Người đàn ông đeo hòm gỗ trên lưng, khi nhìn thấy Thôi Tuần và Lý Doanh bước ra, rõ ràng thoáng sững sờ.
Nhưng ánh mắt y không dừng trên Thôi Tuần, người đã cứu y, mà lại chăm chú nhìn về phía Lý Doanh đứng bên cạnh.
Lý Doanh bị ánh mắt đó làm giật mình. Lẽ nào người đàn ông này có thể nhìn thấy nàng?
Nàng không biết đây là phúc hay họa, bất giác lùi lại, nấp sau lưng Thôi Tuần. Hai tay nàng hơi căng thẳng, níu nhẹ lấy vạt áo hắn. Thôi Tuần cũng không tỏ ra bất ngờ, ung dung đứng chắn trước mặt nàng. Lúc này, người đàn ông mới hoàn hồn, hành lễ với Thôi Tuần: “Hóa ra là Thôi Thiếu khanh đã cứu mỗ.”
Thôi Tuần nhíu mày: “Ngươi nhận ra ta?”
Ở một nơi hẻo lánh như Hành Châu này, lại có người nhận ra hắn sao? Xem ra, thân phận của người này cũng không hề tầm thường.
Người đàn ông khẽ gật đầu: “Mỗ từng gặp Thôi Thiếu khanh tại Quỷ thị Trường An.”
“Quỷ thị Trường An?” Thôi Tuần chăm chú quan sát gương mặt y. Hắn từ từ ghép ánh mắt sáng ngời kia với một đôi mắt đục ngầu, xám xịt trong ký ức. Cuối cùng, hắn lên tiếng, vẻ như đã nhận ra: “Ngươi là tiểu thương đã bán cho ta cây cung cũ ở Quỷ thị?”
Người đàn ông gật đầu: “Chính là mỗ. Khi đó, để tránh phiền phức, mỗ đã hóa trang.”
Khi ấy, tiểu thương đó còn kịp thời nhắc nhở Lý Doanh rằng nàng sẽ bị miêu quỷ tấn công, giúp nàng thoát khỏi một kiếp nạn. Khi đó, Lý Doanh từng nghi ngờ người này có thể nhìn thấy nàng nên mới đưa ra lời cảnh báo, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã bị miêu quỷ làm phân tâm, quên bẵng đi tiểu thương kỳ lạ ấy.
Nghĩ đến chuyện cũ, Lý Doanh cảm thấy người đàn ông này không phải kẻ xấu. Nàng len lén ló đầu ra từ sau lưng Thôi Tuần, tò mò nhìn y. Người đàn ông mỉm cười, hơi nghiêng đầu chào nàng, nhưng trước khi nói chuyện với nàng, y đã quay sang tạ lỗi với Thôi Tuần: “Hôm đó, vì kế sinh nhai mà mỗ mới mang thiết thai cung của Thôi Thiếu khanh ra mua bán. Nếu biết ngài không hề đầu hàng Đột Quyết, mỗ nhất định sẽ không lấy một đồng, mà dâng trả tận tay.”
Đây là lần đầu tiên có một người xa lạ, lại là người Đại Chu, bày tỏ thiện ý với Thôi Tuần. Hắn thoáng ngạc nhiên, còn Lý Doanh thì ngẩn người. Nàng đã từng vô số lần tự hỏi, nếu dân chúng Đại Chu biết rằng Thôi Tuần không hề đầu hàng Đột Quyết, ngược lại còn chịu đủ khổ sở dưới tay chúng, liệu họ có thôi căm ghét hắn hay không? Nhưng ảo tưởng mãi chỉ là ảo tưởng. Trên thực tế, Thôi Tuần vẫn là viên hàng tướng bị người đời khinh bỉ, oan khuất của hắn, không biết đến bao giờ mới có thể rửa sạch.
Vì thế, khi người đàn ông nói những lời này, Lý Doanh không khỏi xúc động, khóe mắt nàng nóng lên. Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu không chỉ có một mình người này biết được sự thật, mà cả thiên hạ đều biết, thì tốt biết bao.
Nàng lén ngẩng đầu nhìn Thôi Tuần, phát hiện sắc mặt hắn vẫn không chút thay đổi, trong đôi mắt đen thẳm của hắn, không hề có chút sóng gợn nào. Lý Doanh thầm thở dài. Con người này ấy mà, so với những điều hắn muốn kiên trì đến cùng, thì vinh nhục cá nhân chưa bao giờ là điều hắn đặt nặng. Dù sao thì hắn cũng đâu biết cách để tự đối xử tốt với chính bản thân mình.
Nhưng nàng thì khác. Điều hắn đã làm, nàng công nhận. Điều hắn chưa từng làm, nàng cũng không muốn ai khác vu oan cho hắn.
Vì vậy, nàng bước ra từ phía sau Thôi Tuần, cất tiếng trong trẻo hỏi người đàn ông kia: “Xin hỏi, làm sao mà ngài biết được Thập Thất lang không đầu hàng Đột Quyết?”
Người đàn ông rõ ràng sững sờ. “Thập Thất lang” sao… nàng gọi thân thiết đến vậy?
Nhưng rất nhanh, y trấn tĩnh lại, đáp: “Sau đêm ở Quỷ thị, mỗ đã tìm đến Hồ thương đã bán cây thiết thai cung cho mỗ. Qua đó, mỗ biết cây cung ấy đã qua tay không ít người. Ban đầu, nó thuộc về Phụ Ly Vệ – một vệ sĩ thân cận của Khả hãn Ni Đô, sau đó đến tay tình nhân của gã. Qua nhiều lần đổi chủ tại Quỷ thị Đột Quyết, cuối cùng đến tay tên thương nhân đã bán nó cho mỗ. Mỗ lần theo dấu vết, tìm đến tình nhân của Phụ Ly Vệ, từ miệng nàng ta, mỗ mới biết rằng Thôi Thiếu khanh bị bắt tại Lạc Nhạn Lĩnh, bị áp giải đến vương đình Đột Quyết, chịu khổ sở suốt hai năm nhưng chưa từng đầu hàng.”
Người đàn ông hồi tưởng lại những lời kể của tình nhân của Phụ Ly Vệ, ánh mắt hiện lên sự kính trọng. Những cực hình tàn bạo ấy, không phải ai cũng chịu đựng nổi, nhưng Thôi Tuần đã làm được, và vẫn không khuất phục, cũng không phản bội cố quốc. Y tiếp tục nói: “Mỗ cũng biết, lời đồn ngài đầu hàng chỉ là do công chúa Đột Quyết A Sử Na Ngột Đoá cố tình tung ra mà thôi.”
Y hơi khom người, thành tâm nói: “Trước đây tin vào lời đồn, hiểu lầm Thôi Thiếu khanh phản quốc, đây là lỗi của mỗ. Sau việc này, mỗ mới hiểu ra rằng, lời thiên hạ không thể tin tưởng hoàn toàn. Người đời đồn rằng ngài là kẻ đầu hàng nhu nhược, nhưng thực ra lại là bậc nam nhi cốt cách. Thôi Thiếu khanh, quả thực đã bị người đời hiểu lầm sâu đậm.”
Lời nói của y tràn đầy thành ý, nhưng Thôi Tuần lại nhạy bén phát hiện có điều bất thường, hắn cau mày hỏi: “Ngươi vừa gặp ta ở Quỷ thị liền đi tìm Hồ thương để điều tra chân tướng? Nhưng khi ở đó, ta tự nhận cũng không làm gì khác thường. Vậy tại sao ngươi lại nghĩ đến chuyện điều tra?”
Bàn tay cảnh giác siết chặt thân cung nỏ gỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông. Nhưng y chỉ mỉm cười, rồi nói: “Không phải vì gặp Thôi Thiếu khanh nên mỗ muốn điều tra chân tướng, mà là…” Y chuyển ánh nhìn sang phía Lý Doanh: “Gặp được công chúa Vĩnh An, nên mới muốn tra rõ chân tướng.”
“Ta ư?” Lý Doanh ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi: “Hình như, ta không quen biết ngài.”
Nghe nàng nói vậy, ánh mắt người đàn ông thoáng qua một tia kinh ngạc. Tuy nhiên, y vẫn giữ vẻ cung kính, chắp tay thưa: “Bách Kỵ Tư, Kế Thanh Dương, bái kiến công chúa Vĩnh An.”
–
Mặt trời gần lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống mặt nước tĩnh lặng, từng gợn sóng lấp lánh tựa như được dát một tầng hoàng kim, đẹp đẽ vô ngần. Bên bờ suối trong xanh, một đống lửa trại đã được đốt lên. Thôi Tuần dùng cành cây xuyên qua hai con cá, đặt trên lửa nướng chín rồi gỡ xuống, bày trên lá chuối đã rửa sạch. Lớp da cá cháy xém, vàng giòn, hương thơm toả ra ngào ngạt. Hắn cúi đầu, kiên nhẫn gỡ từng chiếc xương cá.
Khi Thôi Tuần chăm chú gỡ xương, Lý Doanh lại tò mò nhìn Kế Thanh Dương, người đang băng bó vết thương của mình. Trong lòng nàng đầy thắc mắc, liền hỏi: “Ngài tên là Kế Thanh Dương?”
Kế Thanh Dương gật đầu. Lý Doanh lại nói: “Ta từng gặp một yêu đạo ở trấn Đào Viên, tự xưng là Linh Hư Sơn Nhân. Lão có một đệ tử cũng tên là Kế Thanh Dương. Ngài và lão có quan hệ gì?”
Nghe đến cái tên Linh Hư Sơn Nhân, Kế Thanh Dương rõ ràng ngây người, sau đó đáp: “Linh Hư Sơn Nhân chính là sư phụ của mỗ. Ông ta đã làm chuyện gì sao?”
“Lão đã làm đủ mọi chuyện.” Lý Doanh bực tức kể lại việc Linh Hư Sơn Nhân giết người để kéo dài tuổi thọ. Kế Thanh Dương lặng người kinh hãi, hồi lâu mới thở dài: “Sư phụ chấp niệm với trường sinh đã đến mức tẩu hỏa nhập ma. Ông ta làm ra những chuyện tàn ác như vậy, chết cũng chưa đền hết tội.”
Ban đầu, Lý Doanh còn lo rằng Kế Thanh Dương sẽ báo thù cho Linh Hư Sơn Nhân, nhưng nghe y nói vậy, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Ngài không định tìm chúng ta báo thù là tốt rồi.”
Kế Thanh Dương lắc đầu: “Tuy mỗ mồ côi thì nhỏ, được sư phụ nuôi lớn, nhưng giữa mỗ và ông ta “đạo bất đồng bất tương vi mưu”. [1] Mỗ đã sớm đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với ông ta. Ông ta hại biết bao sinh mạng vô tội, nếu mỗ biết được nhất định sẽ không bỏ qua.”
[1] “Đạo bất đồng bất tương vi mưu” tiếng Trung được viết là: “道不同,不相为谋”. Tạm dịch: Không cùng một trình độ tu Đạo thì tâm cảnh cũng khác nhau xa.
Lý Doanh không ngờ rằng người được Linh Hư Sơn Nhân nuôi dưỡng như Kế Thanh Dương lại là một kẻ chính trực. Nàng không khỏi thốt lên: “May mắn là ngài không bị sư phụ dẫn lạc vào con đường lầm lạc.”
Kế Thanh Dương nghe vậy, lại thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy sự hổ thẹn: “Thật ra, lúc ban đầu, quả thật mỗ không phân biệt rõ thiện ác. Sư phụ kết giao với Bách Kỵ Tư Đô úy Kim Di, rồi đưa mỗ đến dưới trướng Kim Di làm việc. Vì tiền đồ, mỗ đã giúp Kim Di làm không ít việc ác. Nhưng sau đó…”
Y dừng lại, như thể đang nhớ về một chuyện gì đó. Ánh mắt y dần dịu xuống: “Sau này, mỗ quyết tâm trở thành một người tốt. Vì vậy, mỗ hành hiệp trượng nghĩa, trừng trị kẻ ác, bảo vệ bình yên cho bá tánh.”
Lý Doanh hiếu kỳ hỏi: “Vậy, động lực nào đã khiến ngài thay đổi vậy?”
Kế Thanh Dương không trả lời, chỉ nhìn nàng một cách thâm trầm, mỉm cười: “Công chúa có còn nhớ không, năm Thái Xương thứ mười tám, trong đêm hội đèn Thượng Nguyên, một nhóm thiếu niên chạy tới xem đèn, vô tình va phải xa giá của công chúa Lang Gia. Công chúa Lang Gia giận dữ, ra lệnh cho nô bộc đánh chết nhóm thiếu niên ấy ngay giữa phố. Khi đó công chúa ngang qua, người đã vén rèm kiệu lên, nói vài lời để cứu nhóm thiếu niên đó, nên công chúa Lang Nha mới chịu bỏ qua.”
Kế Thanh Dương vẫn còn nhớ rõ đêm hôm đó, y bị đánh đến thảm hại. Khi tới Bách Kỵ Tư, y luôn tỏ ra oai phong, nhưng đến lúc này, y mới ngộ ra một điều: Bách Kỵ Tư chỉ là chó săn của hoàng gia. Những vũ hầu mà ai nấy đều lấy làm sợ hãi như y, cũng không đáng gì trong mắt công chúa Đại Chu kiêu ngạo cao quý, Lang Gia công chúa muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, còn không bằng cả gia nô; mà ngay cả bị gi.ết ch.ết, Đô úy Kim Di cũng chẳng dám lên tiếng.
Một bàn chân đạp lên đầu y, gần như muốn nghiền nát y vào bùn. Khi y tưởng mình sẽ bỏ mạng trong đêm ấy, nhưng rồi, một cỗ kiệu xa hoa nạm đầy minh châu chậm rãi dừng lại.
Xung quanh cỗ kiệu được che bằng những tấm lụa mỏng in hoa bảo tướng, bên trong khói trầm lan tỏa ngát hương. Khi bàn chân đang đạp lên đầu mình dời đi, y cố gắng ngẩng đầu, lọt vào mắt là một bàn tay trắng nõn yểu điệu vén rèm. Một gương mặt thanh tú, đẹp đẽ và đoan trang hiện ra trước mắt y. Giọng nói của thiếu nữ tựa dòng suối trong vắt, dịu dàng và thuần hậu: “Lang Nha tỷ tỷ, bọn họ đâu phải cố ý, tỷ hà tất phải dựa thế rồi ức hiếp người ta như vậy?”
Trong ánh mắt thiếu nữ, còn mang theo chút giận dữ và bất bình. Nàng không quen biết đám thiếu niên kia, cũng không biết bọn họ là người của Bách Kỵ Tư. Nàng chỉ không thể nhẫn nhịn khi thấy công chúa Lang Gia đánh người ngay giữa phố. Công chúa Lang Nha hiển nhiên không dám gây hấn với nàng, đành bực bội cười xòa rồi nhanh chóng rời đi, dẫn theo nô bộc.
Thiếu nữ gật nhẹ đầu với đám thiếu niên vẫn đang đờ đẫn như tượng gỗ, mỉm cười nói: “Các ngươi mau đi xem hội hoa đăng đi, chậm nữa là tàn hội đấy.”
Tấm rèm lại được kéo xuống, che khuất gương mặt xinh đẹp của nàng. Sáu người khiêng kiệu tiếp tục tiến về cung Đại Minh, theo sau là mấy chục cung nữ. Kế Thanh Dương phải một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, y quay sang hỏi những người bên cạnh: “Người đó là ai vậy?”
“Công chúa Vĩnh An.”
–
Sự kiện ấy khiến Kế Thanh Dương ghi nhớ cả một đời, trong khi Lý Doanh lại không hề có chút ấn tượng nào. Nàng cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không thể nhớ được gì, đành lên tiếng xin lỗi: “Xin lỗi, ta thật sự không nhớ gì cả.”
Kế Thanh Dương có chút lạc lõng và thất vọng, nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười nói: “Với công chúa, có lẽ chỉ là một việc nhỏ nhặt, nhưng với mỗ, đó là ân cứu mạng, cả đời không quên.”
Kế Thanh Dương nhìn Lý Doanh một cách chăm chú, ánh mắt đã pha lẫn chút tình ý. Y mở miệng định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, Thôi Tuần đã ném cho y một con cá nướng, sau đó đưa cho Lý Doanh một con cá đã được gỡ xương. Lý Doanh vui vẻ nhận lấy, Thôi Tuần liếc nhìn Kế Thanh Dương, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cẩn thận hóc xương.”
Kế Thanh Dương ngẩn người một lát, mùi cá nướng thơm lừng lan tỏa. Lý Doanh không kiềm được, vội vàng gỡ một miếng thịt cá, đưa vào miệng, quả nhiên ngoài giòn trong mềm, tươi ngon mọng nước. Nàng thấy Thôi Tuần đang xiên thêm một con cá để nướng, bận rộn đến mức không có thời gian để ăn, liền xé một miếng ở phần bụng cá, đưa tới bên miệng Thôi Tuần một cách tự nhiên: “Chàng cũng thử đi?”
Cảnh tượng này quả thật quá đỗi thân mật. Hắn gỡ xương cho nàng, nàng lại đút cá cho hắn, dù là người không tinh ý đến mấy rồi cũng phải nhận ra mối quan hệ giữa hai người. Kế Thanh Dương mím môi, ánh mắt sáng lên, y nuốt lời định nói vừa rồi, chuyển sang chuyện khác: “Công chúa đã cứu mạng mỗ, vì thế khi mỗ thấy công chúa đi cùng Thôi Thiếu khanh ở Quỷ thị, mỗ đã rất ngạc nhiên. Bởi vì danh tiếng của Thôi Thiếu khanh… thật sự không tốt cho lắm…”
Lý Doanh nghe xong, nàng ngẩn người nhìn Kế Thanh Dương. Kế Thanh Dương mỉm cười, tiếp tục nói: “Tuy mỗ không tin Thôi Thiếu khanh, nhưng mỗ tin công chúa. Nếu Thôi Thiếu khanh thực sự đã đầu hàng Đột Quyết, công chúa tuyệt đối sẽ không để ý đến ngài ấy. Vì vậy, mỗ mới tìm đến Hồ thương để điều tra rõ sự tình.”
Chính nhờ điều tra rõ ngọn ngành, y mới yên tâm để Lý Doanh ở lại bên Thôi Tuần.
Mặc dù y vẫn còn nhiều câu hỏi trong lòng, như là tại sao nàng lại còn ở lại nhân gian, tại sao nàng lại xuất hiện ở Quỷ thị, tại sao nàng lại ở bên cạnh Thôi Tuần, thì trên hết, y luôn lo lắng cho sự an nguy của nàng. Nàng là nữ thần thuần khiết trong lòng y, ba mươi năm gặp lại khiến y vui mừng khôn xiết. Y muốn ở bên, bảo vệ nàng mọi lúc mọi nơi, nhưng khi bình tĩnh lại, y nhận ra nàng đã có Thôi Tuần bảo vệ, còn y, nhân sinh hữu hạn, tình si tuy đáng ca ngợi, nhưng so với việc bảo vệ một người, việc bảo vệ cả thiên hạ lại càng có ý nghĩa hơn.
Vì thế, y cầm kiếm, vung ngựa, rời khỏi Trường An, tiếp tục làm kẻ hành hiệp trượng nghĩa, trừ gian diệt ác, phù trợ kẻ yếu. Còn vị công chúa cao quý của Đại Chu, nàng sẽ mãi mãi ở trong trái tim y.
Kế Thanh Dương giải thích rõ vì sao y điều tra việc Thôi Tuần có đầu hàng hay không, khiến Lý Doanh phải thở dài trong lòng. Thì ra, Kế Thanh Dương làm tất cả là vì nàng, chứ không phải vì Thôi Tuần.
Xem ra những lời đồn do A Sử Na Ngột Đóa và Bùi Quan Nhạc tung ra đã khiến danh tiếng Thôi Tuần bị bôi nhọ trầm trọng, khó lòng gột rửa. Từ quan lại quyền quý, văn nhân mặc khách, đến bách tính thường dân, chẳng ai muốn gạt bỏ thành kiến, đi tìm hiểu sự thật đằng sau những ô danh ấy. Thực ra, nếu họ chịu làm như Kế Thanh Dương, chỉ cần tìm hiểu đôi chút, họ sẽ biết người bị gọi là “hàng tướng” ấy lại chính là người có khí tiết kiên cường nhất trần đời.
Lòng Lý Doanh rối như tơ vò. Nhưng Thôi Tuần dường như không mấy bận tâm đến điều này. Trái lại, hắn thản nhiên hỏi Kế Thanh Dương: “Trước khi chết, sư phụ ngươi, Linh Hư Sơn Nhân có nói rằng ba mươi năm trước, ngươi bị Kim Di phái đi, nhiệm vụ là gi.ết ch.ết công chúa. Ta muốn biết, đêm đó, ngươi có thực sự giết công chúa hay chưa?”