Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Tuần từ chối.

Thịnh A Man không hiểu, nàng vừa mất đứa con, lại bị đánh tám mươi trượng. Thân thể nàng yếu ớt đến cực điểm, nếu không nhờ vị quan hành hình thương hại, cho phép nàng dưỡng thương xong mới chịu hai năm lao dịch, thì giờ nàng chỉ có thể nằm trong gian nhà đổ nát, được mấy tỷ muội từng làm việc chung ở giáo phường chăm sóc. Dù là thế, nàng vẫn cố chống người dậy, yếu ớt hỏi:

“Vì sao không để ta gặp Thẩm Khuyết?”

“Thẩm Khuyết hận cô.” Thôi Tuần nói. “Cô hà tất phải tự tìm phiền phức?”

“Ta biết hắn hận ta, nhưng ta vẫn còn nhiều chuyện chưa rõ ràng.” A Man kiên quyết. “Khi a huynh ta bị giết ở trạm dịch Trường Lạc, chẳng phải còn có sự tham gia của Vương nương tử, phu nhân Bùi Quan Nhạc sao? Và rốt cuộc, vì sao hắn lại muốn giết a huynh? Ta không tin chỉ vì nhìn a huynh ta không thuận mắt. Nếu là vậy, hắn càng chướng mắt Quách soái, sao khi Quách soái về Trường An nhậm chức, hắn lại không giết ông ấy?”

Thịnh A Man dồn dập chất vấn. Nàng không ngu. Từ lúc hài cốt của Thịnh Vân Đình bị chôn ngoài cửa Thông Hóa, quan phủ kết luận là sơn tặc giết người, nàng đã không tin. Khi ấy, nàng từng nói: sơn tặc nào dám giết một viên Ngu hầu của Thiên Uy quân? Sơn tặc nào to gan đến mức dám chôn người ngoài cửa Thông Hóa? Kết quả đúng như nàng đoán, kẻ giết Thịnh Vân Đình không phải sơn tặc, mà chính là Thẩm quốc công Thẩm Khuyết, một kẻ quyền cao chức trọng.

Thôi Tuần tránh không trả lời. Hắn chỉ nói: “Hiện giờ cô nên dưỡng thương, nếu không, làm sao chịu nổi hai năm lao dịch?”

“Đó là a huynh của ta!” A Man gào lên. “Ta mất cha mẹ từ nhỏ, là a huynh đã nuôi ta khôn lớn! Cho dù ngươi có là bằng hữu của a huynh, ngươi cũng không có quyền ngăn cản ta tìm ra sự thật!”

“Tam Ty sẽ tra rõ chân tướng, không cần cô kéo tấm thân bệnh tật đi cầu Thẩm Khuyết.”

A Man cắn răng trừng mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không hề dao động. Nàng vịn vào chiếc bàn ọp ẹp, từng bước khó nhọc tiến lại gần hắn. Gương mặt nàng tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe: “Rốt cuộc ngươi ngăn cản ta là vì lý do gì? Có phải trong chuyện này có điều ta không nên biết? Hay ngươi cho rằng, một thường dân như ta, không đủ khả năng gánh vác sự thật?”

Thôi Tuần im lặng hồi lâu, rồi đáp: “Ngày trước a huynh cô từng đối xử rất chu đáo với ta. Y chỉ có mình cô là em gái, ta hy vọng cô có thể sống thật tốt.”

A Man chỉ cười, lắc đầu nói: “Sống thật tốt là nguyện vọng của ngươi, liên quan gì đến ta? Ngươi đã hỏi ta chưa? Nếu chưa, dựa vào đâu mà ngươi quyết định thay ta?”

Thôi Tuần ngẩn người. Vết thương trên lưng A Man đau buốt đến tận xương, nhưng vẻ mặt nàng lại hết sức bình thản: “Con người ai cũng sẽ chết. Cho dù sống đến trăm tuổi, cuối cùng cũng phải chết. Thay vì mơ hồ sống tiếp, ta thà làm rõ chân tướng rồi chết ngay lập tức.”

Thôi Tuần không đáp. Hắn vẫn còn do dự, lo lắng cho sự an nguy của nàng. Hắn nói: “Có cách khác để làm sáng tỏ sự thật.”

“Có lẽ ngươi có cách khác, nhưng cách nhanh nhất, tuyệt đối là ta.” A Man nói từng chữ rành mạch: “Thôi Tuần, a huynh ta đã chịu oan sáu năm. Nếu ngươi thực sự biết ơn tình nghĩa huynh ấy dành cho ngươi, sao ngươi đành lòng để huynh ấy tiếp tục chịu oan khuất?”

Đôi mắt đen thẳm của Thôi Tuần rốt cuộc cũng hiện lên sự dao động, nhưng hắn vẫn không nói lời đồng ý. A Man cắn môi, bất chợt quỳ sụp xuống. Vết thương trên lưng nàng rách ra thêm, máu bắt đầu rỉ ra. Nàng chịu đựng đau đớn, nước mắt lưng tròng khẩn cầu: “Ngày trước, a huynh luôn là người che chở cho ta. Nay ta muốn bảo vệ huynh ấy dù chỉ một lần. Cầu xin ngươi, thành toàn cho ta.”

Thôi Tuần trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: “Đứng dậy đi.”

Thịnh A Man vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Ngươi đồng ý với ta rồi sao?”

Thôi Tuần đáp: “Trước tiên đứng dậy đi đã.”

Thịnh A Man chần chừ, chống tay lên ghế nguyệt nha, chậm rãi đứng dậy. Thôi Tuần lặng nhìn khuôn mặt gầy gò nhưng bướng bỉnh của nàng, bỗng lên tiếng: “Lúc ở trong quân ngũ, a huynh của cô vẫn thường hay nhắc đến cô?”

“Huynh ấy nhắc gì về ta?”

“Huynh ấy nói, tính khí của cô không được tốt lắm.”

Thịnh A Man sững sờ, Thôi Tuần khẽ cười, không nói gì thêm, chỉ nói: “Trước tiên, hãy dưỡng thương cho tốt. Ta sẽ thu xếp để cô gặp Thẩm Khuyết.”

Thịnh A Man mừng rỡ như điên, nhìn người đàn ông mà suốt sáu năm qua nàng xem như kẻ thù không đội trời chung, do dự một chút rồi gượng gạo nói: “Đa tạ.”

Thôi Tuần gật đầu: “Ta đi trước.”

Hắn quay người bước ra khỏi căn nhà lụp xụp. Mấy nhạc kỹ ở giáo phường đang chờ bên ngoài, khi thấy hắn đều hoảng sợ cúi đầu, thân mình run rẩy. Thôi Tuần liếc nhìn bọn họ, nói: “Chăm sóc nàng cho tốt.”

Nhóm nhạc kỹ vội vã gật đầu. Đợi hắn đi khỏi, họ như bay vào trong nhà, dìu Thịnh A Man nằm xuống giường.

Vết thương trên lưng nàng lại rỉ máu. Một vài nhạc kỹ trách móc: “Sao cô cứ không nghe lời thế, vết thương lại toạc ra nữa rồi!”

Người đi lấy nước, người vắt khăn, người bôi thuốc. Thịnh A Man nằm úp sấp trên giường, không than đau dù chỉ một tiếng. Ánh mắt nàng chợt dừng lại trên chiếc bình ngọc trắng trong tay một nhạc kỹ, khẽ nói: “Thuốc này chắc đắt lắm nhỉ.”

Nhạc kỹ cầm bình thuốc ngẩn người. Thịnh A Man nói tiếp: “Mọi người làm sao mua nổi?”

Bọn họ nhìn nhau lúng túng, người đang bôi thuốc cho nàng nhỏ giọng đáp: “A Man, thuốc này rất tốt cho việc phục hồi của cô…”

Sắc mặt Thịnh A Man tái nhợt vì đau đớn, nàng nói: “Mọi người sợ ta bắt vứt đi, đúng không?”

Không ai dám đáp lại. Nàng gối đầu lên cánh tay, nhắm mắt lại, vẻ mệt mỏi: “Sẽ không nữa đâu…”

Giọng nàng thì thầm, tựa như nói với chính mình: “Sẽ không vứt đi nữa đâu…”

Thôi Tuần giữ đúng lời hứa, sắp xếp để Thịnh A Man gặp Thẩm Khuyết ngay ngày hôm sau.

Dưới sự dìu đỡ của vài nhạc kỹ, Thịnh A Man tiến vào ngục thất của Ngự Sử Đài. Thẩm Khuyết bị giam giữ dưới sự giám sát chặt chẽ của ba cơ quan: Sát Sự Thính, Ngự Sử Đài và Đại Lý Tự, nhằm đảm bảo không bên nào cưỡng ép cung khai. Theo lý, Thịnh A Man đến gặp Thẩm Khuyết thì ba cơ quan đều phải cử người đi cùng. Thế nhưng, Hàn Văn Mặc – chủ thẩm của Ngự Sử Đài – lại là kẻ nhát gan, sợ dính líu đến chuyện không nên nghe, bèn lấy cớ bận công vụ mà rời đi trước.

Thôi Tuần liếc nhìn Lư Hoài vẫn đứng đó, lạnh nhạt nói: “Lư Thiếu khanh cũng nên đi trước thì hơn.”

Lư Hoài kinh ngạc: “Ta rời đi làm gì? Thẩm Khuyết dám nói, ta dám nghe.”

Hắn đâu phải hạng sợ chết như Hàn Văn Mặc.

Huống hồ, vụ án của Thịnh Vân Đình vốn đầy rẫy nghi vấn. Nhưng vì nể mặt Long Hưng Đế cũng như không muốn gây ảnh hưởng đại cục, hắn mới đồng ý xử tử Thẩm Khuyết sớm cho yên chuyện. Nay có cơ hội tìm ra chân tướng, sao hắn lại chịu bỏ qua?

Thế là, hắn cùng Thôi Tuần ngồi ngay ngắn trong căn phòng sát vách của Thẩm Khuyết, lặng lẽ nghe cuộc đối thoại giữa Thẩm Khuyết và Thịnh A Man.

Trong buồng giam tối tăm, Thẩm Khuyết mang xiềng xích nặng trĩu, dáng vẻ tiều tụy đến cùng cực. Lúc này, hắn không còn chút phong thái kiêu căng, ngạo mạn như khi dự tiệc thưởng xuân, chỉ còn lại hơi thở ảm đạm của kẻ tuyệt vọng muốn tìm đến đường chết.

Khi thấy Thịnh A Man với mái tóc đen buông xõa, y phục đơn giản đứng ngoài song sắt, mắt hắn trợn to, yết hầu rung lên. Ngay sau đó, hắn lao tới, đưa cổ tay luồn qua song sắt, như thể muốn b.óp ch.ết nàng ngay tức khắc.

Thịnh A Man lùi lại một bước, khẽ cười: “Sao thế? Muốn giết ta à?”

“Ngươi là đồ tiện nhân!” Thẩm Khuyết giận dữ rít lên, mắt đỏ ngầu: “Ta đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám phản bội ta!”

Nghe vậy, Thịnh A Man bật cười khanh khách, như thể vừa nghe được chuyện nực cười nhất trần đời. Sau một hồi cười chán chê, nàng nhìn Thẩm Khuyết, nhìn gương mặt dù suy sụp nhưng vẫn anh tuấn của hắn, cất giọng chậm rãi: “Thẩm Khuyết, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng, chỉ vì ngươi trẻ tuổi tuấn tú, lại là thế tập Quốc công, nên dù ngươi từng cưỡng đoạt một nữ nhân, gi.ết ch.ết huynh trưởng của nàng ấy, nhưng chỉ cần ngươi thật lòng hối cải thì nàng ấy sẽ quên hết mọi thứ, tha thứ cho ngươi, rồi yêu ngươi sao?”

Thẩm Khuyết sững người.

Thịnh A Man nhếch môi: “Có lẽ trên đời này thật sự có những nữ nhân như vậy. Dù bị sỉ nhục, bị hành hạ, chỉ cần nam nhân kia nhỏ vài giọt lệ, nhận sai một câu, hứa sẽ đối xử tốt với nàng, thì sẽ mềm lòng tha thứ. Nếu người đó lại là kẻ bạc tình, chưa từng trao tình cảm cho bất kỳ ai, nhưng chỉ riêng nàng được thấy trái tim hắn, thì đó lại càng là thứ tình yêu hiếm có. Cái gì mà mối thù giết cha giết huynh, so với tình yêu này, đều không đáng nhắc đến.”

Thẩm Khuyết sững sờ, Thịnh A Man chậm rãi nói: “Đáng tiếc thay, ta – Thịnh A Man – không phải hạng nữ nhân đó. Dẫu ta và a huynh chỉ là dân thường ở kinh thành Trường An, nhưng huynh ấy đã dạy ta thế nào là tự trọng, thế nào là tự ái.”

“Huynh ấy là người huynh tốt nhất trên đời này, vậy mà ngươi đã giết huynh ấy. Ngươi khiến ta mãi mãi mất đi a huynh. Vậy mà ngươi nghĩ ta có thể quên đi mối thù giết huynh để sống yên ổn cùng ngươi sao?”

Thẩm Khuyết cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn khàn đặc: “Cho nên từ đầu đến cuối ngươi đều lừa dối ta?”

“Đương nhiên.” A Mạn gật đầu: “Nếu không, ngươi nghĩ ta sẽ theo ngươi đến Lĩnh Nam? Sẽ nấu cơm, giặt giũ cho ngươi? Sẽ gấp chăn, dọn giường cho ngươi? Thẩm Khuyết, ta có thể nói cho ngươi biết, mỗi khoảnh khắc bên ngươi, ta đều nghĩ cách giết ngươi.”

Thẩm Khuyết giận đến mức siết chặt song sắt, nhưng Thịnh A Man không chút sợ hãi, chỉ nhìn hắn đầy giễu cợt. Một lúc sau, lửa giận trong mắt Thẩm Khuyết dần tan biến, hắn gục ngã xuống đất, giọng nói uể oải như tro tàn: “Phải rồi, đây mới là Thịnh A Man mà ta quen biết.”

Lần đầu gặp nàng là tại yến tiệc thưởng xuân, nàng khi ấy nóng nảy, quật cường. Lần thứ hai, là khi hắn c.ưỡ.ng b.ức nàng. Dù thân thể tả tơi, ánh mắt nàng vẫn trừng trừng nhìn hắn không chút sợ hãi. Lẽ ra phải hiểu rõ bản tính của nàng, không nên bị sự dịu dàng giả tạo ở Lĩnh Nam mê hoặc. Cũng chỉ vì khi ấy hắn sa sút, thiếp thất bỏ đi hết, chỉ còn nàng không rời không bỏ, dần dần khiến hắn động tâm, cuối cùng đánh mất cả mạng sống.

Thẩm Khuyết ngẩng đầu nhìn nàng, giọng đầy chua chát: “Nếu đây là cách nàng báo thù, thì nàng đã thành công rồi.”

Ánh mắt hắn trượt xuống vùng bụng phẳng lì của nàng: “Nhưng ta không ngờ, ngay cả con của mình nàng cũng có thể ra tay. Thịnh A Man, nàng thật độc ác.”

“Con ta? Độc ác?” A Man bật cười: “Ta vượt cấp cáo trạng, chịu tám mươi trượng, với tội thiếp cáo phu, chịu thêm hai năm lao dịch. Các tỷ muội của ta đều nói ta ngu ngốc, bảo ta không nên phá thai. Nếu không phá, còn có thể kéo dài thêm mấy tháng, chờ mọi chuyện lắng xuống, để Thôi Tuần cầu xin Thánh nhân và Thái hậu, biết đâu họ sẽ khoan hồng, miễn cho ta cả trượng hình lẫn lao dịch. Nhưng ta không muốn. Ngươi biết vì sao không?”

Thẩm Khuyết ngây người nhìn nàng, A Man lạnh lùng từng chữ: “Bởi vì đứa trẻ này, chỉ cần nó còn tồn tại trong bụng ta, thì mỗi ngày đều khiến ta ghê tởm.”

“Cả đời này, ta, Thịnh A Man, không bao giờ muốn có bất kỳ mối liên hệ nào với ngươi nữa. Con ngươi không xứng để ta dùng máu thịt mình nuôi dưỡng.”

Mỗi lời nàng nói đều như đâm thẳng vào tim Thẩm Khuyết, không chút nương tình. Sắc mặt hắn tái nhợt, cả người bơ phờ, như một kẻ mất hồn. Một lúc lâu sau, hắn dường như nhớ ra điều gì, bám lấy song sắt, nói: “Thịnh A Man, hôm nay nàng đến đây, chẳng lẽ không phải để cầu ta khai ra sự thật sao? Đây là thái độ cầu xin người khác của nàng à?”

“Ta cầu ngươi, ngươi sẽ nói sao?” A Man đáp: “Ta chưa từng nghĩ đến chuyện cầu xin ngươi. Ngươi muốn nói thì nói, không muốn nói thì thôi, đừng mơ ta hạ mình.”

Nghe vậy, Thẩm Khuyết bỗng bật cười lớn. Hắn biết, cả đời này, hắn không bao giờ khuất phục được người phụ nữ này. Nhưng cả đời này, có thể thua trong tay nàng, cũng không phải là điều đáng tiếc.

Cười xong, hắn nói: “Được! Nàng đã nói hết những lời thật lòng, vậy ta cũng chẳng ngại nói vài câu. Thịnh A Man, là ta giết a huynh của nàng. Nhưng nàng nhớ kỹ, nếu không phải nhờ ta, Thẩm Khuyết, thì oan khuất của a huynh nàng sẽ không được rửa sạch. Chuyện này, cả đời nàng phải ghi nhớ thật kỹ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK