Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày sau, vũ hầu Sát Sự Thính hồi báo rằng đã phát hiện tung tích Kim Di tại Phù Dung Viên.

Thôi Tuần nghe tin thì sững sờ. Phù Dung Viên là cấm uyển hoàng gia, sao Kim Di lại ở đó cơ chứ? Hắn thoáng nghĩ, có lẽ vì Kim Di từng là Đô úy Bách Kỵ Tư, thông thạo các mật đạo trong hoàng cung. Nơi nguy hiểm nhất lại chính là nơi an toàn nhất, vì vậy ông ta chọn ẩn mình tại Phù Dung Viên.

Chẳng trách Sát Sự Thính và Đại Lý Tự đã lật tung cả Trường An mà vẫn không tìm được dấu vết. Kim Di đúng là một kẻ xảo quyệt.

Chỉ tiếc rằng, khi hắn dẫn người của Sát Sự Thính đến bắt, có lẽ cú đêm đã theo dõi từ trước, báo động cho Kim Di, khiến ông ta trốn thoát ngay trước khi họ đến. Cuối cùng, Thôi Tuần chỉ nhận được một phen tốn công

Khi Lý Doanh nghe được chuyện này, nàng hỏi Thôi Tuần: “Kim Di ẩn náu tại Phù Dung Viên ấy hả, ông ta trốn ở đâu?”

“Trong một căn phòng bỏ hoang từng thuộc về hoa phó. Nơi đó rất ít người lui tới.”

Lý Doanh trầm ngâm. Phù Dung Viên nằm phía nam Trường An, còn cung Đại Minh lại tọa lạc ở phía bắc. Hai nơi này vốn không liền nhau, vì vậy, tuy Phù Dung Viên là nội uyển hoàng gia, nhưng hoàng đế và các phi tần cũng ít ghé đến. Quả thật đây là nơi ẩn thân lý tưởng.

Tính từ lúc Kim Di trốn vào Trường An đến nay đã khoảng nửa tháng. Trong nửa tháng đó, ông ta đều trú tại gian phòng bỏ hoang của Phù Dung Viên. Liệu nơi đó có để lại manh mối nào không?

Khi Lý Doanh nói ra suy đoán của mình, Thôi Tuần gật đầu: “Ta cũng định quay lại phòng hoa phó một chuyến để điều tra cặn kẽ.”

Nàng hỏi tiếp: “Hôm ngài đến bắt Kim Di, không phát hiện được điều gì sao?”

Thôi Tuần lắc đầu: “Có một vài điểm đáng ngờ, nhưng khi có đông người, không tiện xác minh rõ ràng.”

Còn hắn đang nghi ngờ điều gì, Thôi Tuần không nói với Lý Doanh. Hắn cũng hy vọng, những gì mình nghi ngờ đều là sai lầm.

Ban đêm, Phù Dung Viên tĩnh lặng như tờ. Hoa phù dung còn chưa vào mùa, nhưng đào và thù du trong vườn lại đua nhau khoe sắc. Mặt hồ xanh biếc phản chiếu bóng trăng cong như lưỡi câu, hòa cùng những sắc hoa rực rỡ, tạo nên cảnh sắc tuyệt mỹ. Giữa bóng cây xanh và những khóm hoa đỏ, đình đài lầu các như ẩn như hiện, tinh tế, thanh nhã. Ở giữa hồ còn có một đóa sen tịnh đế nở rộ.

Phải biết rằng, hoa sen chỉ nở vào mùa hạ, việc sen tịnh đế khai hoa sớm khiến Hỗn Thiên Giám dâng sớ lên triều đình, cho rằng đây là điềm lành “quân hiền thần trung”. Thánh nhân vui mừng, dẫn văn võ bá quan đến tận nơi thưởng lãm. Chỉ riêng Thôi Tuần cáo bệnh, nên không tham gia.

Mọi bất hạnh hắn phải chịu tại Đột Quyết đều bắt nguồn từ ba chữ “Liên Hoa Lang”. Làm sao hắn không oán ghét sen cho được?

Khi cùng Lý Doanh đi qua hồ sen, Thôi Tuần sải bước thật nhanh, không thèm liếc nhìn đóa sen kia dù chỉ một lần. Lý Doanh ngoái đầu, trông đóa hoa sen rực rỡ giữa lòng hồ, không khỏi âm thầm thở dài.

Hai người đi đến phòng hoa phó. Nơi này nằm khuất trong góc ít ai ngó tới của Phù Dung Viên. Nghe cung nhân kể, chỗ này đã hai, ba mươi năm không có người ở. Trước đây từng có một hoa tỳ sống tại đây, nhưng bị Kim Di – khi ấy là Đô úy Bách Kỵ Tư – phát hiện tư thông với ngoại thần. Hoa tỳ ấy chết thảm dưới cực hình tra khảo, từ đó, gian phòng này bị đồn là có ma quỷ quấy phá, chẳng ai dám lui tới nữa.

Thôi Tuần nói: “Hoa tỳ kia hẳn là chết oan. Sau huyết án Thái Xương, Tiên đế tru sát các gia tộc lớn. Kim Di với vai trò là Đô úy Bách Kỵ Tư, lại là tâm phúc của Tiên đế, tất nhiên phải xung phong dẫn đầu. Kẻ mà ông ta muốn đối phó chắc chắn là ngoại thần kia. Hoa tỳ ấy chỉ vô tình gặp họa.”

Lý Doanh nghe mà kinh hãi: “Vậy hoa tỳ ấy chẳng phải rất đáng thương sao?”

Thôi Tuần không phủ nhận cũng không đồng tình: “Những năm đầu, tân chính Thái Xương gặp khó khăn chẳng khác lên trời. Các thế gia vọng tộc đều cực lực phản đối, chính lệnh truyền từ Trường An đi các châu phủ cũng chỉ được tuân thủ qua loa. Đêm giao thừa năm Thái Xương hai mươi, có đến một nửa triều thần kiếm cớ không tham dự, tỏ rõ sự bất mãn. Tiên đế giận dữ vô cùng, nhưng đối diện với tình cảnh này, nhất thời cũng chưa tiện bộc phát.”

Nghe đến đây, Lý Doanh đã đoán được phần nào tiếp diễn. Quả nhiên, Thôi Tuần tiếp lời: “Sau khi công chúa rơi xuống nước, huyết án Thái Xương nổ ra. Cả Trường An chết hàng vạn người. Môn phiệt lúc ấy mới nhận ra, vị quân vương trước mắt không còn là thiếu niên bị Thái hậu nhiếp chính kiềm chế, mà là một bậc đế vương độc đoán, quyền bính trong tay. Từ đó, không ai dám cản trở tân chính nữa.”

Thần sắc Lý Doanh càng thêm phần trầm trọng. Thôi Tuần trầm ngâm nói: “Hoa tỳ kia, cũng chỉ là một trong hàng vạn người bỏ mạng.”

Lý Doanh ngẩn người. Tuy đã biết về huyết án Thái Xương và số người chết nhiều không kể xiết, nhưng chỉ khi đối diện căn phòng hoa tỳ đổ nát này, nàng mới thực sự thấm thía ý nghĩa của hai chữ “huyết án”.

Nàng mấp máy môi, cuối cùng buột miệng: “Thôi Tuần, ta đã hại chết bọn họ.”

Thôi Tuần nói: “Không phải cô, mà là Tiên đế.”

“Nhưng nếu không vì ta, a gia cũng sẽ không giết họ.” Lý Doanh cười khổ: “Thôi Tuần, có phải ta sẽ bị đày xuống địa ngục không?”

Thôi Tuần đáp: “Chuyện này không liên quan đến cô. Nếu cô có quyền chọn, chắc chắn cô cũng không muốn điều đó xảy ra.”

Những lời ấy khiến Lý Doanh dần tĩnh tâm lại. Ánh mắt mờ mịt của nàng cũng trở nên trong trẻo hơn. Một lát sau, nàng khẽ nói: “Ngài nói đúng, nếu ta có thể lựa chọn, ta cũng không muốn chuyện này xảy ra.”

Nàng bước vào phòng hoa phó, dường như thấy bóng dáng hoa tỳ kia thoáng hiện. Nàng lẩm bẩm: “Thôi Tuần, ngài nghĩ a gia của ta là người thế nào?”

Thôi Tuần mím môi, trả lời:  “Nhất sát muôn sinh, ông ấy… xứng đáng là một hoàng đế.”

Sát sinh là tội nghiệt. Nhưng giết một người mà cứu được vạn dân, đó lại là công đức. Vậy nên, Thái Xương Đế không phải người tốt, nhưng là một bậc minh quân.

Phòng của hoa phó vẫn còn lưu lại dấu vết người từng sinh sống, hiển nhiên là của Kim Di để lại. Lý Doanh thốt lên: “Hoa tỳ này từng bị Kim Di hại chết, vậy mà ông ta vẫn dám ngang nhiên sống ở đây.”

Thôi Tuần lãnh đạm đáp: “Chắc Kim Di nghĩ rằng, sống không làm được gì thì chết càng chẳng đáng bận tâm.”

Nghe vậy, Lý Doanh bất giác nhớ đến chính mình, hiện tại chỉ là một linh hồn phiêu dạt, quả thực không thể gây tổn hại đến người sống, ngay cả việc hiện hình cũng khó khăn bộn bề. Nàng cười chua xót: “Nghĩ vậy cũng không sai.”

Thôi Tuần thấy nàng thoáng hiện nét sầu muộn, liền không nhắc đến chuyện này nữa, chỉ cúi xuống tìm kiếm quanh căn phòng. Lý Doanh cũng học theo, cẩn thận dò xét từng bức tường. Đột nhiên, nàng phát hiện một viên gạch nơi góc tường có chút lỏng lẻo, nàng gỡ ra, quả nhiên bên trong giấu một vật.

Đó là giấy thông hành, dùng để đi qua các cửa ải. Có tờ giấy này thì có quyền tự do đi lại đến bất kỳ nơi nào trong lãnh thổ Đại Chu.

Lý Doanh đưa tờ giấy thông hành cho Thôi Tuần, cả hai cùng mở ra xem. Chỉ thấy trên giấy ghi một cái tên xa lạ, không phải là Kim Di. Lý Doanh không khỏi hỏi: “Tờ giấy thông hành này là giả sao?”

Thôi Tuần nhìn ấn quan của Thượng Thư Tỉnh trên đó, lắc đầu: “Không đâu, là thật đấy.”

“Nhưng tờ giấy này không ghi tên Kim Di, chẳng lẽ ông ta trộm được sao?”

“Không hẳn.” Thôi Tuần gấp giấy thông hành lại, cất vào tay áo: “Về tra thử sẽ rõ.”

Dưới ánh trăng sáng sao thưa, Thôi Tuần và Lý Doanh cùng bước đi dưới những tán liễu rũ ven bờ hồ. Giữa lòng hồ, một đóa sen tịnh đế với sắc đỏ rực rỡ nở rộ. Lý Doanh liếc nhìn đóa sen ấy, rồi lại ngoảnh sang nhìn Thôi Tuần. Hắn nhíu mày, sắc mặt có phần tái nhợt, không rõ là vì đang nghĩ đến tấm giấy thông hành kia hay bởi đóa sen tịnh đế ấy gợi nhắc đến những ký ức hắn không muốn hồi tưởng.

Nàng nghĩ, có lẽ khả năng thứ hai lớn hơn.

Trong lòng Lý Doanh, cảm xúc rối bời, chẳng biết nên gọi đó là gì. Hai năm sống trong cảnh tù đày ở Đột Quyết đã để lại vết thương quá sâu trong lòng Thôi Tuần, đến mức chỉ cần một chút gì liên quan đến Đột Quyết, hắn cũng không muốn chạm vào. Nàng hiểu được tâm trạng ấy, bởi sau khi đi sâu vào ký ức của A Sử Na Gia, nàng chỉ mới nhìn mà đã không chịu nổi, huống chi Thôi Tuần phải tự mình trải qua tất cả.

Nàng nhẹ nhàng vung tay, một đốm lục quang bùng lên từ đầu ngón tay, hóa thành u linh quỷ hỏa, bay đến giữa hồ, tạo thành một làn sương mờ che khuất đóa hoa sen.

Thôi Tuần dừng chân, ánh mắt hướng về màn sương trắng mờ, rồi chuyển sang gương mặt Lý Doanh. Nàng mím môi, nhẹ giọng nói: “Không muốn nhìn, thì đừng nhìn nữa.”

Trong đôi mắt lạnh lẽo như tinh tú mùa đông của Thôi Tuần thoáng hiện nét cảm động. Hắn khẽ gật đầu, cùng nàng tiếp tục bước đi.

Đi được vài bước, Lý Doanh bỗng lên tiếng: “Thôi Tuần, có những chuyện không phải lỗi của ngài. Người hổ thẹn phải là kẻ khác.”

Ánh trăng êm ái như dòng nước, chiếu lên hàng mi cong như cánh quạ đang rũ xuống. Thôi Tuần chưa từng kể với ai về những chuyện xảy ra ở Đột Quyết, kể cả với Lý Doanh, hắn cũng chưa từng nói một lời. Nhưng những ký ức ấy, chôn giấu quá lâu, tựa như một sợi dây tơ mỏng manh luôn căng chặt. Hắn không biết sợi dây ấy sẽ đứt vào lúc nào, chỉ biết rằng đôi lúc bản thân cảm thấy kiệt quệ và mỏi mệt.

Bàn tay hắn siết chặt đến trắng bệch, cuối cùng cũng cố gắng mở lời, giọng nói đầy khó khăn: “Nếu không phải vì ba chữ “Liên Hoa Lang” mà Kim Di nói ra, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra.”

“Những kẻ bạo ngược luôn tìm được cớ để thực hiện hành vi của mình.” Lý Doanh bình thản đáp: “Thôi Tuần, đừng đổ lỗi cho dung mạo của ngài. Thứ đáng trách chính là d.ục v.ọng b.ệnh h.oạn của A Sử Na Ngột Đóa.”

Nàng nói khẽ, nhưng lời lẽ vô cùng rõ ràng: “Ngài luôn nghĩ, nếu không có ba chữ Liên Hoa Lang, ngài đã không phải chịu những nhục nhã ấy. Nhưng sự thật là, nếu không có A Sử Na Ngột Đóa, ngài đã chẳng phải chịu đựng tất cả. Chuyện này liên quan gì đến ngài chứ?”

Lời nàng như dòng nước thanh mát, xối thẳng vào tâm trí hắn. Thôi Tuần bỗng khựng lại, ánh mắt mơ hồ đầy cảm xúc. Lý Doanh tiếp tục: “Nếu người ngài gặp năm đó là công chúa A Sử Na Gia, dù có ba chữ Liên Hoa Lang, nàng ấy cũng không bao giờ đối xử với ngài như vậy. Mọi bi kịch đều xuất phát từ A Sử Na Ngột Đóa, chẳng hề liên quan đến ngài. Tại sao kẻ ngược đãi lại có thể ung dung tự đắc, chẳng chút hối hận, còn người bị hại lại phải sống trong sự dằn vặt cả đời?”

Thôi Tuần lặng người nghe, ánh mắt như phủ sương, hắn hơi há miệng, muốn nói điều gì đó. Nhưng đột nhiên, một bóng dáng y phục đỏ chậm rãi tiến lại gần.

Đó chính là A Sử Na Ngột Đóa.

Nàng vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo cố hữu, ánh mắt lộ rõ sự đắc ý khi nhìn thấy hắn. Đôi môi nở một nụ cười châm biếm: “Tối nay ta đến Phù Dung Viên thưởng sen, không ngờ lại gặp được ngươi. Thật đúng là hữu duyên.”

Lý Doanh quan sát, nhận ra sắc mặt Thôi Tuần đã tái nhợt thêm mấy phần. Hắn vốn không muốn đối diện với A Sử Na Ngột Đóa, bởi mỗi lần nhìn thấy nàng ta, hắn lại nhớ về những ký ức nhục nhã nhất đời mình. Ngược lại, A Sử Na Ngột Đóa dường như rất thích thú khi chà đạp hắn. Nàng ta cười nhạt, nói: “Dạo trước, Thánh nhân dạy ta một bài thơ, trong đó có câu “Phù dung bất cập mỹ nhân trang”. Nghe xong, ta lập tức nghĩ đến ngươi.”

Nụ cười của nàng pha lẫn ác ý: “Người Trung Nguyên các ngươi thường nói, từ mỹ nhân chỉ được dùng để miêu tả nữ tử, nhưng ta thấy dùng nó để nói về ngươi cũng rất phù hợp.”

Ánh mắt nàng chuyển đến gốc sen tịnh đế nơi hồ, giờ đây đã bị sương trắng che khuất. A Sử Na Ngột Đóa bâng quơ: “Thật đáng tiếc, sương mờ che lấp hoa sen. Nếu không, vừa có hoa sen, lại có Liên Hoa Nô, thì đúng là mỹ cảnh xứng với mỹ nhân rồi.”

Ba chữ “Liên Hoa Nô” chính là vết thương sâu trong lòng Thôi Tuần. A Sử Na Ngột Đóa hiểu rõ điều đó, mỗi lần gặp hắn, nàng luôn cố ý khơi lại nỗi đau này. Lý Doanh thấy không thể nhịn thêm được nữa. Đầu ngón tay nàng bốc lên ngọn quỷ hỏa xanh biếc, nàng thật sự muốn để A Sử Na Ngột Đóa câm lặng mãi mãi, bất chấp nguy cơ bản thân bị phản phệ.

Nhưng Thôi Tuần lại nhìn nàng, khẽ lắc đầu.

Lý Doanh ngẩn người. Ánh mắt Thôi Tuần quay lại nhìn A Sử Na Ngột Đóa, giọng hắn bình thản: “A Sử Na Ngột Đóa, hãy yên phận làm Huệ phi. Đừng đến làm phiền ta nữa.”

A Sử Na Ngột Đóa ngây người. Ba năm nay, mỗi lần gặp hắn, nàng đều thấy hắn lẩn tránh, sợ đến mức không dám đối diện với nàng, chưa từng dám phản bác lại một lời nào. Lần này, Thôi Tuần thản nhiên nói tiếp: “Nếu chọc giận ta, ta cũng không ngại dùng những thủ đoạn mà ngươi từng áp dụng lên ta để đáp trả.”

Giọng điệu của hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng lại khiến A Sử Na Ngột Đóa cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn cười khẩy: “Dùng roi quất vào người khác thì hẳn là thú vị đấy. Nhưng nếu đổi lại là chính mình, cảm giác sẽ thế nào đây?”

A Sử Na Ngột Đóa đứng sững, không thốt được lời nào. Một nụ cười lạnh lẽo vẽ lên môi Thôi Tuần. Hắn không thèm hành lễ, chỉ ngẩng cao đầu nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ngạo nghễ.

A Sử Na Ngột Đóa nghiến răng, cuối cùng, giận dữ quay đầu, bỏ chạy trối chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK