Lý Doanh ngồi bật dậy, mờ mịt nhìn quanh.
Chẳng phải nàng đã hồn phi phách tán rồi sao? Đây là đâu chứ?
Khi đảo mắt một vòng, ánh nhìn dừng lại trên chiếc dao cầm đặt ngay ngắn trên bàn. Nàng thấy bàng hoàng. Đây chẳng phải cây dao cầm ba mươi năm trước của nàng sao? Còn nơi này, sao lại giống Phượng Dương Các mà nàng từng cư ngụ cách đây ba mươi năm đến vậy?
Thị nữ Lan Hương cung kính bước vào, dâng lên một phong thư: “Công chúa, đây là thư của Trịnh lang quân.”
Lan Hương? Sao nàng ấy vẫn còn trẻ thế này? Trịnh lang quân nào? Là Trịnh Quân sao?
Dù Trịnh Quân là vị hôn phu của nàng, nhưng vì chưa chính thức trở thành phò mã, nên Lan Hương cùng những tỳ nữ khác vẫn luôn gọi hắn là “Trịnh lang quân”.
Phượng Dương Các, Lan Hương, phong thư, Trịnh Quân… Lý Doanh hoàn toàn ngây ngẩn, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?
Nàng nhìn chằm chằm Lan Hương, khiến thị nữ cũng bối rối, cứ tưởng nàng không muốn nhận thư của Trịnh Quân, dè dặt hỏi rằng: “Công chúa, có cần nô tỳ mang thư này trả lại cho Trịnh lang quân không ạ?”
Lời còn chưa dứt, Lý Doanh bỗng vươn tay giật lấy phong thư, vội vã mở ra đọc.
Đây là thư hẹn gặp nàng vào giờ Tuất tối nay, tại hồ sen trong cung.
Trong thư, Trịnh Quân nói hắn có chuyện muốn bàn bạc với nàng.
Ba mươi năm qua, Lý Doanh vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ trong bức thư đòi mạng này, sau khi đọc xong, đầu óc nàng càng thêm hỗn loạn.
Lan Hương thử thăm dò, nhẹ giọng gọi: “Công chúa?”
Lý Doanh không đáp lại, Lan Hương cũng không dám lên tiếng. Mặc dù tính tình Lý Doanh ôn hòa, chưa bao giờ khắt khe với cung tỳ, nhưng chung quy nàng vẫn là vị công chúa được Thánh nhân sủng ái nhất, bởi vậy trong Phượng Dương Các, không ai dám tỏ ra vô lễ trước mặt nàng. Một lúc lâu sau, Lý Doanh mới ngây dại ngẩng đầu, hỏi Lan Hương: “Lan Hương, hôm nay là ngày tháng năm nào?”
Lan Hương càng thêm nghi hoặc, nhưng vẫn thận trọng đáp: “Bẩm công chúa, hôm nay là mùng sáu tháng mười, năm Thái Xương thứ hai mươi.”
Mùng sáu tháng mười, năm Thái Xương thứ hai mươi… Ngày nàng qua đời.
Lý Doanh ngây người hồi lâu, bỗng bật cười khổ. Nàng nói với Lan Hương: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Lan Hương hành lễ, lặng lẽ rời đi. Trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một lát sau, Lý Doanh cầm lấy phong thư mỏng manh, đi hài đế dày, bước đến trước dao cầm. Nàng quỳ xuống, khẽ chạm vào dây đàn, tiếng nhạc thanh thoát vang lên. Lý Doanh đưa tay phủ lên dây đàn, miệng lẩm bẩm: “Thì ra… là vậy.”
Chẳng trách Ngư Phù Nguy từng nói với nàng, quỷ lại của Vong Tử Thành đều mặc áo đỏ.
Trước đây, nàng chưa từng để tâm đến chuyện này. Nhưng trong Địa phủ, hai lần quỷ lại đến bắt nàng đều mặc áo xanh, chỉ có lần bắt Thịnh Vân Đình ở Trường An, quỷ lại mới mặc áo đỏ.
Vậy nên, người muốn bắt nàng căn bản không phải quỷ lại của Vong Tử Thành.
Nàng nhớ lại lần cùng A Sử Na Gia đến Quỷ Phán Điện. Ở nơi đó, quỷ lại đều mặc áo xanh.
Người muốn bắt nàng, là quỷ lại của Quỷ Phán Điện.
Quỷ Phán Điện là nơi giam giữ hồn phách của Quách Cần Uy, cũng là nơi giam giữ hồn phách của những ai tự vẫn.
Cuối cùng, nàng đã hiểu rõ, chính mình đã chết thế nào.
Nàng nhìn gương đồng, nhìn khuôn mặt phản chiếu trong đó. Nàng là Lý Doanh, mà cũng không phải Lý Doanh. Nàng không còn là công chúa Vĩnh An Lý Doanh, người sẽ hỏi câu “sao không ăn thịt”, thay vào đó, nàng là công chúa Lý Doanh của triều Đại Chu, người đã trải qua ba mươi năm bãi bể nương dâu, từng có một đoạn tình khắc cốt ghi tâm, từng chứng kiến cảnh dân sinh điêu linh, cũng từng thấy cảnh non sông cường thịnh.
Nàng dán mắt vào bóng hình trong gương, khóe môi nhếch lên, nở một nụ cười chua xót: “Thì ra… ta đã giết chính ta.”
Là Lý Doanh của ba mươi năm sau, kết liễu Lý Doanh của ba mươi năm trước.
–
Lá thư của Trịnh Quân tuột khỏi tay nàng, nhẹ rơi xuống đất. Đôi mắt trong trẻo trên gương đồng dần chìm trong thống khổ tuyệt vọng.
Trước mắt nàng hiện lên cảnh tượng dưới Địa phủ: Ngư Phù Nguy bóp chặt cổ nàng, giận dữ chất vấn: “Ngươi hại cả nhà họ Trịnh ta! Ngươi lấy tư cách gì để tự xưng hai tiếng lương thiện?” Chẳng trách Ngư Phù Nguy lại phẫn nộ và muốn giết nàng đến vậy. Thì ra, kẻ đứng sau huyết án Thái Xương… lại chính là nàng.
Nàng đã hại cả nhà họ Trịnh, hại những người vô tội trong huyết án Thái Xương, khiến thành Trường An chìm trong bể máu.
Nàng mà cũng được xem là người lương thiện sao?
Lương tâm cắn rứt, dồn ép đến mức khiến nàng gần như nghẹt thở. Nàng từng nói với Thôi Tuần rằng, cả đời này nàng chưa từng làm chuyện ác, vì sao lại bị giam cầm trong hồ sen tối tăm lạnh lẽo, vì sao nàng không thể đầu thai? Hóa ra, những tội nghiệt nàng gây ra, những hậu quả nàng để lại, còn nặng nề hơn bất kỳ ai khác trên đời này.
Tại Quỷ Phán Điện, Quách Cần Uy từng nói: “Những kẻ tự vẫn, cứ đến ngày Tuất, ngày Hợi đều phải chịu đựng nỗi đau trước lúc chết một lần nữa, cho đến khi hết tuổi thọ định sẵn mới có thể siêu sinh.” Nhưng có lẽ vì tội nghiệt quá nặng, không chỉ phải chịu đựng sự giày vò ấy hết lần này đến lần khác, mà đến tận lúc dùng hết thọ mệnh nàng vẫn không thể tái sinh. Nàng bị giam cầm trong hồ sen lạnh buốt suốt ba mươi năm, không thể luân hồi, không thể chuyển thế. Ba mươi năm sau, được Thôi Tuần cứu ra, đứng trước mộ chàng, rồi lại quay về ba mươi năm trước, vĩnh viễn chìm trong vòng lặp bất tận, không có đường ra.
Đây có lẽ… chính là phán quyết của Tần Quảng Vương dành cho nàng.
Về phần nguyên do nàng có thể từ ba mươi năm sau quay lại ba mươi năm trước, có lẽ là vì nàng từng sở hữu xá lợi Phật đỉnh. Mà xá lợi Phật đỉnh vốn là pháp tướng không sinh không diệt, cho nên nàng có thể quay ngược thời gian, tự chọn lấy vận mệnh của chính mình.
Nàng có thể tự quyết định: sống hay là chết.
–
Lý Doanh ngơ ngác.
Nàng có thể lựa chọn sống, tiếp tục làm nàng công chúa nhỏ cao quý, sống một cuộc sống hạnh phúc dưới sự che chở của a gia và a nương. Nàng sẽ không phải chịu đựng nỗi đau chết chìm trong nước hết lần này đến lần khác, bị mắc kẹt trong hồ sen lạnh lẽo tối um, không phải trải qua mối tình nghiệt ngã đến mức đứt đoạn ruột gan, càng không cần phải đối mặt với tột nghiệt nặng nề khi chính tay tạo ra thảm án Thái Xương. Tội nghiệt ấy quá lớn, tưởng chừng có thể đè nát nàng.
Nàng đưa tay che mặt, đau đớn đến nghẹt thở. Nàng có thể chọn cách sống tiếp, nhưng còn người dân thôn Ngưu gia thì sao? Còn bách tính Đại Chu thì sao? Nếu không có tân chính, họ sẽ phải sống thế nào?
Chẳng lẽ cứ để môn phiệt mãi mãi là môn phiệt, hàn môn mãi mãi là hàn môn?
Chẳng lẽ cứ để những đứa trẻ thông minh như Lý Nhi hay Hổ Nô, suốt đời chỉ có thể cuốc cày nơi đồng ruộng?
Chẳng lẽ cứ để Đại Chu không thể phục hưng, triều chính tiếp tục mục ruỗng, để Đột Quyết thừa cơ xâm chiếm, khiến giang sơn gấm vóc tươi đẹp này rơi vào vó ngựa của người Hồ?
Chẳng lẽ cứ để bi kịch Ngũ Hồ loạn Hoa lại tái diễn thêm lần nữa hay sao?
Không, nàng không thể để điều ấy xảy ra.
Nàng buông tay xuống, trong mắt đong đầy ánh lệ. Dường như, nàng đã hạ đủ quyết tâm.
–
Giờ Dậu, Lý Doanh thay bộ y phục màu xanh, khoác lên mình chiếc áo chẽn, ống tay bó sát, phối cùng váy lụa xen kẽ hai màu đỏ trắng, mái tóc vấn kiểu song hoàn vọng tiên, cài một chiếc trâm vàng, giữa trán điểm đóa hoa điền đỏ như giọt lệ, trên vai khoác một tấm sa mỏng. Đây chính là dáng vẻ khi nàng lần đầu gặp gỡ Thôi Tuần.
Nàng đến tẩm cung của a nương. Từ buổi trưa gặp di mẫu, a nương đã tức giận khác thường. Lý Doanh hiểu rõ, hẳn là di mẫu lại xúi giục bà về chuyện của Trịnh Hoàng hậu, khiến bà giận đến mức bỏ cơm. Khi nàng bước vào, Khương Quý phi đang tựa trên trường kỷ, sắc mặt ủ rũ. Lý Doanh lặng lẽ nằm xuống bên cạnh, nghiêng người gối lên chân bà.
Khương Quý phi v.uốt ve mái tóc nàng, thấy con gái cưng, tâm tình cũng tốt hơn nhiều, bà cười nói: “Minh Nguyệt Châu, sao hôm nay lại ăn mặc đẹp thế này?”
“Ăn mặc đẹp không tốt sao ạ?” Lý Doanh mỉm cười, đáp: “Con diện thêm tí thì a nương sẽ vui vẻ khi nhìn thấy con, ngay cả a gia cũng vậy.”
Khương Quý phi gật đầu. Lý Doanh vẫn ngoan ngoãn nằm trên đùi bà như hồi nhỏ. Nàng khẽ nói: “A nương, con muốn ngủ một lát.”
Khương Quý phi bật cười: “Được.”
Lý Doanh nhắm mắt, tựa như chìm vào giấc ngủ say. Nhưng hồi lâu sau, nàng lại thì thầm, giọng điệu mơ màng, như tỉnh mà cũng như chưa tỉnh: “A nương, nếu sau này người gặp được một vị lang quân họ Thôi ở Bác Lăng, tên là Thôi Tuần, bất luận xảy ra chuyện gì, con cũng xin người hãy giữ lại tính mạng cho chàng.”
Khương Quý phi kinh ngạc, bà không hiểu vì sao nữ nhi lại đột nhiên nói những lời này, liền cất giọng hỏi: “Lang quân họ Thôi ở Bác Lăng, tên là Thôi Tuần sao?”
Lý Doanh “dạ” một tiếng: “Chàng tự là Vọng Thư, a nương, người đừng quên nhé.”
“Con đang nói gì đấy? Minh Nguyệt Châu, con đã mơ thấy gì sao?”
Lý Doanh không trả lời, chỉ cố chấp nói: “A nương, người hãy hứa với con đi.”
Khương Quý phi không còn cách nào khác, đành đáp: “Được, a nương hứa với con.”
Lý Doanh thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra, nàng muốn hỏi Khương Quý phi, vị Thái hậu sẽ nắm giữ đại quyền nghiêng trời lệch đất sau này, rằng bà có thể đối xử với Thôi Tuần tốt hơn dù chỉ một chút hay không? Đừng đánh chàng, cũng đừng phạt chàng. Nhưng lời đến bờ môi lại hóa thành một tiếng thở dài, giọng nàng nhỏ dần: “A nương, con phải đến chỗ a gia, con đi trước nhé.”
Khương Quý phi tuy lấy làm lạ, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ, đi đi.”
Lý Doanh cũng gật đầu đáp lại, đứng dậy mang vào đôi hài đế dày, ngoảnh lại nhìn Khương Quý phi lần cuối, chậm rãi rời khỏi cửa cung.
–
Nàng đi đến điện Thần Long. Những ngày qua, Thái Xương Đế vẫn luôn nằm liệt giường vì lâm trọng bệnh. Trịnh Hoàng hậu muốn chăm sóc, nhưng người không cho phép. A nương nàng cũng muốn vào hầu hạ, người vẫn một mực cự tuyệt. Lý Doanh biết Thôi Tụng Thanh đã thuyết phục được Thái Xương Đế, khiến người hạ lệnh để Kim Di giết nàng. Sau đó, chính nỗi day dứt vì đã hại chết con gái đã hành hạ người đến mức ngã bệnh. Nàng chần chừ đứng ngoài điện một lát, nhớ đến lời Kế Thanh Dương đã nói: sau khi tra hỏi y, a gia đã thả y đi, để rồi mang mặc cảm tội lỗi và băng hà chỉ sau mười năm. Hẳn là khi ấy, Kế Thanh Dương đã nói rõ chân tướng cái chết của nàng, khiến a gia dằn vặt đến khi chết.
Nàng rất muốn vào điện Thần Long, rất muốn nói chuyện với a gia. Nhưng cuối cùng, nàng chỉ ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn về phía điện Thần Long, trung tâm quyền lực tối cao của Đại Chu, rồi lại cúi xuống, không bước vào nữa.
Bởi vì thực ra nàng và a gia đều đang làm cùng một việc.
Lý Doanh xoay người, từng bước đi về phía hồ sen.
Tất cả cung nữ bên cạnh đều bị nàng tìm cớ cho lui, và nàng một mình đi đến bữa tiệc chết chóc đã được sắp đặt sẵn này.
Trời đêm buông xuống, dưới ánh trăng mờ ảo, Lý Doanh chậm rãi tiến bước. Càng đến gần hồ sen, tâm tư nàng lại càng thêm tĩnh lặng.
Nàng nghĩ, nếu là Lý Doanh của ba mươi năm trước, có lẽ cũng sẽ nguyện chết. Nhưng cái chết đó ắt hẳn sẽ mang theo nhiều uất ức, tủi hờn. Bởi khi ấy, thậm chí nàng còn chẳng biết những điều khoản trong chính sách mới là gì, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến người dân thôn Ngưu Gia cùng nhau uống thánh thủy để rồi chết vì hy vọng hão huyền, chưa từng thấy một người nông dân nào tự mình nỗ lực thi cử, nhập triều làm quan, càng chưa từng thấy tướng sĩ Đại Chu có thể đánh lui Đột Quyết ra khỏi dãy Âm Sơn chỉ trong một trận. Nhưng Lý Doanh ba mươi năm sau đã chứng kiến tất cả những điều này. Vậy nên hôm nay, nàng chết không chút miễn cưỡng hay oán hận, chỉ có sự bình tĩnh và quyết tâm.
Trên đường đi, nàng cũng đã hiểu rõ lời Ngư Phù Nguy từng nói: “Ngươi xứng làm người lương thiện sao?” Đúng là nàng có lỗi với những nạn nhân của huyết án Thái Xương, cũng không xứng được gọi là lương thiện. Nhưng nhất sát muôn sinh (một mạng đổi lấy nhiều mạng), nàng chỉ có thể đưa ra lựa chọn này.
Vậy nên, nàng chấp nhận vĩnh viễn bị vây hãm trong vòng tròn của cái chết, lấy đó để chuộc lại tội nghiệt đã gây ra.
Hồ sen tháng mười, hoa sen đều đã héo rũ. Lý Doanh nhìn chăm chăm vào mặt nước tối đen, chợt lên tiếng: “Kế Thanh Dương.”
Thiếu niên Kế Thanh Dương đang ẩn nấp bên hồ sen bỗng sửng sốt.
Lý Doanh nói: “Kế Thanh Dương, ta biết ngươi đến cứu ta. Nhưng đừng cứu ta.”
Nàng nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, giọng thiếu niên khàn đặc vang lên: “Công chúa… người đã biết về mệnh lệnh của Thánh nhân rồi sao?”
Lý Doanh không trả lời. Kế Thanh Dương nghiến răng: “Không, Thanh Dương sẽ cứu công chúa. Dù người muốn giết công chúa có là Thánh nhân, Thanh Dương cũng phải cứu công chúa bằng được.”
Lý Doanh lắc đầu: “Đây là vận mệnh ta tự mình lựa chọn. Nếu ngươi còn nhớ ân cứu mạng của ta, hãy hứa với ta, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không được tới cứu ta.”
Kế Thanh Dương làm sao có thể đồng ý? Lý Doanh lặp lại: “Kế Thanh Dương, hứa với ta.”
Thiếu niên nắm chặt tay, y vẫn nghĩ rằng chính phụ thân đã ép nàng đến bước đường này, mà không biết rằng, chính nàng là người chủ động muốn chết.
Nhưng rồi, Lý Doanh lại nhắc đến lần thứ ba. Y không thể ngăn cản nàng, chỉ có thể cắn răng, rơi nước mắt đồng ý.
Lý Doanh mỉm cười: “Kế Thanh Dương, sau này đừng làm tay sai của Bách Kỵ Tư nữa, hãy làm một người tốt đi nhé. Nhất định ngươi sẽ trở thành một người được người đời kính trọng.”
Sau tán lá rậm rạp, ngoài tiếng lệ rơi vỡ tan trên mặt đất, không còn bất kỳ thanh âm nào khác.
Lý Doanh cúi đầu, nhìn xuống mặt nước sâu không thấy đáy.
Cùng lúc đó, Vương Đoàn Nhi run rẩy, từng bước tiến đến để giết nàng.
Trịnh Quân hối hận khôn nguôi, thúc ngựa phi nhanh đến cứu nàng.
Thẩm Dung nắm chặt một cây ngân châm, nhẫn tâm đâm thẳng vào con rối gỗ có khắc sinh thần bát tự của nàng.
Thái Xương Đế túm chặt cổ áo Kim Di, gào khản giọng ra lệnh không được giết nàng.
Nhưng người mà họ muốn giết, muốn cứu, giờ phút này lại đang nhắm mắt, dang rộng hai tay, trong đầu dần hiện lên một bóng hình kiều diễm như đóa sen. Nàng khẽ nói: “Thập Thất lang, ta đến gặp chàng đây.”
Thân mình nàng nghiêng về phía trước, rơi xuống hồ sen.
Từ đó, quá khứ lụi tàn, nàng lại lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn vô tận.