Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rõ ràng Thôi Tuần đã sững lại.

Gương mặt ngẩng cao của Lý Doanh trắng ngần như tuyết, đôi mắt long lanh sáng rực. Nàng khẽ mỉm cười, lặp lại câu hỏi: “Thôi Tuần, ngài lo lắng cho ta sao?”

Thôi Tuần lúc này mới hoàn hồn. Hắn buông tay khỏi cổ tay nàng, lùi lại hai bước, ánh mắt trở lại vẻ điềm tĩnh, không chút gợn sóng. Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ nói: “Bên cạnh Bùi Quan Nhạc có rất nhiều đạo sĩ và hòa thượng. Cô đi theo ông ta, chẳng phải muốn chết thêm lần nữa hay sao?”

Nghe hắn nói vậy, trong lòng Lý Doanh không có chút hụt hẫng nào. Nàng cũng không tiếp tục truy hỏi, chỉ mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, nói: “Được rồi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa. Ngài đừng giận.”

Thôi Tuần lại ngẩn ra một lúc. Hắn thấp giọng đáp: “Ta không giận.”

Nhưng câu nói tiếp theo, dù thế nào hắn cũng không thể thốt ra. Hắn thở dài, đổi chủ đề: “Cô đi theo Bùi Quan Nhạc, có phát hiện gì không?”

“Có.” Lý Doanh trả lời: “Lăng mộ của ta bị phá hoại, quả nhiên là do bọn chúng.”

“Chuyện nằm trong dự liệu.”

“Còn một phát hiện khác.”

“Phát hiện gì?”

Ánh mắt Lý Doanh dừng lại trên chiếc cung cũ trong tay Thôi Tuần, rồi nhìn đến cổ tay lộ ra ngoài ống tay áo của hắn. Cổ tay ấy rất đẹp, trắng lạnh như ngọc, ngón tay cũng thon dài, sạch sẽ, vô cùng thanh thoát. Một bàn tay đẹp như vậy, thế mà ngay đến cây cung cũ của mình cũng không kéo nổi.

Lý Doanh ngẩng đầu. Nàng không nhắc đến chuyện Bùi Quan Nhạc nói rằng Thôi Tuần từng bị giam ở Đại Lý Tự, mà chỉ nói: “Bùi Quan Nhạc nói, Ngự sử Giả Phương từng dâng tấu vạch tội ngài đã bị a nương bãi quan, mấy kẻ bên phe ông ta cũng vậy. Ông ta nghĩ rằng, a nương làm thế là vì muốn xả giận.”

Nghe xong, Thôi Tuần thoáng trầm ngâm. Lý Doanh mỉm cười: “Ngài từng nói, vì muốn ngăn ngài tiếp tục điều tra nên a nương đã không truy cứu chuyện ai là kẻ phá hoại lăng mộ ta. Nhưng thực ra, a nương đã xử lý xong rồi.”

Khóe môi nàng cong lên, nụ cười như những đóa hoa đầu xuân, tươi sáng và rạng rỡ. Nàng rất dễ cảm thấy vui vẻ vì một điều nhỏ nhặt. Vì vậy, khi biết a nương không bỏ mặc mình, nàng thực lòng cảm thấy hạnh phúc. Đó là niềm vui khi tình yêu được đáp lại. Nàng biết, a nương chưa bao giờ quên mình.

Thôi Tuần nhìn vào nụ cười của nàng, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc. Phải chăng cơn giận dữ của Thái hậu không chỉ vì hắn điều tra được những người bên cạnh bà? Nhưng đối diện với ánh mắt long lanh của Lý Doanh, hắn không nói ra được những nghi ngờ trong lòng.

Thôi Tuần quay mặt đi, nhìn ánh trăng trong trẻo chiếu lên phiến đá xanh ngoài con ngõ: “Ừ, do ta tiểu nhân, hẹp hòi suy đoán.”

Lý Doanh hơi sững người, sau đó khẽ nói: “Ngài không phải là kẻ tiểu nhân.”

Câu “tiểu nhân thấp kém” mà hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, giờ đây được nàng bác bỏ, khiến hắn cảm thấy có chút mới mẻ: “Ồ? Không phải tiểu nhân, vậy là gì?”

Lý Doanh thực sự nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của hắn. Người tốt? Hắn không phải. Người xấu? Không, nàng cảm thấy hắn cũng không phải. Vậy là gì nhỉ?

Nghĩ một lúc lâu, nàng nói: “Ngài là… một kẻ si tình.”

Lần này đến lượt Thôi Tuần ngạc nhiên: “Tại sao lại nói vậy?”

“Chấp niệm là si mê. Ngài chấp nhất với một ý niệm, kẹt lại trong một ý niệm. Chẳng phải là kẻ si tình sao?”

Thôi Tuần chậm rãi nghiền ngẫm lời nàng, một lúc lâu sau, hắn mỉm cười, nói: “Chấp nhất với sống, với chết, với sáng, với diệt. Không sửa được rồi.”

Lý Doanh không khuyên hắn buông bỏ chấp niệm, chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Ánh mắt nàng dịu dàng như ánh trăng sáng ngời.

Thôi Tuần bỗng hỏi: “Vậy công chúa cảm thấy mình là người thế nào?”

“Ta à?” Lý Doanh đáp: “Ta là người không có chí lớn gì cả, cũng không có lý tưởng vĩ đại. Ta chỉ hy vọng những người ta yêu thương được bình an, thuận lợi. Chỉ vậy thôi.”

Thôi Tuần đưa ngón tay chạm nhẹ lên thân cung cong vút trong tay mình. Trước đây, chiếc cung này đầy vết han gỉ, nhưng giờ đây đã bóng loáng như cũ. Hắn lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Đức Phật Dược Sư có dạy rằng: Khi đắc Bồ Đề, thân như lưu ly, tinh sạch hoàn toàn, không chút vẩn đục. Bởi vậy, ta cảm thấy, công chúa là một người có trái tim lưu ly.” [1]

[1] Đức Phật Dược Sư là vị Phật thông suốt tất cả y dược của thế gian và xuất thế gian. Còn gọi là Dược Sư Lưu Ly Quang Phật, Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Như Lai, Dược Sư Như Lai, Dược Sư Lưu Ly Như Lai, Đại Y Vương Phật. Bản nguyện của ngài là “cứu tất cả bệnh khổ cho chúng sinh” cho nên còn có tên Tiêu Tai Diên Thọ Dược Sư Phật. Quốc độ của Ngài là cõi Tịnh Lưu Ly nằm ở phương Đông.

Ngài có thể chữa trị hết tất cả bệnh khổ của chúng sinh, những điên đảo vọng tưởng do tham, sân, si phiền não gây ra. Nguồn chú thích: laodong.vn

Lý Doanh chưa kịp suy ngẫm kỹ lời hắn, Thôi Tuần đã không nói thêm nữa, chỉ khẽ bảo: “Đi thôi, bá phụ đã đồng ý thay ta bẩm báo chuyện miêu quỷ, mẫu thân cô sẽ không sao đâu.”

Lý Doanh gật nhẹ đầu. Dưới ánh trăng, nàng cùng Thôi Tuần sóng vai bước đi. Một người có bóng, một người không. Ánh trăng mờ nhạt rọi nghiêng trên người Thôi Tuần, khiến bóng dáng hắn dài ra, chiếu lên hướng của nàng.

Nàng cúi đầu nhìn theo bóng dáng cao gầy ấy. Dáng đi của hắn vừa ưu nhã vừa điềm tĩnh, áo choàng lông hạc đung đưa theo mỗi bước chân, để lộ cổ tay mảnh khảnh, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng.

Không tự chủ được, nàng đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên bóng tay thon dài của hắn in trên đất. Chỉ trong thoáng chốc, ngón tay của Thôi Tuần khẽ động, như thể bóng tay ấy đang đan lấy đầu ngón tay nàng.

Lý Doanh giật mình, rụt tay lại, giấu vào trong ống tay áo. Nàng lén ngước nhìn Thôi Tuần, thấy hắn không có vẻ gì phát hiện ra, vẫn chăm chú nhìn về phía trước, an nhiên bước đi. Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lại hướng về bóng dáng hắn, trong lòng pha lẫn chút tò mò cùng cảm giác bâng khuâng khó tả.

Nàng lại chạm nhẹ ngón tay lên bóng tay hắn, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười. Suốt quãng đường, nàng không nói gì. Cuối cùng, Thôi Tuần quay đầu sang, dường như định nói điều gì.

Như bị bắt gặp tại trận, Lý Doanh vội rụt tay ra sau lưng, động tác luống cuống đến mức rõ ràng. Thôi Tuần khó hiểu hỏi: “Sao vậy?”

“Không… không có gì.” Lý Doanh cúi đầu, cố giấu đi hai gò má đang đỏ bừng. Nàng ấp úng trả lời: “Vừa nãy, ta… ta mải nghĩ ngợi, nên mới giật mình thôi…”

“Vậy sao…”

“Đúng vậy, là thế đó.”

Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh hỏi: “Vậy còn ngài thì sao, ban nãy ngài định nói gì với ta?”

Thôi Tuần nhìn nàng, đáp: “Cũng không có gì.”

Thấy nàng im lặng mãi, hắn nghĩ nàng vẫn còn lo lắng, nên mới muốn bắt chuyện với nàng.

Hắn quay mặt đi, ánh mắt hướng về phía ánh trăng rọi xuống nền đá xanh. Gió đêm lặng lẽ, hắn mím môi, chậm rãi nói: “Ta chỉ muốn nói, ánh trăng này, thật giống lưu ly.”

Trường An, khi tiếng chuông sáng vừa dứt, ánh trăng lưu ly cũng dần nhạt phai. Mặt trời đỏ rực từ từ nhô lên chân trời, rực rỡ bao phủ khắp thành.

Thôi Tụng Thanh hành động nhanh như sấm. Ngoài việc phái người đến nhà đá lấy bộ địch y màu xanh thêu mười hai chương văn, ông còn vội vàng vào cung bẩm báo chuyện miêu quỷ lên Thái hậu. Đáng tiếc, ngay khi miêu quỷ bị thương ở Quỷ thị, Tưởng Lương đã nhận ra và trốn đi. Giờ đây căn nhà đá trống rỗng, không ai biết tung tích cả hai.

Thái y trong cung dựa theo phương thuốc từ triều trước để trị “miêu quỷ”: dùng hạt tương tư và hạt thầu dầu mỗi loại một viên, chu sa và sáp ong mỗi loại bốn phần, đun thành thuốc cho Thái hậu uống. Quả nhiên, bệnh tình của Thái hậu thuyên giảm rất nhiều. Thánh nhân vốn nhân từ hiếu nghĩa, khi nghe chuyện liền sợ hãi không thôi, quỳ trước điện Bồng Lai tạ tội, nói rằng do mình thất trách, để mẫu thân bị miêu quỷ làm hại.

Thái hậu lại không trách cứ Thánh nhân, bởi vu hành giả dùng miêu quỷ hại người, sao có thể liên quan đến hắn? Dù thân thể còn suy nhược, Thái hậu vẫn đích thân chống gậy, đến điện Bồng Lai nâng Thánh nhân dậy. Sau khi nhận được sự tha thứ của Thái hậu, Thánh nhân liền triệu tập quần thần, ra lệnh Đại Lý Tự lập tức truy bắt Tưởng Lương, nhất định phải bắt sống kẻ này. Thành Trường An vì vậy mà náo loạn gà bay chó chạy. Song, câu chuyện mẫu từ tử hiếu của Thái hậu và Thánh nhân lại thêm một lần trở thành giai thoại đẹp, cảm động lòng người.

Lúc này, Thôi Tụng Thanh lại đề nghị Thái hậu phục chức cho Thôi Tuần vì có công phát hiện ra miêu quỷ. Ban đầu, Thái hậu không đồng ý, nhưng Thôi Tụng Thanh phân tích rằng Thôi Tuần đã ở Sát Sự Thính ba năm, mưu trí hơn người, giỏi điều tra những việc cơ mật, khó ai bì kịp. Hơn nữa, miêu quỷ còn chưa trừ, Thái hậu khó lòng an giấc. Vì sức khỏe của Thái hậu, lỗi lầm của Thôi Tuần có thể tạm thời gác lại.

Cuối cùng, Thôi Tụng Thanh hỏi một câu: “Thái hậu tin Thôi Tuần, hay tin Đại Lý Tự?”

Nghe vậy, Thái hậu trầm mặc hồi lâu, rồi đồng ý cho phép Thôi Tuần một cơ hội gặp mặt.

Khi Lý Doanh hay tin, nàng vui mừng khôn xiết. Vì a nương chịu gặp nên Thôi Tuần hẳn sẽ có cơ hội phục chức. Nhưng nàng biết, lần gặp mặt này, chắc chắn a nương sẽ chất vấn Thôi Tuần, rằng vì sao hắn lại điều tra những người bên cạnh bà. Đến lúc ấy, không biết hắn sẽ trả lời thế nào đây?

Nàng suy nghĩ mãi không ra. Với tính cách của a nương, mắt không dung nổi một hạt cát, việc dối trá là điều không thể. Nhưng nếu nói thật, thì những lời nói thật ấy phải được diễn đạt một cách khéo léo. Làm sao để nói đây? Nàng càng nghĩ càng rối, đành đi thẳng đến phòng Thôi Tuần để hỏi.

Thế nhưng giữa ban ngày, cửa phòng hắn lại đóng chặt, ngay cả cửa sổ cũng kín bưng.

Chẳng phải hắn sắp vào cung gặp a nương sao? Tại sao lại tự nhốt mình như vậy?

Lý Doanh cảm thấy khó hiểu, đứng bên ngoài gõ cửa mấy lần mà không thấy hồi âm. Sự tò mò dần chuyển thành lo lắng, thầm nghĩ cẳng lẽ hắn đã gặp chuyện chẳng lành?

Nghĩ đến việc tối qua Thẩm Khuyết và Bùi Quan Nhạc còn bàn kế hãm hại Thôi Tuần, lòng nàng không khỏi bồn chồn.

Do dự giây lát, nàng quyết định lướt qua cánh cửa đang khép chặt, thẳng bước vào trong.

Cảnh tượng trong phòng khiến Lý Doanh không khỏi sững sờ.

Thôi Tuần đang ngồi trước chiếc án bằng gỗ tử đàn, lưng quay về phía nàng. Mặc dù y phục nửa người trên đã cởi, để lộ tấm lưng chằng chịt những vết sẹo cũ mới đan xen, hắn vẫn giữ dáng vẻ an nhiên. Tay hắn cầm một con dao sắc, đưa lên rạch vào chính vết thương trên lưng mình.

Nàng không kìm được, hét lên một tiếng đầy kinh hãi. Thôi Tuần nghe thấy tiếng liền dừng tay, vội khoác lại y phục, xoay đầu hỏi: “Sao cô lại vào đây?”

“Ngài không mở cửa, ta tưởng ngài xảy ra chuyện.”

“Ta không sao.” Hắn thản nhiên đáp.

Ánh mắt Lý Doanh rơi vào con dao sáng loáng trên án, giọng nàng run run: “Nếu không có chuyện gì, thì vừa nãy ngài đang làm gì?”

“Chỉ là chuyện nên làm.”

“Chuyện nên làm? Nếu ta không lầm, ngài đang tự rạch vào vết thương chưa lành. Chẳng lẽ ngài muốn nó nứt ra lần nữa sao?”

Thôi Tuần im lặng, sau đó cất lời: “Cô ra ngoài đi.”

“Ta thức trắng đêm chăm sóc nên vết thương của ngài mới lành lại. Nếu ngài không nói rõ, ta sẽ không đi!” Nàng cương quyết, thẳng thừng ngồi xuống đối diện hắn, bày rõ thái độ bất di bất dịch.

Thôi Tuần thở dài bất lực: “Ta không còn cách nào khác.”

“Tại sao?”

“Thái hậu hận ta.” Hắn giải thích: “Khi bà ấy căm ghét một ai đó, lòng thù hận sẽ khiến bà ấy muốn người ấy phải chết đi. Nếu ta xuất hiện trước mặt bà ấy nhưng chẳng hư tổn gì, chỉ sợ sẽ làm bà ấy càng thêm tức giận. Nhưng nếu cả người ta thương tích đầy mình, có lẽ bà ấy sẽ cảm thấy nguôi ngoai phần nào. Lúc đó, cơ hội phục chức của ta sẽ lớn hơn.”

Lý Doanh nghe xong, một lúc lâu không thể phản bác. Thực ra, loại tâm lý này ai cũng có, nhưng người chịu da thịt tổn thương lại là Thôi Tuần. Nàng hoàn toàn không muốn hắn tự hành hạ mình như vậy.

Nàng lắc đầu: “Chắc chắn sẽ có cách khác, không cần ngài phải tự tổn thương bản thân.”

“Không kịp nữa rồi.” Thôi Tuần đáp, “Nếu lần này thất bại, không biết đến khi nào mới có thể phục chức.”

Lý Doanh trầm mặc, rồi bất ngờ hỏi: “Thôi Tuần, ngài cố chấp muốn phục chức như vậy, rốt cuộc là vì bản thân, hay vì năm vạn binh sĩ Thiên Uy quân đã khuất?”

Thôi Tuần không trả lời, mãi sau mới nói: “Không có gì khác biệt.”

Lý Doanh cắn chặt môi, nhìn hắn. Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều hình ảnh: cảnh hắn cúi xuống nhặt từng đồng xu bẩn thỉu, cảnh hắn rơi lệ máu khi nghe toàn thể Thiên Uy quân quỳ gối cảm tạ, cảnh hắn giữa đêm mưa dùng tay trần đào thi thể Thịnh Vân Đình. Giọng nói của nàng run rẩy: “Thôi Tuần, ngài không thể, đối xử tốt với bản thân dù chỉ một chút sao?”

Thôi Tuần nhìn nàng, ánh mắt như vừa mang nỗi buồn, vừa đầy cảm thương, rồi khẽ lắc đầu.

Lý Doanh không nói thêm, chỉ im lặng hồi lâu, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười khổ: “Vết thương của ngài là do ta chăm sóc, và, cũng là trách nhiệm của ta.”

Nàng cầm lấy con dao găm trên bàn: “Để ta làm.”

Thôi Tuần lặng lẽ nhìn nàng, rồi gật đầu. Hắn xoay người, cởi trung y trên người, để lộ tấm lưng đầy vết thương chằng chịt.

Lý Doanh cầm dao găm, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ lưỡi dao sắc bén. Tay nàng run rẩy không ngừng. Khi đầu dao còn chưa chạm đến vết thương của hắn, nàng đột nhiên ném dao đi, úp mặt xuống bàn mà khóc nức nở.

Nàng khóc, khóc đến trời đất như quay cuồng. Thôi Tuần nhìn đôi vai nàng run lên từng hồi, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Hắn đưa tay lên, như muốn an ủi, nhưng rồi những ngón tay dài dừng lại giữa không trung, cuối cùng buông xuống, không nói lời nào, chỉ lặng lẽ ngồi chờ nàng khóc xong.

Lý Doanh không biết mình khóc bao lâu. Một lúc sau, nàng ngẩng đầu, nước mắt lấm lem, rồi run rẩy nhặt lại con dao. Thôi Tuần xoay lưng, để nàng tiếp tục. Lý Doanh run run, nhắm mắt, rạch nhẹ một đường lên vết thương đã kết vảy trên lưng hắn.

Con dao sắc bén như cắt sắt, chỉ một nhát nhẹ cũng khiến vết thương nứt toác, máu tươi tuôn trào. Thôi Tuần nhíu mày vì đau, nhưng Lý Doanh chỉ rạch một đường rồi dừng lại, không tiếp tục. Thôi Tuần không nghe thấy tiếng động, quay lại nhìn, thấy nàng đã giấu dao sau lưng, mắt đỏ hoe như quả đào, giọng khàn khàn vì khóc: “Thế là đủ rồi.”

Thôi Tuần chìa tay ra, nhưng Lý Doanh kiên quyết không đưa. Đôi mắt nàng ngấn lệ: “Một vết đã quá kinh khủng rồi, chừng đó là đủ rồi.”

Nàng như sắp khóc òa lần nữa. Thôi Tuần nhìn đôi mắt sưng húp của nàng, khẽ thở dài, cố gắng hạ giọng: “Ừ, đủ rồi.”

Hắn nhịn đau, đưa tay định mặc lại trung y. Lý Doanh lại nói: “Để ta.”

Thôi Tuần im lặng, hạ tay xuống. Lý Doanh đặt dao qua một bên, giúp hắn mặc lại áo. Khi vô tình nhìn thấy vô số vết thương cũ trên thân thể trần trụi của hắn, nàng sững lại. Những lời của A Sử Na Gia trong rừng mai, câu nói của Thẩm Khuyết về năm hắn bị giam ở Đại Lý Tự, những tiếng chửi rủa của thiên hạ, và cả câu hỏi đầy cay nghiệt của Thôi Tụng Thanh: “Tại sao ngươi không chết ở Đột Quyết?”… tất cả tràn về trong tâm trí nàng.

Nỗi uất ức như sóng lớn dâng lên, nước mắt nàng lại chảy dài, từng giọt long lanh rơi xuống, tựa những hạt châu bị đứt chỉ. Nàng lau nước mắt, nhưng càng lau càng chảy, hồi lâu mới cắn môi, nghẹn ngào: “Thôi Tuần, ngài… có đau không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK