Kim Di nhanh chóng cúi đầu nhận tội, thừa nhận chính Bùi Quan Nhạc sai khiến mình, vu cáo Thôi Tuần đã gi.ết ch.ết Quách Cần Uy. Ông ta khai rằng kế hoạch ban đầu của Bùi Quan Nhạc là phối hợp cùng Huệ phi để vu oan Thôi Tuần. Với lời chứng của Huệ phi, ái nữ mà Khả hãn yêu thương nhất, Thôi Tuần chắc chắn sẽ bị tống giam. Chỉ cần Thôi Tuần vào ngục, Bùi Quan Nhạc sẽ bố trí ngục tốt bí mật thủ tiêu Thôi Tuần.
Chỉ là kế hoạch này đã xảy ra chút trục trặc. Không biết vì lý do gì, Huệ phi đột nhiên từ chối làm chứng. Kim Di không còn cách nào khác, đành nghĩ ra kế đưa đầu lâu Quách Cần Uy từ Đột Quyết về, nhằm tranh thủ một tháng chuẩn bị chứng cứ giả cho mình và Bùi Quan Nhạc. Nhưng không ngờ, hành động này cũng đồng thời giúp Thôi Tuần kéo dài thêm một tháng.
Thôi Tuần điềm nhiên nhìn Kim Di cẩn thận viết từng câu từng chữ lên tờ giấy gai trắng. Sau đó, hắn hờ hững hỏi: “Huệ phi, có phải là A Sử Na Gia không?”
Kim Di thở hổn hển, đáp: “Phải hay không, chẳng phải Thôi Thiếu khanh càng rõ hơn ta sao?”
Thôi Tuần chẳng buồn ngẩng mắt: “Ta muốn ngươi viết ra.”
Kim Di thoáng chần chừ. Hoàng đế vô cùng sủng ái Huệ phi là chuyện ai ai cũng biết, chẳng lẽ Thôi Tuần định trở mặt với Hoàng đế? Nhưng giờ đây, sống chết của ông ta đều nằm trong tay Thôi Tuần, ông ta nào dám không viết.
Vậy là Kim Di tiếp tục viết bản cung trạng, chỉ rõ Huệ phi không phải là A Sử Na Gia, ái nữ của Tô Thái, mà chính là A Sử Na Ngột Đoá – người từng được đồn rằng có quan hệ mập mờ với Thôi Tuần.
Sau khi Kim Di run rẩy viết xong, tiểu lại lập tức trình bản cung trạng lên. Thôi Tuần chỉ liếc qua, rồi lập tức ra lệnh trải một tờ giấy gai mới trước mặt Kim Di. Hắn phất tay, bảo tiểu lại lui ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Kim Di: “Viết tiếp!”
Kim Di kinh hãi: “Thôi Thiếu khanh, những gì nên khai ta đều đã khai, còn phải viết gì nữa?”
Thôi Tuần nhấn từng chữ, giọng nói lạnh buốt: “Lạc Nhạn Lĩnh, Thiên Uy quân, viết!”
–
Toàn thân Kim Di trọng thương, không ngừng run rẩy, giọng nói khản đặc: “Ngươi muốn lật lại bản án của Thiên Uy quân?”
Thôi Tuần thản nhiên đáp: “Phải.”
“Thái hậu có đồng ý không? Thánh nhân có đồng ý không? Hai vị tướng quốc Thôi, Lư có đồng ý không?” Kim Di kinh ngạc, trong lòng thêm chút hả hê. Mặc cho Thôi Tuần tài hoa, quỷ thần khó lường, thì cũng phải làm chuyện bất khả thi. Thế nên, Kim Di mở lời châm biếm: “Ngoài ngươi ra, chẳng ai đồng ý cả.”
Thôi Tuần chỉ nhàn nhạt nói: “Ta muốn lật án, nào đến lượt kẻ khác phải đồng ý?”
Hắn cất giọng lạnh lùng: “Ngươi không viết cũng được. Sát Sự Thính có tám mươi mốt loại hình cụ, ngươi mới nếm qua mười loại thôi, những cái còn lại, cứ từ từ mà thử.”
Kim Di nghiến răng, cơn đau khủng khiếp liên tục ập đến khiến ông ta không chịu nổi. Ông ta thừa nhận, bản thân không phải kẻ có ý chí cứng cỏi. Trong thiên hạ này, người có xương cốt cứng rắn như Thôi Tuần chỉ đếm trên đầu ngón tay, và ông ta không thuộc số ít đó.
Trong cơn hoảng hốt, ông ta buộc phải thú nhận: “Người Đột Quyết căn bản không tín nhiệm ta, ta cũng không biết rõ tình hình tại Lạc Nhạn Lĩnh. Chỉ biết rằng, hôm ấy khi đi cùng Khả hãn Ni Đô tiến đánh Phong Châu, Khả hãn Ni Đô không hề tấn công thành, mà dẫn hai mươi vạn đại quân mai phục cách đó vài trăm dặm ở Lạc Nhạn Lĩnh. Ta cảm thấy khó hiểu, muốn dò hỏi ý đồ của Khả hãn Ni Đô nhưng bị ông ta quát mắng. Vì vậy, ta chỉ có thể dò la từ người mà ông ta tin tưởng nhất, chính là Phụ Ly Vệ Hồ Lộc.”
“Hồ Lộc nói, Khả hãn Ni Đô phục sẵn để chờ bắt một đàn sư tử. Ta hỏi gã, sư tử gì? Hồ Lộc chỉ cười mà không nói rõ. Ta lại thử dò hỏi làm sao có thể chắc chắn bắt được đàn sư tử ấy, gã đáp: “Bằng hữu của sư tử đã tự tay đẩy sư tử vào bẫy của thợ săn, đương nhiên sẽ bắt được.” Về sau, khi Thiên Uy quân hành quân đến Lạc Nhạn Lĩnh, bị Khả hãn Ni Đô tiêu diệt hoàn toàn, ta mới bừng tỉnh, thì ra sư tử mà Hồ Lộc nói đến chính là Thiên Uy quân. Mà bằng hữu đẩy sư tử vào bẫy thợ săn, ta nghĩ mãi, ngoài Bùi Quan Nhạc, lúc đó là Thứ sử Phong Châu, thì không thể là bất kỳ ai khác.”
“Khi ta còn làm Đô úy Bách Kỵ Tư, Bùi Quan Nhạc chỉ là một vị đội chính Huân Dực Vệ cửu phẩm xuất thân hàn môn. Điều ta biết về ông ta chỉ gói gọn trong việc ông ta cưới được nữ nhi của họ Vương ở Thái Nguyên, từ đó đường quan lộ thuận lợi vô cùng. Chỉ với việc này đã đủ thấy ông ta không phải hạng đơn giản. Huống chi, tại thành Phong Châu, ông ta là người đứng đầu cao nhất, Quách Cần Uy cũng hết mực tín nhiệm ông ta. Ngoài ông ta ra, còn có thể là ai. Lần này thoát khỏi Đột Quyết, để bảo toàn mạng sống, ta thử lấy chuyện này dò xét Bùi Quan Nhạc, không ngờ ông ta cho rằng ta biết nội tình, vậy mà không hề phủ nhận. Chỉ là, sau vài lần ta tìm đến ông ta, có lẽ ông ta cũng phát giác ta không nắm được chứng cứ gì trong tay. Vì vậy, ông ta yêu cầu ta vu cáo Thôi Thiếu khanh, rồi mới giúp ta thoát thân.”
Ánh mắt Thôi Tuần nghe xong càng thêm lạnh lẽo. Hồi lâu sau, hắn chỉ nói một chữ: “Viết.”
–
Một tờ giấy gai trắng lại được viết kín, Thôi Tuần đưa tay vào trong tay áo, chạm nhẹ vào túi gấm ngũ sắc. Hắn hỏi: “Kim Di, chuyện cuối cùng, công chúa Vĩnh An đã chết như thế nào?”
Kim Di sửng sốt, Thôi Tuần nói tiếp: “Ba mươi năm trước, ngươi là Đô úy của Bách Kỵ Tư, mọi chuyện nhơ bẩn đều phải qua tay ngươi. Đừng nói với ta là ngươi không biết gì.”
“Ta…” Kim Di lưỡng lự. Ông ta thực sự biết, nhưng không dám nói. Ông ta sợ rằng, nếu nói ra, kết cục của ông ta sẽ thảm khốc hơn hiện tại.
Thôi Tuần chậm rãi nói: “Ngươi tìm đến bá phụ ta, ông ấy đã đưa cho ngươi một tấm thông hành để giữ mạng. Ông ấy trước giờ chính trực không màng lợi danh, tại sao lại giúp một kẻ phản quốc như ngươi? Lời giải thích duy nhất là ngươi đang nắm giữ nhược điểm của ông ấy. Nhưng nhược điểm đó rốt cuộc là gì, có thể khiến ông ấy phản bội nguyên tắc, chọn cách giúp ngươi?”
Hắn ngừng một chút, rồi nói tiếp: “Trừ phi nhược điểm đó liên quan đến người ông ấy muốn bảo vệ. Cả đời ông ấy kính trọng và trung thành với ai, không cần ta nói, ngươi cũng tự hiểu.”
Kim Di mở miệng, nhưng không dám nói ra. Dù vậy, cả ông ta lẫn Thôi Tuần đều biết rõ hai chữ kia là gì.
Cuối cùng, Kim Di thở d.ốc, nói: “Thôi Thiếu khanh, ngươi muốn lật lại vụ án của Thiên Uy quân cũng được. Nhưng ngươi còn muốn điều tra cái chết của công chúa Vĩnh An? Thứ lỗi cho ta nói thẳng, dù ngươi có chín cái mạng, thù cũng không đủ để chết đâu.”
Thôi Tuần khẽ cười: “Thì sao chứ?”
Kim Di lẩm bẩm: “Ngươi điên thật rồi.”
Thôi Tuần siết chặt túi gấm trong tay áo, thản nhiên nói: “Vậy ngươi khai hay không khai?”
“Cho dù ta khai, ngươi cũng làm được gì? Chẳng lẽ muốn dùng chuyện này để uy hiếp Thái hậu, uy hiếp Thôi Tụng Thanh?” Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Thái hậu, Kim Di bất giác cười lạnh: “Nếu ngươi làm vậy, ta e rằng kết cục của Thôi Thiếu khanh sẽ còn thảm hơn ta.”
Thôi Tuần chỉ nói: “Nếu ngươi không khai, ta sẽ cho ngươi thấy thế nào là thảm không nỡ nhìn.”
Kim Di run lên một trận, không cam lòng nói: “Nếu Thôi Thiếu khanh đã đoán được, cớ gì còn bắt ta khai?”
Thôi Tuần ngước mắt, ánh mắt quét qua một cái. Kim Di lập tức dựng tóc gáy, không dám chần chừ thêm, đành nói: “Mọi thứ đúng như Thôi Thiếu khanh đã đoán.”
Ông ta nghiến răng, thốt ra ba chữ: “Là… Tiên đế.”
–
Ba mươi năm trước, Kim Di là đô úy của Bách Kỵ Tư Đại Chu – một cơ quan do Thái Xương Đế lập ra chuyên giám sát bách quan. Khi ấy, Kim Di chỉ hơn hai mươi tuổi, xuất thân thấp kém nhưng được Thái Xương Đế trọng dụng, hiển nhiên không ngừng muốn lập công, không phụ sự kỳ vọng của Hoàng đế.
Thuộc hạ của ông ta ngày đêm ngấm ngầm nghe ngóng bách quan, từng bản tình báo được trình lên án thư của Thái Xương Đế. Từ những bản tình báo đó, ông ta cũng biết Thái Xương Đế kiên quyết tiến hành cải cách, nhưng phần lớn bách quan xuất thân thế gia lại vô cùng bất mãn. Có kẻ còn cấu kết với chư vương, âm mưu phế truất Thái Xương Đế.
Nhưng may thay, Thượng thư Hữu bộc xạ Thôi Tụng Thanh, tuy xuất thân từ họ Thôi ở Bác Lăng, lại luôn kiên định ủng hộ Tân chính và Thái Xương Đế. Thôi Tụng Thanh từng nói: “Thiên hạ là thiên hạ của bách tính, không phải của thế gia. Nay thế gia nắm quyền, bảo thủ cố chấp, lại thêm Đột Quyết dòm ngó như hổ báo. Nếu cứ khăng khăng phân biệt sĩ thứ, sớm muộn gì bi kịch Ngũ Hồ loạn Hoa cũng tái diễn. Đến lúc đó, người Hán chúng ta chẳng khác nào trâu dê, hối hận cũng đã muộn màng.”
Thế nhưng, lời kêu gọi thống thiết của Thôi Tụng Thanh chỉ đổi lấy sự thờ ơ của bá quan văn võ, khiến Tân chính bước đi vô cùng gian nan. Thấy vậy, Kim Di liền đề xuất với Thái Xương Đế: “Thánh nhân, nay thập lục vệ đều trung thành với người, binh quyền nằm trong tay. Kẻ nào không nghe lời, giết đi là xong, cần gì phải khổ sở dây dưa với những kẻ không biết phải trái?”
Thôi Tụng Thanh bèn lườm ông ta một cái. Khi ấy, Thôi Tụng Thanh cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, đúng độ tuổi trẻ khí thịnh. Ông ta vốn xem thường Kim Di, liền mỉa mai: “Giết một người thì dễ, giết mười người cũng không khó. Nhưng liệu có thể giết hết quan viên thiên hạ này không? Hơn nữa, giết họ thì lấy cớ gì? Nói rằng họ phản đối Tân chính sao? Tân chính thành bại còn chưa rõ, tùy tiện giết gián thần chỉ khiến Thánh nhân mang danh bạo ngược vô đạo. Thế gia cần phải trừ, nhưng không thể trừ bằng cách này.”
Thôi Tụng Thanh coi thường Kim Di, mà Kim Di cũng chẳng ưa gì ông ta. Trong mắt ông ta, Thôi Tụng Thanh chẳng qua chỉ là hủ nho nặng tính sách vở, suy nghĩ quá nhiều. Kim Di cười khẩy: “Lòng dạ đàn bà.”
Thôi Tụng Thanh mất kiên nhẫn, nói: “Kim Đô úy, ngài đã nghĩ đến chưa? Giết người đương nhiên là cách dễ nhất, nhưng sau khi giết rồi thì sao? Nếu thế gia lấy đó làm cớ, liên hợp chư vương làm phản, ngài nghĩ bách tính sẽ đứng về phía ai? Họ sẽ ủng hộ Tân chính mờ mịt hay một Hoàng đế thích giết gián thần? Cả hai đều không. Trên đời này, ai được lòng người thì mới được thiên hạ, chứ không thể chỉ dựa vào giết chóc để giải quyết vấn đề.”
Kim Di định phản bác, nhưng Thái Xương Đế đã ngăn cản cuộc tranh luận giữa hai người. Rõ ràng, Thái Xương Đế ủng hộ Thôi Tụng Thanh. Người quát lui Kim Di, ông ta đành hậm hực rời đi. Trước khi khuất bóng, Kim Di nghe thấy Thôi Tụng Thanh nói với Thái Xương Đế: “Cần một cơ hội.”
–
Cơ hội này, rất nhanh đã xuất hiện.
Bách Kỵ Tư của Kim Di phát hiện, Phò mã Trịnh Quân khi say rượu từng nhắc đến Vĩnh An công chúa Lý Doanh, thần sắc đầy vẻ u sầu, trong lời nói ẩn ý như muốn gây bất lợi cho công chúa.
Kim Di mật báo chuyện này lên Thái Xương Đế, người giận dữ vô cùng. Kim Di chưa từng chứng kiến Thái Xương Đế nổi trận lôi đình như lần này. Người triệu Thôi Tụng Thanh vào, bàn bạc cách xử trí Trịnh Quân. Hôm đó, gân xanh nổi khắp trán Hoàng đế, tay siết chặt thanh kiếm đế vương, nghiến răng nghiến lợi: “Trịnh Quân! Thằng nhãi đó! Trẫm muốn giết hắn!”
Ai cũng biết, Vĩnh An công chúa Lý Doanh dung mạo như tiên nữ, phong thái rực rỡ khiến thiên hạ khuynh đảo. Nàng là ái nữ mà Hoàng đế yêu thương nhất trong số các hoàng tử, công chúa. Kim Di nhân cơ hội nói: “Thánh nhân, thần nghĩ Trịnh Quân vì kinh thường nhà mẹ đẻ của công chúa, cảm thấy không xứng với dòng họ Trịnh ở Huỳnh Dương, nên mới có ý làm hại công chúa.”
Thái Xương Đế nghiến răng gằn từng chữ: “Trẫm là thiên tử! Công chúa là con gái thiên tử! Hắn không muốn sống nữa sao?”
“Thần nghe nói, từ khi sửa lại Tông Tộc Chí, Lễ Bộ đã xếp họ Thôi ở Bác Lăng cao hơn hoàng tộc họ Lý…” Kim Di liếc nhìn sắc mặt lạnh như băng của Thôi Tụng Thanh, nhân lúc này không quên đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục nói: “Thánh nhân, có thể thấy những thế gia vọng tộc đã hoành hành quá lâu, không diệt trừ thì không đủ để răn đe. Giờ đây ngay cả một kẻ như Trịnh Quân cũng dám mạo phạm đến công chúa Vĩnh An. Thần khẩn cầu Thánh nhân cho phép thần bắt Trịnh Quân về Bách Kỵ Tư, nghiêm trị hắn, để làm gương cho kẻ khác.”
Kim Di vừa dứt lời, Thôi Tụng Thanh đã cất tiếng: “Thánh nhân, Trịnh Quân là cháu ruột của Hoàng hậu Trịnh thị.”
Thái Xương Đế trong cơn thịnh nộ đã mất hết lý trí, lớn tiếng quát: “Cháu của Hoàng hậu thì sao? Kim Di, cả huynh đệ của Hoàng hậu, ngươi cũng bắt luôn cho trẫm!”
Kim Di vui mừng, vừa định cúi đầu nhận lệnh thì Thôi Tụng Thanh lại lên tiếng ngăn cản: “Thánh nhân, thần cho rằng lúc này không nên bắt Trịnh Quân.”
Thái Xương Đế giận dữ: “Thôi Tụng Thanh, ngươi định bao che cho hắn sao?”
Cơn giận của thiên tử có thể khiến xác trôi đầy sông, máu chảy ngàn dặm, nhưng Thôi Tụng Thanh không hề sợ hãi. Ông ta lắc đầu, trầm giọng: “Thần không dám bao che Trịnh Quân. Trịnh Quân nên chết, nhưng hắn có thể chết theo cách hữu dụng hơn.”
Câu nói mơ hồ, Kim Di không hiểu, nhưng Thái Xương Đế thì lĩnh hội. Bàn tay đang siết chặt kiếm đế vương từ từ thả lỏng. Thôi Tụng Thanh lại cúi người, điềm tĩnh nói: “Thánh nhân, cơ hội đã đến.”