Ánh nến lay động, hương trầm quyện tỏa. Bên trong đại trạch ở phường Vĩnh Hưng, những người hầu bằng giấy phân công rõ ràng, bận rộn một cách trật tự. Vài tên nô lệ Côn Luân cao lớn cầm chổi chăm chú quét sạch từng góc sân, không bỏ sót một hạt bụi nào. Những hoa phó thì khéo léo tỉa tót hoa cỏ, khiến chúng trở nên gọn gàng, thanh nhã. Cung tỳ búi tóc kiểu song hoàn cần mẫn lau dọn trong phòng, chùi từng món đồ nội thất bằng gỗ hồng một cách tỉ mỉ không chê vào đâu được.
Chủ nhân của trạch viện, Lý Doanh, đang an tọa trước chiếc án kỷ bằng gỗ tử đàn trong thư phòng. Trước mặt nàng, một thanh loan đao chuôi bằng vàng và một đóa tường vi khô nằm lặng lẽ.
Chuyện là vừa rồi có một cung tỳ nghe tiếng động ngoài cửa, bèn ra xem xét, nhưng không phát hiện gì ngoài thanh đao vàng và đóa hoa khô ấy.
Lý Doanh cầm lấy đóa tường vi khô, tỉ mỉ ngắm nghía. Đóa hoa vốn từng rực rỡ như ánh mây chiều, nhưng giờ đã phủ bụi, khiến cánh hoa úa tàn, mất đi vẻ rạng rỡ. Nàng nhẹ nhàng thở dài, lấy một chiếc khăn lụa trắng trên án, cẩn thận lau từng chút bụi bẩn. Cuối cùng, đóa tường vi khôi phục sắc thắm diễm lệ như ban đầu.
Nàng chăm chú nhìn thêm hồi lâu, ánh mắt dần trở nên mơ màng, không biết đang nghĩ gì. Qua một lúc thật lâu, nàng mới bừng tỉnh, nhẹ cắn môi, hạ mắt, rồi cất đóa hoa vào trong túi thơm bên người một cách đầy trân trọng.
Sau khi cất xong, ánh mắt nàng dừng lại trên thanh loan đao bằng vàng. Thanh đao này, vì cớ gì lại xuất hiện trước cửa nhà nàng?
Lý Doanh nhấc thanh đao lên. Vỏ đao được đúc từ vàng ròng, khắc hình bầy sói thảo nguyên và nạm những viên bảo thạch lục bảo quý giá. Rõ ràng, đây là một món đồ vô cùng đắt đỏ. Nàng rút đao khỏi vỏ, lưỡi đao vốn sắc bén sáng ngời nay đã bị vết gỉ vàng xâm lấn, trở nên loang lổ, xỉn màu.
Nhìn lớp gỉ này, Lý Doanh thầm đoán, thanh đao hẳn đã rất lâu không được sử dụng. Nàng chăm chú nhìn, chợt nhận ra trên lưỡi đao còn có vết máu.
Nàng chau mày khi thấy trên lưỡi đao còn lưu lại vết máu khô, sẫm màu nâu xỉn, hằn sâu vào kim loại. Những dấu vết ấy dường như đã tồn tại từ rất lâu. Đây là một thanh đao cũ, nhưng nó thuộc về ai?
Nghĩ mãi không thông, nàng đành đặt thanh đao lên giá gỗ tử đàn. Nếu đã là kẻ có lòng đặt nó trước cửa nhà nàng, vậy người đó hẳn sẽ đến tìm.
–
Mấy ngày nay, Lý Doanh lưu lại trạch viện mới tại phường Vĩnh Hưng, thời gian qua việc liên lạc với Thôi Tuần đều nhờ cả vào mấy gia nhân bằng giấy. Không phải nàng giận dỗi gì hắn, chỉ là lòng đã nguội lạnh mà thôi.
Thôi Tuần hiểu rõ điều ấy. Hắn biết nàng thất vọng vì hắn, nhưng Lý Doanh đối với hắn tựa như vầng minh nguyệt trong sáng trên trời, thanh thuần không chút tì vết. Sao hắn có thể kéo vầng trăng ấy rơi xuống vũng bùn nhơ mà hắn đang giẫm đạp?
Hắn không xứng.
Thế nhưng, dù biết bản thân không xứng, hắn vẫn chẳng thể dứt khỏi niềm si mê trước ánh trăng dịu dàng ấy. Hắn là ác quỷ bị đọa vào A Tu La đạo, những nơi bước chân hắn chạm đến đều là quỷ mị yêu tà, núi thây biển máu. Thế nhưng, mỗi khi ngẩng đầu nhìn ánh trăng, hắn vẫn khát vọng rằng tiên tử trên cung trăng sẽ dang tay cứu vớt mình.
Thôi Tuần đi lại quanh quẩn trong phường Vĩnh Hưng một hồi lâu, cuối cùng vẫn mang theo một gói đường phấn, gõ cửa tòa đại trạch nguy nga.
–
Lúc Thôi Tuần đến tìm, Lý Doanh lại không có ở nhà. Hắn đành đứng chờ bên hồ cá trong viện. Chẳng bao lâu sau, nàng cũng trở về. Khi ấy, nàng vừa cùng Ngư Phù Nguy đi tìm tung tích Kim Di.
Dưới ánh nắng ấm áp, Ngư Phù Nguy phong thái tuấn lãng, nụ cười tựa ánh trăng. Còn Lý Doanh yêu kiều mềm mại, ánh mắt long lanh như suối nước. Thôi Tuần chỉ nhìn thoáng qua, rồi cúi đầu, nhìn bóng mình phản chiếu trong mặt nước trong vắt của hồ cá. Khuôn mặt hắn trắng bệch như quỷ ảnh, nom chẳng khác gì một con ác quỷ vừa bò lên từ địa ngục.
Thấy Thôi Tuần, Lý Doanh thoáng ngẩn người. Nàng mím môi, quay sang Ngư Phù Nguy: “Ngư tiên sinh, ngài về trước đi.”
Ngư Phù Nguy có vẻ không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy mỗ xin cáo từ. Công chúa nhớ bảo trọng.”
Lý Doanh khẽ gật đầu, đợi hắn rời đi rồi mới nhanh bước đến trước mặt Thôi Tuần: “Thôi Tuần, sao ngài lại đến đây?”
Trong thoáng chốc, Thôi Tuần bỗng thấy hối hận vì hôm nay đã đến nơi này. Hắn cúi đầu, không đáp.
Thấy túi đường phấn trong tay hắn, nàng hỏi: “Ngài mang đường phấn đến cho ta đúng không?”
Hắn không gật, cũng chẳng lắc đầu, chỉ đưa túi đường phấn ra: “Đi ngang qua Phúc Mãn Đường, tiện tay nên mua.”
Lý Doanh nhận lấy, nhìn hắn, thấy dường như hắn lại gầy hơn trước. Sau thoáng do dự, nàng hỏi: “Gần đây ngài ổn chứ?”
“Rất ổn.” Hắn đáp.
Nhưng nhìn dáng vẻ tiều tụy của hắn, Lý Doanh chẳng thấy ổn chút nào.
Nàng thở dài: “Đã đến rồi, thì vào ngồi một lát đi.”
–
Thư phòng chìm trong yên tĩnh, Lý Doanh cúi mắt, dùng kẹp lửa bằng đồng thau quen thuộc chỉnh lại thanh than phượng dưới chiếc ấm sứ trắng. Lửa phượng than bập bùng, sắc vàng đỏ tựa ánh chiều tà. Trong nồi, nước gừng và cam thảo sôi ùng ục, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Thôi Tuần lặng lẽ nhìn nàng, rõ ràng nàng chỉ là một bóng ma, nhưng khí tức lại đậm chất đời thường hơn cả người sống. Chỉ cần có nàng ở bên, dù lòng hắn có bao nhiêu u ám thì dường như cũng sẽ lắng dịu lại. Có lẽ Ngư Phù Nguy thích ở cạnh nàng cũng bởi vì lẽ đó.
Lý Doanh mở nắp nồi thuốc, dùng chiếc muôi bạc dài cán khảm hoa văn mạ vàng múc một chén, đưa cho Thôi Tuần: “Những ngày ta không ở phủ, ngài có dùng phương thuốc này không?”
Thôi Tuần lắc đầu. Lý Doanh bất đắc dĩ nói: “Phương thuốc nước gừng cam thảo này do dược thần Tôn Tư Mạc viết ra. Ngài sợ lạnh, hay ớn rét, dùng bài thuốc này là tốt nhất. Nếu duy trì, thân thể có lẽ sẽ dần khỏe lại.”
Thôi Tuần chỉ nhàn nhạt đáp: “Chỉ e là không thể.”
Ngữ điệu của hắn thật điềm nhiên, nhưng lọt vào tai Lý Doanh lại như một khối nghẹn cứng trong lòng. Nàng nói: “Ngài cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, sao lại bi quan như thế?”
Thôi Tuần khoác áo hồ ly trắng, phong thái thanh nhã như một công tử đoan chính, nhưng chỉ hắn và nàng biết rõ, sau vẻ ngoài ấy là một thân thể chằng chịt những vết thương đáng sợ. Hắn cầm chiếc muôi bạch ngọc khắc đầu thú, chậm rãi nhấp một ngụm nước gừng cam thảo, không muốn bàn thêm về chủ đề này mà chỉ hỏi: “Mấy ngày qua, cô đang tìm Kim Di phải không?”
Lý Doanh đáp: “Phải.”
“Có tung tích gì chưa?”
“Chưa.” Lý Doanh tiếp lời: “Kim Di dường như đã bốc hơi khỏi thế gian. Không chỉ ở Trường An, mà các châu huyện khác cũng không tìm được dấu vết.”
Nước gừng cam thảo vào miệng cay ngọt, một luồng ấm áp lan tỏa khắp cả người. Thôi Tuần cảm thấy cái lạnh thấu xương dường như được xoa dịu ít nhiều. Hắn chậm rãi nói: “Trước đây Kim Di là Đô úy Bách Kỵ Tư, chuyên phụ trách dò xét động tĩnh bách quan, đương nhiên ông ta rất giỏi việc ẩn mình trốn tránh.”
“Nhưng không đến mức cả Đại Chu đều không thể tìm thấy ông ta.”
Thôi Tuần nhấp thêm một ngụm nước thuốc, hơi do dự rồi vẫn đáp: “Không tìm thấy cũng là lẽ thường, bởi Kim Di tinh thông điểu ngữ.”
“Điểu ngữ?”
Thôi Tuần gật đầu: “Ông ta không chỉ hiểu điểu ngữ, mà còn giỏi huấn luyện cú đêm làm tai mắt. Dù có bao nhiêu quan binh truy lùng, chỉ cần cú mèo của ông ta bay lên trời cảnh báo, ông ta vẫn có thể đào thoát.”
Lý Doanh trố mắt kinh ngạc, khó trách cả Đại Chu đều không tìm được Kim Di. Nàng không nhịn được hỏi Thôi Tuần: “Ta chưa từng nghe nói chuyện này, làm sao ngài biết được?”
Thôi Tuần từ lâu đã đoán được nàng sẽ hỏi câu này. Chén nước gừng cam thảo trong tay đã cạn, hắn đặt chiếc muôi ngọc xuống, để lộ cổ tay gầy gò, chằng chịt vết sẹo sâu hoắm đến mức lộ cả xương. Hắn dường như không muốn nhắc đến, nhưng cuối cùng vẫn cụp mắt, thấp giọng: “Khi ở Đột Quyết, ta biết được.”
“Đột Quyết…” Lý Doanh khẽ thốt lên. Nàng rất muốn hỏi rõ, ở Đột Quyết làm sao hắn biết được điều đó, nhưng nghĩ nghĩ, lại kìm nén, không mở lời. Hiển nhiên Thôi Tuần không muốn nói về quá khứ, hà tất nàng phải tự chuốc lấy bẽ bàng như lần trước?
Nàng trầm mặc, Thôi Tuần cũng không nói gì thêm. Thư phòng đột nhiên bao trùm bởi không khí ngượng ngùng khó tả. Một lúc sau, Lý Doanh khẽ nói: “Lúc ngài về nhớ nhắc lão bộc câm sắc cho ngài mỗi ngày một chén nước gừng cam thảo. Thân thể ngài cứ như vậy, cũng không phải cách.”
Thôi Tuần lặng lẽ gật đầu. Nhìn khuôn mặt trắng bệch không một tia huyết sắc của hắn, lòng nàng bỗng dâng lên một chút chua xót. Lý Doanh hơi mím môi, lại nói: “Thôi Tuần, ngài… hãy đối xử với bản thân tốt hơn.”
Thôi Tuần nhìn nàng, vẫn chỉ lặng lẽ gật đầu. Lý Doanh biết hắn tuy gật đầu đồng ý, nhưng thực chất chẳng mảy may để tâm. Người này chưa từng biết cách chăm sóc bản thân. Người đời đồn rằng hắn tàn nhẫn, nhẫn tâm như La Sát. Nhưng kỳ thực, đối với chính mình, hắn mới là tàn nhẫn nhất, nhẫn tâm nhất.
–
Sau khi Thôi Tuần rời đi, Lý Doanh vẫn ngồi ngay ngắn trước án thư bằng gỗ tử đàn, mãi không nhúc nhích. Những ngày rời khỏi Thôi phủ, chỉ cần nàng không nghĩ đến Thôi Tuần, tâm trạng nàng vẫn có thể coi là yên ả. Nhưng một khi nghĩ đến hắn, lòng nàng cuộn trào như sóng cả, không cách nào bình tĩnh được.
Hôm nay gặp lại Thôi Tuần, tâm trí nàng càng thêm rối bời. Nỗi xót xa, thất vọng, thương cảm, đau lòng hòa lẫn vào nhau, khiến đầu óc nàng như mớ bòng bong, không sao gỡ rối. Đến cả việc truy tìm tung tích Kim Di, nàng cũng không còn tâm trí để nghĩ đến.
Nàng đưa tay mở gói đường phấn Thôi Tuần mang đến, chọn lấy một viên màu hổ phách, đưa vào miệng. Đường phấn vừa chạm lưỡi liền tan, vị ngọt dịu dàng lan khắp đầu lưỡi. Nhưng mặc cho viên đường ấy có ngọt đến đâu, lòng nàng vẫn rối như tơ, chẳng thể gỡ gạc đôi chút.
Nàng không hề hay biết, thanh loan đao bằng vàng đặt trên giá gỗ bỗng lóe lên ánh sáng xanh âm u. Lưỡi dao từ giá gỗ bất ngờ bay lên, xoay vài vòng trong phòng, rồi rơi xuống sàn nhà.
Tiếng lưỡi dao rơi chạm đất vang lên giòn tan, làm Lý Doanh sực tỉnh. Nàng ngỡ ngàng nhìn thanh dao, chẳng phải vừa rồi nàng đặt nó ngay ngắn trên giá gỗ sao? Vì cớ gì lại rơi xuống đây? Nàng đứng dậy nhặt lưỡi dao, nhưng vừa cúi xuống, từ trong thanh dao lại truyền ra một giọng nói, khiến nàng hoảng hốt lùi liền hai bước. Bên trong lưỡi dao… có thứ gì đó sao?
Giọng nói ấy như lời thì thầm của một thiếu nữ. Lý Doanh nghiêng tai lắng nghe, rõ ràng nghe được hai chữ: “Thôi Tuần.”
“Thôi Tuần?”
Chưa đợi nàng kịp phản ứng, thanh đao bỗng lóe lên một luồng sáng xanh u ám. Theo sau đó, một thiếu nữ xinh đẹp vận y phục Hồ tộc, thân hình dần hiện rõ trước mắt nàng.
Thiếu nữ búi tóc thành hai bím dài đen nhánh, tai đeo khuyên vàng, chân mang đôi giày da cừu. Phong thái ăn mặc là đặc trưng của nữ nhân Đột Quyết. Nàng khoác áo Hồ phục cổ tròn bằng lụa, cổ áo lật lên, viền tay áo thêu họa tiết sói màu lam đậm. Ký hiệu này là biểu tượng của gia tộc A Sử Na. “A Sử Na” có nghĩa là “Sói cao quý,” là họ tộc của Đại Khả hãn Đột Quyết.
Nếu thiếu nữ này mang họa tiết sói của gia tộc A Sử Na, chẳng lẽ nàng ta là người của dòng họ A Sử Na?
Lý Doanh hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ta là ai?” Giọng nàng thiếu nữ nhẹ nhàng, dễ nghe nhưng mang theo chút u sầu. Dung mạo nàng cũng hết sức nhu hòa, gương mặt trái xoan, mày liễu cong cong, làn da trắng ngần như ngọc. Không giống người Đột Quyết, ngược lại trông giống những nữ tử lớn lên ở tiểu trấn ven sông vùng Giang Nam của Trung Nguyên. Nàng mờ mịt đáp: “Ta là… A Sử Na Gia.”
“A Sử Na Gia?”
Nếu nàng ta là A Sử Na Gia, vậy vị Huệ phi trong cung Đại Minh kia, rốt cuộc là ai?