Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thôi Tuần nghe vậy, chậm rãi ngước mắt. Lư Hoài thoáng ngẩn người, rồi chần chừ giây lát, phất tay lệnh chụp cùm sắt lên người hắn. Trước khi áp giải vào cung Đại Minh, hắn vẫn không nhịn được, dặn dò: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Sống hay chết, tất cả đều phụ thuộc vào lần này. Ta, Lư Hoài, đã nói hết những gì cần nói.”

Nhưng Thôi Tuần chỉ khép dài mi mắt, im lặng không đáp. Hắn để mặc đám ngục tốt của Đại Lý Tự khóa chặt gông cùm lạnh lẽo, áp giải hắn vào cung Đại Minh.

Trong điện Bồng Lai, Thái hậu ngồi sau rèm ngọc, lặng lẽ quan sát người thanh niên phong thái đoan chính, đang quỳ đằng trước bức rèm. So với lần trước gặp hắn, hắn lại gầy đi mấy phần, giữa chân mày càng nặng vẻ u uất, tay chân đều bị xiềng xích trói chặt.

Bà nhớ tới lần hắn dâng biểu từ quan, khi đó hắn đã nói rằng muốn đến Dương Châu, muốn tới Ngô Quận. Hắn bảo rằng bên cạnh hắn đã có một nữ tử tâm tựa lưu ly, người như minh nguyệt. Khi đó, trong đôi mắt hắn là thần sắc rạng rỡ, ánh mắt đầy sự ôn nhu khó tả, tràn ngập mong chờ về tương lai.

Nhưng hiện tại, đôi mắt đen láy kia chẳng khác nào một vũng nước đọng, như thể chủ nhân đã đánh mất tất cả khát vọng sống.

Sự thay đổi này khiến Thái hậu cũng không khỏi kinh ngạc. Bà không kìm được mà suy đoán rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với hắn. Hít một hơi thật sâu, bà dịu giọng hỏi: “Vọng Thư, vì sao ngươi phải cướp xá lợi Phật đỉnh?”

Lư Hoài đã nói, đây là cơ hội cuối cùng để quyết định sống chết. Nhưng dường như Thôi Tuần chẳng hề để tâm đến điều đó. Hắn như một cái xác mất đi linh hồn, chết lặng quỳ đó, chẳng chút phản ứng trước câu hỏi của Thái hậu.

Thái hậu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa: “Vọng Thư, vì sao ngươi phải cướp xá lợi Phật đỉnh?”

Vẫn không có câu trả lời.

Cơn giận dần dâng lên trong lòng Thái hậu, bà mím môi, nhắm mắt, siết chặt chiếc túi hương nang chạm rỗng hoa điểu bồ đào trong tay, rồi chậm rãi mở mắt ra.

“Ngươi không nói thì ngô không làm gì được ngươi sao? Nhưng những biện pháp đó, ngô không muốn dùng đến. Những ngày qua, trụ trì Pháp Môn Tự mỗi ngày đều vào cung khóc lóc, cầu xin ngô làm chủ. Còn có bá quan, sĩ tử, bách tính trong triều, ai nấy đều phẫn nộ với ngươi. Ngươi có biết, để ngươi được nguyên vẹn quỳ tại điện Bồng Lai như hôm nay, ngô đã phải hao tổn bao nhiêu tâm sức không?”

Thái hậu dùng cả ân uy để ép buộc, rốt cuộc cũng khiến Thôi Tuần ngẩng mắt, mở miệng nhàn nhạt: “Tạ ơn Thái hậu, nhưng xá lợi Phật đỉnh, thần tuyệt đối không hoàn trả lại cho Pháp Môn Tự.”

Hắn nói cảm tạ, nhưng giọng điệu không có lấy nửa phần cảm kích, thậm chí còn ngang nhiên tuyên bố sẽ không giao trả xá lợi Phật đỉnh. Thái hậu nghe vậy, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Ngươi! Thôi Tuần! Ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không! Ngươi không muốn sống nữa đúng không?”

Thôi Tuần lặng im, một lát sau mới lên tiếng: “Thần đoạt xá lợi Phật đỉnh, biết rõ tội đáng muôn chết, nhưng trước khi mất mạng, có một chuyện thần muốn thỉnh cầu Thái hậu.”

Thái hậu nghĩ rằng hắn đã suy nghĩ thông suốt, sắp nói ra tung tích của xá lợi Phật đỉnh, nên cố nén giận, trầm giọng: “Nói!”

Hàng mi dài tựa cánh quạ của Thôi Tuần rũ xuống. Đột nhiên, hắn nghiêm cẩn dập đầu một cái, rồi ngẩng lên, trong đôi mắt tĩnh mịch tựa đáy vực bỗng lóe lên một tia mong đợi rất khẽ. Hắn nói: “Vừa rồi Thái hậu hỏi thần vì sao đoạt xá lợi Phật đỉnh, nguyên nhân sâu xa của chuyện này, thần không thể nói rõ, chỉ có thể bẩm báo Thái hậu rằng, tất cả đều vì một người mà ra.”

Thái hậu cau mày: “Là ai?”

“Huệ phi.”

“Huệ phi?” Thái hậu sững sờ.

Thôi Tuần gật đầu: “Huệ phi rời cung, ngoài mặt là vào đạo quán tu hành, nhưng thực chất là ngấm ngầm bày mưu tính kế. Bảy ngày trước, thần không may rơi vào tay Huệ phi, suýt nữa đã chết dưới tay nàng ta.”

Huệ phi? Bị Huệ phi bắt giữ? Suýt nữa mất mạng vì nàng ta?

Bấy lâu nay, Huệ phi vẫn luôn bị tai mắt của Thái hậu giám sát chặt chẽ. Nhưng sau khi bị Long Hưng Đế trục xuất khỏi cung, Thái hậu vì muốn hòa hoãn quan hệ với Long Hưng Đế, cũng như lo ngại Long Hưng Đế sẽ không vui lòng nếu phát hiện bà vẫn còn theo dõi Huệ phi, do đó đã thu lại tai mắt. Bà cho rằng Huệ phi chỉ là một nữ tử người Hồ đơn độc, thân cô thế cô, dù có ở lại Trường An cũng chẳng thể làm nên sóng gió gì. Nào ngờ, bà đã quá xem nhẹ nữ nhân này rồi.

Trong lòng Thái hậu dâng lên một tia hối hận mơ hồ, hối hận vì đã thả lỏng đề phòng đối với Huệ phi. Bà nhíu mày, hỏi Thôi Tuần: “Huệ phi bắt giữ ngươi để làm gì?”

Thôi Tuần gằn từng chữ: “Bởi vì Huệ phi không muốn thần còn sống mà quay lại Trường An.”

Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Còn lý do vì sao Huệ phi không muốn thần sống sót trở về Trường An, nguyên nhân sâu xa có liên quan đến vụ án Thiên Uy quân.”

Hắn vừa nhắc đến Thiên Uy quân, Thái hậu liền sững người. Thôi Tuần tiếp tục nói: “Có người e sợ thần, sợ rằng thần sẽ tra ra chân tướng ẩn giấu sau vụ án Thiên Uy quân, nên đã sai Huệ phi giam cầm thần, toan khiến thần vĩnh viễn không thể mở miệng…”

Hắn chưa kịp nói hết câu, Thái hậu bỗng nghiến răng quát lớn: “Câm miệng!”

Bà hiểu rõ người mà Thôi Tuần ám chỉ là ai. Nhưng Thôi Tuần lại chẳng hề có ý định im lặng, trái lại còn ngang nhiên đối chọi: “Vì sao Thái hậu không để thần nói tiếp? Chẳng lẽ Thái hậu không muốn biết ai đã sai khiến Huệ phi bắt giữ thần? Là ai không muốn thần điều tra chân tướng vụ án Thiên Uy quân? Hay là… trong lòng Thái hậu đã sớm có đáp án?”

Thái hậu giận dữ quát lớn: “Câm miệng! Ngô bảo ngươi câm miệng!”

Thôi Tuần vẫn tiếp tục: “Thái hậu không muốn nói ra đáp án này, vậy thần xin thay Thái hậu nói rõ! Trong Đại Chu này, ai có thể sai khiến được Huệ phi? Ai không muốn thần được sống? Ai là kẻ sợ hãi nhất khi thần điều tra chân tướng vụ án Thiên Uy quân? Ai đến nay vẫn tiêu dao ngoài vòng pháp luật, bình an vô sự?”

Hắn nghiến răng, từng chữ như đâm vào tâm khảm: “Chính là nhi tử của Thái hậu, đương kim Thánh nhân!”

Thái hậu phẫn nộ đến mức bật dậy, vung tay vén màn châu, gương mặt giận dữ hiện rõ trước mặt Thôi Tuần: “Thôi Tuần! Ngươi thật to gan!”

Hắn dần bình tĩnh lại: “Hôm nay thần bước vào điện Bồng Lai, vốn không nghĩ sẽ còn mạng để rời đi.”

Thái hậu nhìn gương mặt gầy guộc tái nhợt của hắn, tay siết chặt túi hương bằng vàng chạm rỗng khắc hoa, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Ngực bà phập phồng vài lượt, cố nén cơn giận, chậm rãi nói: “Thôi Tuần, chỉ dựa vào mấy câu nói của nữ nhân Hồ tộc mà ngươi sinh lòng nghi kỵ với Thánh nhân? Nếu ả cố tình ly gián thì sao? Vụ án Thiên Uy quân đã khép lại từ lâu, mọi chuyện cũng đã qua, ngươi đừng gợi thêm phong ba nào nữa. Những lời hôm nay, ngô sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”

Thôi Tuần ngước lên: “Nếu thần không chỉ dựa vào lời nói của một nữ nhân Hồ tộc thì sao? Nếu thần có chứng cứ xác thực, Thái hậu có bằng lòng tái thẩm vụ án Thiên Uy quân không?”

Thái hậu sững sờ.

Thôi Tuần nhìn thẳng vào gương mặt ấy, dung mạo có vài phần tương tự Lý Doanh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, le lói một tia mong đợi yếu ớt, tựa như chút ánh sáng nhỏ nhoi giữa màn đêm vô tận. Đột nhiên, bà không dám đối diện với hắn, chỉ vội dời mắt, miễn cưỡng đáp: “Ngô đã nói rồi, vụ án Thiên Uy quân đã kết thúc.”

Điện Bồng Lai chìm trong tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Tia sáng mong manh kia, cuối cùng cũng hoàn toàn lụi tắt.

Đôi mắt Thôi Tuần dần trở nên trầm lặng, lạnh lẽo như tro tàn. Hắn bật cười khẽ, nhưng trong tiếng cười ấy, chỉ toàn là phẫn uất và tuyệt vọng. Không rõ hắn cười chính mình quá ngây thơ, hay cười lòng người bạc bẽo, cười thế gian lạnh lùng.

Trước khi đến đây, hắn đã sớm lường trước kết cục này, nhưng vẫn nuôi một tia hy vọng, mong rằng nữ nhân quyền lực mà hắn từng tôn kính sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho năm vạn trung hồn chết oan. Nay hy vọng ấy tan biến, thất vọng tột cùng, hắn lẩm bẩm: “Quả nhiên là vậy.”

Thái hậu quay ngoắt lại, vẻ mặt gần như luống cuống: “Ngươi nói gì?”

Toàn thân Thôi Tuần bị gông cùm đè xuống, quỳ trên nền gỗ mun, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như thân trúc. Hắn nhếch môi cười nhạt, giọng điệu đầy sự chế giễu: “Thần nói, Thái hậu quả nhiên là mẫu tử tình thâm.”

Thái hậu nghe rõ ý châm biếm trong lời hắn, cơn giận bùng lên: “Ngươi…”

“Thái hậu có một trai một gái, và giờ chỉ còn lại Thánh nhân. Thánh nhân là đứa con duy nhất của Thái hậu, hai mươi ba năm phụng dưỡng bên gối. Một người mẹ như Thái hậu, tất nhiên muốn bảo vệ đứa con duy nhất của mình, vậy nên dù có chứng cứ, người cũng sẽ không đồng ý điều tra lại vụ án Thiên Uy quân.” Thôi Tuần cười nhạt: “Từ xưa đến nay, quân vương nào cũng luôn miệng nói câu “yêu dân như con”, nhưng ai sẽ yêu thương con ruột của người khác như con ruột của mình? Ai sẽ vì con ruột của người khác mà nỡ lòng làm hại con ruột mình? Chẳng lẽ tự xưng một tiếng Thánh nhân, liền xem mình là Thánh nhân thật sao? Trên đời này, làm gì tồn tại Thánh nhân.”

Hắn thốt ra toàn những lời đại nghịch bất đạo, Thái hậu sững sờ, sau khoảnh khắc chấn động chính là cơn giận vô biên. Bà muốn quở trách, nhưng nhất thời lại không biết nên phản bác thế nào. Từng câu từng chữ của Thôi Tuần, lẽ nào không phải là sự thật? Vì bảo vệ con mình mà bà nhắm mắt làm ngơ trước những nghi vấn hắn nêu ra, nhất quyết khép lại vụ án Thiên Uy quân, những gì hắn nói cũng đâu có sai.

Đúng, bà chỉ có một trai một gái, Minh Nguyệt Châu đã chết, Bồ Tát Bảo chính là đứa con duy nhất còn lại của bà. Làm sao bà có thể nhẫn tâm.

Đây là lòng riêng của bà, cũng là lòng riêng của một người mẹ.

Thái hậu cắn chặt răng, cuối cùng mới nói với Thôi Tuần: “Được! Cứ cho là ngươi nói đúng đi. Thánh nhân có dính líu đến chuyện này, nhưng hắn đã mất hết quyền lực, chẳng khác nào con rối. Với một hoàng đế, sự trừng phạt như vậy vẫn chưa đủ hay sao?”

Lời này của bà đã có phần xuống nước, thế nhưng Thôi Tuần vẫn quả quyết đáp: “Không đủ!”

Thái hậu kinh ngạc, giây lát sau, bà giận dữ quát: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Mất đi quyền lực vẫn chưa đủ! Phải lấy mạng đền mạng, lấy máu trả máu, vậy mới đủ!”

Trong điện Bồng Lai, bầu không khí lặng ngắt như tờ.

Sau một thoáng tĩnh mịch, Thái hậu cuối cùng cũng mở lời, giọng trầm hẳn: “Ngươi muốn Bồ Tát Bảo chết? Nằm mơ!”

Bà lạnh lùng nói: “Chỉ cần ngô còn sống một ngày, ai cũng đừng mong làm hại con ngô!”

Thôi Tuần lại bị áp giải về ngục Đại Lý Tự. Chuyện tra xét lại vụ án Thiên Uy quân còn chưa bắt đầu đã tuyên bố kết thúc. Kết cục này, hắn chẳng hề ngạc nhiên.

Thái hậu dù sát phạt quyết đoán, là một thế hệ minh chủ, nhưng bà cũng là một người mẹ, hơn thế nữa, còn là một người mẹ đã từng mất con. Mười tháng hoài thai, máu thịt nuôi dưỡng, rồi một sớm một chiều phải chịu cảnh sinh ly tử biệt. Chỉ những ai từng làm mẹ mới hiểu được nỗi đau ấy. Đứa con còn lại, dù có phải dốc hết toàn lực bà cũng nhất quyết bảo vệ.

Chỉ là, Thái hậu không lập tức giết hắn, điều này lại khiến hắn có đôi chút bất ngờ.

Hắn vẫn còn nhớ, khi hắn nói ra tám chữ “lấy mạng đền mạng, lấy máu trả máu”, Thái hậu giận dữ đến mức nào. Cơn thịnh nộ như sấm sét giáng xuống, bà lạnh lùng tuyên bố rằng chỉ cần bà còn sống một ngày, ai cũng đừng mong làm hại con bà. Thế nhưng hắn lại nói: “Chỉ cần thần còn sống một ngày, nhất định phải bắt hung thủ đền mạng!”

Cơn giận của Thái hậu bùng lên dữ dội, bà lập tức triệu gọi Thiên Ngưu Vệ, ra lệnh đánh hắn chết ngay tại chỗ. Roi gậy giáng xuống, một nhát quật mạnh vào lưng, một nhát giáng nặng lên chân, từng đòn trút xuống liên tiếp. Nhưng đúng lúc đó, Thái hậu đột nhiên quát ngừng.

Bà nhìn hắn nằm rạp trên nền gỗ mun, mồ hôi lạnh túa ra vì đau đớn, bàn tay nắm chặt túi hương chạm khắc hoa điểu bằng vàng ròng. Cắn chặt răng, bà nói: “Ngô thực sự muốn giết ngươi, nhưng… ngô đã hứa… Ngô không thể giết ngươi! Nếu ngươi còn ngoan cố, vậy thì, sẽ chẳng ai cứu được ngươi nữa đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK