lẽ chẳng bao lâu nữa, a nương sẽ bức tiểu Hoàng đế nhường ngôi, tự mình đăng cơ.”

Qua biến cố này, có lẽ Thái hậu đã nhận ra rằng, để ngai vị trong tay kẻ khác chung quy vẫn không đáng tin bằng tự mình nắm giữ. Bà không muốn lặp lại bi kịch của Long Hưng Đế, kẻ vì muốn tranh quyền với bà mà không ngần ngại lấy giang sơn và lê dân làm vật hi sinh, để rồi máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng, triều đình rối ren, chướng khí mù mịt.

Long Hưng Đế có thể tranh quyền với bà, có thể khiến Lư Dụ Dân cùng bao người khác một mực đi theo, chẳng qua chỉ vì hắn có danh nghĩa “Hoàng đế”. Trong mắt thế nhân, Hoàng đế hiển nhiên phải nắm đại quyền, còn Thái hậu thì phải rút về hậu cung, nếu không sẽ bị xem là “gà mái gáy sáng”, vượt quá bổn phận.

Nếu danh nghĩa “Hoàng đế” là bệ đỡ tốt đến vậy, thì chi bằng tự mình làm Hoàng đế, mượn danh thiên mệnh, dựng nên một thời đại cho riêng mình.

Có điều, từ khi Đại Chu khai quốc đến nay, chưa từng có Nữ đế. Con đường lên ngôi của bà, ắt hẳn trùng trùng hiểm trở.

Thôi Tuần thoáng kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thản, hắn nói: “A nương nàng sẽ làm được.”

Từ một nữ tử thương hộ nghèo đến mức không có giày để mang, bà đã từng bước lên tới địa vị tối cao, khiến quần thần răm rắp nghe theo. Cũng chính bà, có thể nhẫn tâm gi.ết ch.ết đứa con trai phản quốc. Mưu lược, thủ đoạn, tâm kế, đại nghĩa – bà đều có đủ. Vậy thì tất nhiên, bà cũng có thể từ Thái hậu trở thành Nữ đế đầu tiên trong lịch sử.

Nhưng trước khi có thể xưng đế, bà cần tích lũy công trạng vô tiền khoáng hậu, khiến bá tánh thiên hạ phải ngả mũ dập đầu, khiến đám hủ nho không thể bắt bẻ.

Công trạng vô tiền khoáng hậu đó là gì?

Thi hành tân chính tất nhiên là một công trạng vĩ đại, nhưng có lẽ phải ba mươi năm, năm mươi năm sau mới có thể thấy rõ thành quả. Cách nhanh nhất để khiến công lao ấy in sâu vào lòng dân chính là thu phục bờ cõi, chấn hưng quốc uy Đại Chu, đẩy lùi bọn Hồ Lỗ ra khỏi Âm Sơn, khiến chúng vĩnh viễn chẳng còn sức nam hạ xâm lược, bảo vệ Trung Nguyên trăm năm thái bình.

Cơn ho dữ dội kéo đến, Thôi Tuần hơi nghiêng đầu, sắc mặt ửng lên chút đỏ vì bệnh tật. Hắn thì thào: “Minh Nguyệt Châu, A nương nàng… sắp khởi binh đánh Đột Quyết rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK