* Chương này có rất nhiều phần độc thoại nội tâm của Lư Hoài, trong các phần độc thoại nội tâm đó, mình sẽ chiếu theo góc nhìn của Lư Hoài, gọi Thôi Tuần là “y” hoặc “hắn” tuỳ theo hoàn cảnh cụ thể.
Nửa đêm, Thôi Tuần đột nhập vào chùa Pháp Môn, cưỡng đoạt xá lợi Phật đỉnh, còn quất roi làm trọng thương trụ trì ngôi chùa. Tin tức truyền đến cung Đại Minh, khắp cung đều chấn động.
Trụ trì chùa Pháp Môn dẫn theo hàng ngàn tăng lữ, khóc lóc cầu xin Thái hậu và Thánh nhân làm chủ. Chứng cứ rành rành, ngay cả Thái hậu cũng không thể bao che, đành hạ lệnh giam Thôi Tuần vào ngục thất của Đại Lý Tự.
Đêm đó, Đại Lý Tự khanh* Lư Hoài vội vã vào cung, yết kiến Thái hậu và Thánh nhân. Trong điện Bồng Lai, Lư Hoài bẩm báo: “Sau khi Thôi Tuần bị giam, bất luận tra hỏi thế nào, hắn cũng không chịu hé răng nửa lời. Nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ còn cách dùng hình.”
*Gốc là Đại Lý Tự khanh, mình cũng không rõ tác giác viết nhầm hay Lư Hoài được thăng chức. Tự khanh là người đứng đầu Đại Lý Tự, còn Thiếu khanh là cấp phó.
Long Hưng Đế phẫn nộ: “Dùng hình thì dùng hình! Đại Lý Tự các khanh có bao nhiêu hình phạt, cứ mang ra dùng hết đi! Trẫm không tin hắn không chịu khai nhận!”
Lư Hoài mím môi, không lên tiếng. Sau bức rèm châu, giọng Thái hậu chậm rãi vang lên: “Lư khanh, khanh nghĩ sao?”
Lư Hoài cúi đầu đáp: “Tình trạng của Thôi Tuần không ổn lắm. Trên người có mấy chục vết thương do roi gai gây ra, da thịt rách nát. Trán và đầu gối đều bị thương nghiêm trọng. Nếu tiếp tục dùng hình, thần e rằng hắn không chịu nổi, vì vậy thần đã tự ý tìm đại phu, trị thương cho hắn.”
Long Hưng Đế cười lạnh: “Hắn vào ngục Đại Lý Tự của ngươi, chẳng lẽ là để dưỡng thương?”
Lư Hoài không dám trả lời. Thái hậu lại hỏi: “Hắn đi cướp xá lợi Phật đỉnh thì sao lại bị thương đến mức này? Ai đã đả thương hắn?”
“Thần không rõ. Hỏi Thôi Tuần, hắn cũng không đáp.”
Thực ra, từ khi bị giam vào ngục, Thôi Tuần chưa từng mở miệng. Lư Hoài hỏi hắn xá lợi Phật đỉnh đang ở đâu, hắn không nói. Hỏi vì sao phải cướp xá lợi Phật đỉnh, hắn không nói. Hỏi ai đã đánh hắn, hắn cũng không nói. Ngay cả khi hỏi có tìm thấy Vương Huyên chưa, hắn cũng chẳng thèm trả lời.
Chỉ đến khi Lư Hoài mời đại phu trị thương, hắn mới có chút phản ứng, cố chấp giữ chặt áo, không cho đại phu cởi ra. Lư Hoài tức giận quát: “Ngươi bị thương đến mức này còn không chịu cởi áo, chẳng lẽ muốn chết hay sao?”
Thế nhưng Thôi Tuần vẫn không chịu buông tay. Lư Hoài mất kiên nhẫn, ra lệnh cho ngục tốt ghìm chặt hắn, mạnh tay lột áo ra. Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Lư Hoài lập tức sững sờ. Hắn đã chuẩn bị tinh thần cho những vết roi, nhưng những vết thương cũ trên người Thôi Tuần lại khiến hắn kinh hãi.
Ngục tốt vẫn giữ chặt Thôi Tuần, nhưng lần này hắn không hề giãy giụa. Lư Hoài ngỡ mình nhìn lầm, liền cầm một ngọn đèn dầu, soi kỹ từng vết sẹo. Hắn chạm vào vết thương lõm xuống trên xương bả vai của Thôi Tuần, đó có vẻ là dấu tích khi bị gai sắt đâm xuyên qua để lại.
Lư Hoài biết năm đó, Thôi Tuần từng chịu cực hình suốt một năm ở Đại Lý Tự. Nhưng Đại Lý Tự không có dạng hình cụ này.
Những vết thương này, hẳn không phải do Đại Lý Tự tra tấn.
Dưới ánh đèn, vết sẹo nhạt màu, tiệp với da thịt, bề mặt nhẵn nhụi, có lẽ đã qua nhiều năm. Nhưng không quá mười năm, bởi mười năm trước, Thôi Tuần chỉ mới mười ba tuổi, vẫn còn sống tại phủ Thôi gia.
Khi đó, Lư Hoài từng gặp hắn vài lần trong những yến hội của thế gia Trường An, trông hắn hoàn toàn bình thường, không hề giống người từng chịu qua cực hình.
Vậy thì, những vết thương này hẳn là sau khi hắn tòng quân thì mới có.
Nhưng Quách Cần Uy của Thiên Uy quân yêu thương binh sĩ như con ruột, bởi vậy những vết thương này tuyệt đối không thể do thời gian ở Thiên Uy quân mà thành. Sau Thiên Uy quân, chính là hai năm ở Đột Quyết.
Lư Hoài trầm giọng hỏi: “Những vết thương cũ này, rốt cuộc là do đâu mà có? Là người Đột Quyết làm sao?”
Thôi Tuần chỉ nhắm mắt, không đáp. Lư Hoài lại nói: “Chẳng phải ngươi đã đầu hàng Đột Quyết rồi sao? Chẳng phải còn làm Hữu Hiền vương của Đột Quyết sao? Vì sao lại ra nông nỗi này?”
Tin đồn nói rằng Thôi Tuần vừa đến Đột Quyết liền trở thành khách trong màn của công chúa Đột Quyết, hưởng hết vinh hoa phú quý. Nhưng bộ dáng này của y lại hoàn toàn trái ngược.
Thôi Tuần không trả lời, mắt khép chặt, nhưng hàng mi run rẩy đã để lộ nỗi nhục nhã và thống khổ trong lòng hắn.
Lư Hoài nâng giọng: “Thôi Vọng Thư, rốt cuộc người Đột Quyết đã làm gì ngươi?”
Bàn tay cầm đèn dầu của Lư Hoài cũng hơi run rẩy, hắn không thể không lấy làm sợ hãi.
Kể từ khi Thôi Tuần dùng mạng, thúc đẩy việc phơi bày sự thật về vụ án Thiên Uy quân, Lư Hoài đã thay đổi cách nhìn đối với y. Thậm chí hắn còn có phần nghi ngờ về việc Thôi Tuần từng đầu hàng Đột Quyết. Một kẻ tham sống sợ chết thì sao dám buông bỏ tính mạng, đứng ra kêu oan cho Thiên Uy quân đã chết từ cách đây sáu năm?
Nhìn thấy những vết thương cũ trên người Thôi Tuần, nghi hoặc trong lòng Lư Hoài dường như đã có đáp án. Hắn chợt nghĩ đến suốt sáu năm qua, mình đã nhục mạ Thôi Tuần thế nào, đã dùng những lời lẽ cay nghiệt ra sao. Thậm chí hắn còn cố ý sai người gửi đến một bình rượu hoa sen, chỉ để châm chọc Thôi Tuần. Nếu… nếu Thôi Tuần thực sự chưa từng đầu hàng Đột Quyết, vậy thì những lời lẽ miệt thị, những sỉ nhục mà hắn dành cho y… rốt cuộc là gì đây?
Lư Hoài siết chặt ngọn đèn dầu trong tay: “Thôi Vọng Thư, có phải người Đột Quyết đã tra tấn ngươi không?”
Thôi Tuần cuối cùng cũng mở mắt. Ánh mắt hắn tràn ngập vẻ chế giễu, không rõ là cười nhạo Lư Hoài hay đang tự cười nhạo chính mình. Hắn mở miệng, giọng điệu lạnh lẽo vang lên trong phòng giam u tối: “Đúng vậy, không chỉ tra tấn, mà còn có lễ hiến tù binh, còn có lột sạch quần áo, nhốt vào lồng chó như súc vật để người ta mặc sức dòm ngó. Giờ ngươi hài lòng rồi chứ?”
Đồng tử Lư Hoài co rút, bàn tay run bắn khiến ngọn đèn dầu rơi xuống đất, lăn lóc sang một bên.
Thôi Tuần là đệ tử thế gia, hắn cũng vậy. Hắn hiểu rõ hơn ai hết một kẻ sinh ra trong dòng dõi ấy, từ nhỏ đã được dạy dỗ theo quy tắc “sĩ khả sát bất khả nhục”, thì khi phải đối mặt với sự sỉ nhục này, sẽ có cảm giác ra sao.
Huống hồ, Bác Lăng Thôi thị, chính là đệ nhất vọng tộc trong thiên hạ, đứng đầu hàng ngũ thế gia. Một đích tử của Thôi thị lại bị dày vò đến mức này, nỗi nhục ấy càng không thể tưởng tượng nổi.
Nói xong, Thôi Tuần dường như đã dùng hết toàn bộ khí lực. Hắn khép mắt, chẳng buồn nhìn sắc mặt của Lư Hoài, cũng chẳng muốn nhìn đám ngục tốt. Dù là đồng tình hay chấn động, đối với hắn mà nói, tất thảy đều là sự sỉ nhục thêm lần nữa.
Nắm tay Lư Hoài dần co lại. Hắn nhìn thân thể chằng chịt vết sẹo của Thôi Tuần, trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm đó khi hắn gặp y ở Trường An, trước khi y gia nhập Thiên Uy quân. Đó là một thiếu niên như minh châu mỹ ngọc, kiêu ngạo không ai sánh bằng, phảng phất như trong mắt y, trời đất này không ai đáng để bận tâm. Nhưng ai có thể ngờ, một thiếu niên kiêu hãnh như thế, lại có ngày rơi vào tay Đột Quyết, chịu cảnh sống không bằng chết?
Ngực hắn như có một ngọn lửa thiêu đốt, không rõ là tức giận bản thân, hay phẫn nộ vì Thôi Tuần, hoặc oán hận đám người Đột Quyết. Hắn túm lấy đại phu đang lẩy bẩy bên cạnh, gầm lên: “Dùng thuốc tốt nhất! Chữa khỏi cho hắn! Không được để hắn chết trong nhà lao của Đại Lý Tự ta!”
Sau đó, hắn buông đại phu ra, lại quay sang bọn ngục tốt: “Chăm sóc hắn cho cẩn thận, cần thay y phục thì thay y phục! Nếu hắn còn giãy giụa không chịu, thì trói lại rồi thay! Còn nữa, bất luận là kẻ nào cũng không được phép động hình với hắn!”
–
Lư Hoài rời khỏi ngục thất, lật tìm lại hồ sơ vụ án cũ khi Đại Lý Tự thẩm vấn Thôi Tuần. Trong hồ sơ ghi chép, dù chịu đủ mọi cực hình nhưng vẫn y một mực khẳng định rằng mình chưa từng đầu hàng Đột Quyết. Hẳn người trực tiếp hành hình năm ấy cũng đã nhìn thấy những vết sẹo khủng khiếp trên người y, nếu chịu khó điều tra kỹ hơn, chắc chắn sẽ có thể tìm ra chân tướng. Thế nhưng, chẳng những Đại Lý Tự không điều tra mà ngược lại chỉ lo ép cung bằng cực hình. Nếu không phải cuối cùng Thái hậu ra tay cứu giúp, Thôi Tuần e rằng đã bỏ mạng trong ngục Đại Lý Tự từ lâu rồi.
Lư Hoài siết chặt hồ sơ, lòng hắn rối bời. Vì sao Đại Lý Tự lại ngoan cố không nghe, không nhìn, chỉ chăm chăm tra tấn y? Liên hệ với chân tướng vụ án Thiên Uy quân bị diệt toàn quân, rồi lại nghĩ đến việc Thôi Tuần lấy mạng ra để lật lại bản án, hắn đã có câu trả lời. Có kẻ không muốn Thôi Tuần còn sống, bước ra khỏi Đại Lý Tự.
Thôi Tuần chịu nhục ở Đột Quyết, khó khăn lắm mới trở về Đại Chu thì lại một lần nữa rơi vào địa ngục ở Đại Lý Tự, chịu đủ cực hình ngoan độc. Không ai thấu hiểu nỗi oan của y, cũng không ai muốn cứu y. Nếu y không chọn làm tay sai cho Thái hậu, liệu y còn có thể sống sót không?
Những chuyện xảy ra tại Sát Sự Thính sau này… từ cổ chí kim, tranh đấu quyền lực vốn luôn là cuộc chiến đẫm máu tàn khốc. Nếu dùng tiêu chuẩn của một kẻ thuần khiết vô tì vết để phán xét y, đúng, y không phải là người tốt. Nhưng sau những gì đã trải qua, liệu y còn có thể làm một người tốt nữa hay không?
Lư Hoài tự vấn lòng mình, nếu đổi lại là hắn, liệu hắn còn có thể làm một người tốt, làm một quân tử nữa không?
Không… Chỉ e rằng vào ngày bị đem ra hiến tù binh, vì không chịu nổi nỗi nhục này mà hắn đã tự sát từ lâu rồi.
Hắn, không làm được.
–
Trong điện Bồng Lai, khi đối diện với sự kiên quyết của Long Hưng Đế trong việc dụng hình, Lư Hoài trầm giọng đáp: “Bẩm Thánh nhân, Đại Chu có ba trường hợp được miễn thụ hình: một là trên bảy mươi tuổi, hai là dưới mười bốn tuổi, ba là người tàn tật hoặc mang bệnh. Ba trường hợp này, khi thẩm tra không thể sử dụng đại hình. Thôi Tuần thuộc diện có bệnh, thần cho rằng không nên dụng hình.”
Hắn viện dẫn luật lệnh Đại Chu, Long Hưng Đế cười nhạt: “Trường hợp đặc biệt, tất dùng pháp đặc biệt. Xá lợi Phật đỉnh là quốc bảo chí tôn, vậy mà Thôi Tuần dám ngang nhiên cướp đoạt, chẳng lẽ chỉ vì hắn có bệnh mà ngay cả thẩm vấn cũng không được hay sao? Nếu như hắn cướp xá lợi Phật đỉnh để thông đồng với Đột Quyết, chẳng lẽ cũng không bị thẩm vấn? Lư khanh, chẳng lẽ khanh cũng đang bao che cho Thôi Tuần?”
Lư Hoài mím chặt môi, nếu là trước kia, nhất định hắn sẽ cảm thấy hai chữ “bao che” này là sỉ nhục lớn đối với mình, nhưng lần này, hắn chỉ rũ mắt, kiên định đáp: “Thôi Tuần đã thương tích đầy mình, nếu tiếp tục dụng hình, e rằng khó giữ được tính mạng. Thần cho rằng làm vậy là không thỏa đáng.”
“Nếu không dụng hình, ngươi có thể ép hắn khai ra tung tích xá lợi Phật đỉnh không?”
“Đủ rồi!” Thái hậu nãy giờ vẫn lặng im cuối cùng cũng lên tiếng, dập tắt cuộc tranh luận giữa quân thần: “Lư khanh, khanh muốn xử trí thế nào?”
Lư Hoài chắp tay: “Bẩm Thái hậu, Thôi Tuần không chịu mở miệng. Với tính cách của hắn, dù có dùng hình, hắn cũng quyết không khai. Điểm này, hẳn Thái hậu còn hiểu rõ hơn thần. Thôi Tuần cả gan đoạt mất xá lợi Phật đỉnh, Thái hậu và Thánh nhân có thể chiếu theo quốc pháp, hạ lệnh xử tử hắn, nhưng…” Yết hầu hắn bỗng nghẹn lại, “Nhưng vết thương trên người hắn đã quá nhiều rồi. Thần khẩn cầu Thái hậu và Thánh nhân, xin đừng tiếp tục tra tấn hắn thêm nữa.”
Nhớ đến những vết thương cũ chồng chất trên người Thôi Tuần, hốc mắt Lư Hoài đã đỏ hoe, nói không nên lời. Thái hậu trầm mặc hồi lâu rồi mới khẽ thở dài: “Được, cứ theo lời Lư khanh mà làm. Trước tiên trị thương cho hắn, chuyện xá lợi Phật đỉnh, sau này sẽ xét hỏi sau.”
–
Ở cung Đại Minh, Lư Hoài giành được một đường sống mong manh cho Thôi Tuần. Khi hắn đến phòng giam, Thôi Tuần đã được thay bộ y phục sạch sẽ, vết thương cũng đã được băng bó, nằm cuộn mình trên sập đá xám lạnh, ngủ li bì. Chỉ có điều, hai tay hắn bị trói ngược ra sau. Lư Hoài nhíu mày, hỏi ngục tốt: “Ta chỉ nói vậy thôi mà các ngươi trói hắn thật ư?”
Ngục tốt tỏ vẻ khó xử: “Lúc cởi y phục, hắn cũng không giãy giụa gì mấy. Nhưng khi chúng thuộc hạ mang bộ đồ cũ của hắn đi vứt, hắn bỗng trở nên kích động, đè thế nào cũng không được. Nhìn thấy vết thương trên người hắn lại sắp nứt ra, thuộc hạ cũng hết cách.”
“Chỉ là vứt đi một bộ y phục cũ, hắn làm ầm lên làm gì chứ?”
“Hình như hắn muốn liều mạng để giữ lại hai thứ này.”
Ngục tốt xòe tay ra, để lộ một quả cầu hương bằng bạc mạ vàng đã bị giẫm nát cùng một túi hương làm gấm ngũ sắc thêu hoa mẫu đơn.
Lư Hoài cầm lấy hai món đồ. Quả cầu hương đã vỡ thành từng mảnh, hương phấn và dược liệu bên trong đều bị nghiền nát, lẫn vào vụn bạc. Hắn liếc mắt nhìn ngục tốt, đối phương lúng túng nói: “Đại phu chỉ vô tình giẫm phải.”
Túi hương thêu mẫu đơn lấm tấm vết máu, lớp gấm có chỗ bị sờn rách, vài sợi chỉ bung ra, trông như từng bị roi quất trúng. Nhưng vết rách lại không mấy nghiêm trọng, hẳn là lúc đó Thôi Tuần đã liều mạng che chở trước ngực, nên túi hương này mới không bị đánh đến nát bươm.
Từ chỗ túi hương bị rách, Lư Hoài có thể nhìn thấy một sợi dây đỏ lộ ra, trên đó buộc một lọn tóc. Đây rõ ràng là tín vật định tình, nhưng không biết, đó là của vị nương tử nào?
Thôi, không nghĩ nữa. Lư Hoài khép tay lại: “Quả cầu hương này không thể sửa được nữa, nhưng túi hương thì vẫn có thể mang đi vá lại.”
Hắn ngập ngừng một lúc, rồi lại dặn dò ngục tốt: “Nói với hắn, quả cầu hương và túi hương ta đều đã mang đi sửa, bảo hắn đừng lo, nhất định ta sẽ trả lại cho hắn.”
Ngục tốt vâng dạ, Lư Hoài lại nói: “Còn nữa, cởi trói cho hắn, đừng trói tay lại nữa.”
Ngục tốt tiếp tục vâng lệnh. Lư Hoài không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nhìn thân ảnh gầy guộc đang ngủ mê man trên sập đá xám lạnh.
Gương mặt y trắng nhợt như tuyết, thân thể gầy yếu đến gần như khẳng khiu. Lư Hoài hoảng hốt, ký ức bỗng đưa hắn trở về những năm tháng khi mới mười mấy tuổi, khi lần đầu gặp gỡ chàng thiếu niên của Thôi thị ở Bác Lăng. Chàng ta cao ngạo, hiên ngang, rực rỡ tựa như ánh mặt trời.
Nhưng có lẽ vì gần đây xảy ra quá nhiều chuyện… Thúc phụ hắn chết rồi, Vương Huyên cũng mất tích, những điều ấy hắn lung lay, rồi dần hoài nghi về những điều mà trước đây hắn vẫn luôn hết lòng tin tưởng.
Hắn nghĩ, không biết Thôi Tuần đã tìm được Vương Huyên chưa? Nếu chưa tìm được, thì cứ nói là chưa tìm được, nếu đã tìm thấy, thì cứ nói là đã tìm thấy. Cớ sao lại không nói gì nhưng bây giờ?
Nếu là trước kia, có lẽ Lư Hoài sẽ ngờ vực Thôi Tuần có toan tính gì khác, nhưng lúc này đây, hắn lại vô thức nghiêng về suy nghĩ tốt đẹp hơn. Hắn nghĩ, có khi nào Thôi Tuần phát hiện điều gì đó, nhưng vì sợ liên lụy đến hắn nên mới không dám nói ra?
Thôi Tuần ngang nhiên cướp đoạt xá lợi Phật đỉnh, chiếu theo quốc pháp, y ắt phải chịu tội chết. Phải chăng y cảm thấy bản thân chẳng còn sống được bao lâu nữa, nên không muốn kéo theo hắn xuống nước?
Tâm trí Lư Hoài rối bời, ánh mắt hắn dừng trên thân ảnh gầy guộc của người thanh niên gầy gò như hạc đang nằm trên sập đá, khẽ thở dài. Có lẽ, hắn nên cẩn thận xem xét lại một lần tất cả những tội danh đang đè nặng lên người Thôi Tuần.