Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Doanh muốn Ngư Phù Nguy làm một việc, chính là tìm đến vũ hầu Lưu Cửu của Sát Sự Thính, nhờ hắn cử các ám thám theo dõi đoàn xe áp tải thủ cấp của Quách Cần Uy.

Ngư Phù Nguy vốn cho rằng hiện nay Thôi Tuần đã rơi vào cảnh nguy nan nên hẳn các vũ hầu của Sát Sự Thính sẽ không chịu tuân lệnh, nhưng không ngờ khi hắn lấy ra thư tay của Thôi Tuần, Lưu Cửu lại cung kính nhận lấy. Y nói: “Phiền lang quân về bẩm báo với Thiếu khanh, mỗ nhất định sẽ không phụ sứ mệnh.”

Ngư Phù Nguy hơi sững lại, nhớ đến lời của Lý Doanh đêm qua, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Bình thường, Thôi Thiếu khanh đối đãi với các ngươi rất tốt sao?”

Lưu Cửu rõ ràng ngẩn ra, Ngư Phù Nguy liền rút trong túi ra một mẩu bạc vụn, đưa tới trước mặt Lưu Cửu: “Đây là việc mỗ muốn biết, không liên quan đến Thôi Thiếu khanh. Mỗ cam đoan sẽ không tiết lộ lời ngươi nói cho Thôi Tuần biết, nếu không, mỗ chết không có chỗ chôn thây.”

Ngư Phù Nguy đã thốt ra lời thề độc như vậy, Lưu Cửu rốt cuộc cũng chịu mở miệng. Hắn suy nghĩ một chút về sự lạnh nhạt thường ngày của Thôi Tuần, rồi đáp: “Cũng không hẳn là rất tốt.”

Dù sao, cũng không giống một số quan viên khác đối với thuộc hạ hết sức ân cần, quan tâm đủ đường.

Ngư Phù Nguy càng không hiểu: “Nếu không tốt, vậy tại sao khi hắn lâm cảnh tù tội, các ngươi vẫn nguyện ý làm việc cho hắn?”

Lưu Cửu suy nghĩ một lát, nói: “Thiếu khanh đối với chúng ta không quá tốt, nhưng cũng không tệ. Ít nhất, người làm việc tận tâm có thể nhận được phần thưởng xứng đáng. Làm việc dưới trướng ngài được ba năm, cuộc sống của bọn ta tốt hơn trước nhiều, trước mặt Đại Lý Tự, cũng có thể ưỡn thẳng lưng. Nếu đổi một vị Thiếu khanh khác, chỉ e rằng còn chẳng bằng ngài ấy.”

“Nhưng danh tiếng của hắn…”

Lưu Cửu cười nhạt: “Ngư lang quân, bao năm qua, Sát Sự Thính chúng ta đã làm không ít chuyện trái với lương tâm. Nhưng ngài có dám khẳng định mấy vị đại quan nhị, tam phẩm trong triều đều sạch sẽ không chút tì vết? Ngồi đến vị trí ấy, liệu có ai là trong sạch hoàn toàn? Đều vì một chút quyền lực, tranh qua tranh lại mà thôi. Người của Thái hậu thất thế thì vào Đại Lý Tự, người của Thánh nhân thất thế thì đến Sát Sự Thính. Không phải vậy sao? Mỗ ở Sát Sự Thính mười năm, sớm đã nhìn thấu rồi. Danh tiếng của Thiếu khanh dù tệ đến đâu, nhưng ngài có thể giúp mỗ cơm no áo ấm, không coi mỗ như nô bộc mà tùy ý sai khiến hay đánh đập, vậy là đủ để mỗ theo ngài ấy rồi.”

Ngư Phù Nguy nhất thời không biết đáp thế nào. Lưu Cửu không phải người học rộng, trong mắt hắn, Thôi Tuần chỉ cần cho hắn no ấm, coi hắn là con người, lại thưởng công xứng đáng, những điều đó đã đủ khiến hắn cho rằng Thôi Tuần là một vị cấp trên đủ tiêu chuẩn. Những vũ hầu khác hẳn cũng đều nghĩ như thế.

Ngư Phù Nguy không khỏi bối rối. Trong nhận thức trước đây của hắn, Thôi Tuần là kẻ ti tiện, vô liêm sỉ, tàn nhẫn vô tình. Hắn cho rằng đám người như Lưu Cửu chỉ vì sợ hãi quyền thể của Thôi Tuần mà phải cam chịu đi theo. Nhưng hôm nay hắn mới biết, những vũ hầu này thật lòng muốn làm việc cho Thôi Tuần.

Lẽ nào, Thôi Tuần thật sự không phải là loại người mà hắn vẫn nghĩ?

Ngư Phù Nguy bỗng nhớ tới câu nói của Lý Doanh: “Ta càng nhìn thấy nhiều, càng muốn thay ngài ấy biện giải.”

Hắn cúi đầu trầm tư, có lẽ, đã đến lúc hắn nên nhìn nhận lại Thôi Tuần theo một cách khác.

Mười hai canh giờ không ngừng nghỉ, nhóm ám thám của Sát Sự Thính ngày đêm theo dõi đoàn xe hộ tống thủ cấp của Quách Cần Uy. Cuối cùng, bọn họ cũng nghe ngóng được chút tin tức hữu dụng.

Trong một lần nghe lén, ám thám bắt gặp hai tiểu lại đang nói chuyện. Một người than phiền: “Đột Quyết tuỳ tiện đưa cho chúng ta một cái đầu lâu, bảo rằng đó là đầu của Quách Cần Uy. Chúng ta lại cẩn trọng hộ tống như thế, làm sao biết được đó có phải đồ thật hay không?”

Người kia đáp:“Ta thấy chín phần là giả. Ta từng gặp Quách Cần Uy, ông ấy cao tám thước, oai phong lẫm liệt. Còn cái đầu lâu này, rõ ràng thuộc về người cao sáu thước, làm gì có nửa điểm tương đồng?”

“Vậy thì đây đúng là một cái đầu lâu giả?”

“Ôi, giả hay thật cũng chẳng quan trọng. Chúng ta cứ hộ tống tới nơi là xong việc.”

Ám thám nghe xong liền ghi nhớ trong lòng. Đến đêm, khi bọn lính canh ngủ say, hắn lén mở hộp gỗ ra xem, quả nhiên đầu lâu bên trong có kích thước nhỏ hơn nhiều, như lời tiểu lại kia nói.

Như vậy, đây rõ ràng không phải đầu của Quách Cần Uy.

Khi Lý Doanh thuật lại toàn bộ lời báo cáo của ám thám cho Thôi Tuần, nàng còn đưa hắn xem bản vẽ kích thước do ám thám phác hoạ. Thôi Tuần liếc mắt đã nhận ra ngay: đây chắc chắn không phải thủ cấp của Cố soái.

Lý Doanh lên tiếng: “Ta đoán Bùi Quan Nhạc đã đạt được thoả thuận nào đó với Khả hãn Tô Thái, nên ông ta mới đưa sang một cái đầu lâu giả. Dù sao, đến lúc cần, Bùi Quan Nhạc sẽ dùng chiêu tráo đổi bằng chiếc cung sắt để đánh lừa mọi người. Nếu cái đầu kia là thật, ngược lại còn gây thêm phiền phức.”

Thôi Tuần khẽ gật đầu. Bùi Quan Nhạc có thể tráo thủ cấp để lừa thiên hạ, thì hắn cũng có thể lợi dụng hành động ấy để giáng một đòn chí mạng lên kẻ kia. Chỉ là, nếu trong đòn chí mạng đó có thể tìm ra được thủ cấp của Cố soái, thì phần thắng sẽ càng lớn hơn.

Lý Doanh không kìm được bèn hỏi: “Thôi Tuần, ngài nói xem, thủ cấp của Cố soái giờ đang ở đâu?”

Thôi Tuần lắc đầu, trong mắt là một mảnh u tối: “Ta không biết.”

Nếu biết, hắn tuyệt đối sẽ không để thi hài Cố soái trôi dạt tha hương như vậy.

Nhìn thấy nét u buồn trên gương mặt hắn, Lý Doanh an ủi: “Không sao, chỉ cần chúng ta tìm được bằng chứng Bùi Quan Nhạc đánh tráo, vậy là đã đủ để thắng rồi.”

Thôi Tuần chỉ đáp nhẹ một tiếng “Ừm”, nhưng thần sắc vẫn có phần nặng nề. Thấy vậy, Lý Doanh bèn mỉm cười, nói: “Thôi Tuần, ta có thứ muốn cho ngài xem.”

Hắn hơi ngẩng lên: “Là gì vậy?”

Lý Doanh lấy ra một hộp gỗ sơn vuông vắn. Nàng mở hộp, bên trong là một đĩa bánh ngọt trắng ngần: “Hôm trước không được ăn bánh mứt quả của Phúc Mãn Đường, ta cứ thấy tiếc mãi, nên đã nhờ Ngư Phù Nguy mua lại một ít về đây.”

Nàng đặt đĩa bánh mứt quả trước mặt hắn: “Ngài nếm thử xem?”

Thôi Tuần cầm lên một miếng, tiếng xiềng xích trên tay hắn khẽ vang lên. Hắn cụp mắt, trầm giọng: “Lẽ ra món bánh này phải là ta mua cho cô.”

“Chuyện xảy ra bất ngờ mà.” Lý Doanh mỉm cười: “Lúc đầu, ngài vốn định cùng ta thưởng thức. Vì thế, là ta mua hay ngài mua, có gì khác biệt đâu? Quan trọng là, người cùng thưởng thức vẫn không đổi.”

Thôi Tuần không đáp, chỉ lặng lẽ cắn một miếng bánh mứt quả. Dù ngọt lành lan tỏa, hương trái cây nồng đượm, nhưng trong lòng hắn lại dâng lên từng tia áy náy. Vì hắn nàng đã làm rất nhiều việc, còn hắn, ngay cả việc mua cho nàng một hộp bánh mứt quả, cũng không thể.

Hắn cảm thấy vị ngọt như hóa thành nhạt nhẽo. Lý Doanh tựa như nhìn thấu tâm tư của hắn, dịu dàng nói: “Thôi Tuần, ngài có phải đang cảm thấy rất áy náy không?”

Thôi Tuần hơi ngẩn người, một lúc sau cúi đầu đáp: “Ta chỉ cảm thấy, cô đã hết lòng thuyết phục Ngư Phù Nguy, cố gắng cứu ta ra ngoài. Vậy mà ta lại chẳng thể mua nổi một hộp bánh cho cô. Thật sự, ta có lỗi với cô.”

Lời hắn vừa thốt, đầu cúi thấp, hàng mi đen dài che khuất ánh mắt, cố tình giấu đi tia phiền muộn ẩn sâu trong đáy mắt. Lý Doanh chăm chú nhìn đôi hàng mi tựa cánh quạ kia, lòng nàng không khỏi thầm thở dài. Người này, vì sao lúc nào cũng thích ôm hết mọi lỗi lầm về mình? Lần trước Thẩm Khuyết hủy hoại danh tiết của A Man, hắn đã cho rằng đó là lỗi của mình, đau khổ đến mức say mèm. Lần này không mua nổi bánh mứt quả, hắn lại cảm thấy có lỗi, đến mức chẳng nuốt trôi nổi dù chỉ một miếng bánh. Bề ngoài tưởng như lạnh lùng vô tình, nhưng đối với những người hắn để tâm, hắn lại quá mức nặng tình. Cứ vậy cũng đâu có tốt cho hắn.

Ánh mắt Lý Doanh dừng lại trên lá cọ lót dưới đáy hộp sơn mài, nàng nhẹ nhàng nói: “Thôi Tuần, ngài thực sự cảm thấy có lỗi với ta sao?”

Thôi Tuần gật đầu. Lý Doanh nói tiếp: “Được rồi, nếu đã vậy, ta thay ngài mua bánh mứt quả, ngài cũng hãy làm cho ta một việc để bù đắp đi.”

Thôi Tuần ngẩng đầu lên, thoáng ngạc nhiên: “Việc gì?”

Lý Doanh lấy ra lớp lá cọ từ trong hộp sơn, giơ lên trước mặt hắn: “Ngài hãy bện cho ta một con châu chấu bằng cỏ đi.”

Thôi Tuần nhìn chiếc lá cọ xanh trong lòng bàn tay nàng, thoáng ngẩn người: “Ta… không biết bện châu chấu cỏ.”

Hắn xuất thân từ thế gia danh môn, đôi tay này đã từng cầm bút viết chữ, gảy đàn, cầm kiếm, giương cung, nhưng chưa từng thử qua việc bện châu chấu cỏ bao giờ.

Lý Doanh như phát hiện ra điều gì mới mẻ, bỗng bật cười khúc khích: “Hóa ra ngài không biết bện châu chấu cỏ.”

Gò má tái nhợt của Thôi Tuần thoáng ửng lên vệt đỏ: “Công chúa biết bện sao?”

Lý Doanh gật đầu: “A nương đã dạy ta.”

Thái hậu xuất thân dân dã, đương nhiên biết những trò chơi dân gian ấy. Khi còn nhỏ, bà thường bện châu chấu cỏ chơi cùng nàng. Lâu dần, Lý Doanh cũng học được. Nàng nhìn Thôi Tuần, khẽ hỏi: “Vậy để ta dạy ngài nhé?”

Lý Doanh ngồi bên cạnh Thôi Tuần, đôi tay nàng khéo léo gấp chiếc lá cọ, ngón tay nhanh nhẹn lướt qua những đường gân lá. Thân mình con châu chấu, đôi râu nhỏ nhắn nhanh chóng hiện hình. Chẳng bao lâu, một con châu chấu xanh biếc sống động như thật đã xuất hiện trước mắt hai người. Nàng đưa con châu chấu bằng lá cho Thôi Tuần, rồi hỏi: “Ngài biết làm chưa?”

Hắn vốn dĩ có trí nhớ rất tốt, các bước làm của Lý Doanh vừa rồi từng chút từng chút hiện rõ trong đầu. Hắn gật đầu, đáp: “Hẳn là biết làm rồi.”

Tuy rằng đã hiểu cách làm, nhưng lần đầu tiên thử sức, tốc độ của hắn chậm hơn Lý Doanh khá nhiều. Nàng kiên nhẫn nhìn hắn dùng mảnh lá bên trái vòng qua cuống lá, tạo thành một nửa nút thắt, bắt đầu bện thân châu chấu. Khi hắn định vòng nửa nút thứ hai, lại có chút sai sót, đúng ra phải thắt nút từ bên phải cuống lá, chứ không phải bên trái. Lý Doanh không khỏi đưa tay chạm vào cuống lá, nhẹ nhàng nhắc: “Không phải bên trái, là bên phải.”

Lúc nàng vươn tay chạm vào cuống lá, Thôi Tuần vừa định vòng lá từ bên trái qua. Ngón tay hai người bất giác chạm vào nhau. Đầu ngón tay của Lý Doanh vốn thấp hơn nhiệt độ người thường, nhưng so với Thôi Tuần, lại có thể xem như ấm áp. Hắn chỉ cảm thấy đầu ngón tay truyền đến một cảm giác mềm mại, ấm nóng, còn nàng thì thấy một cảm giác lành lạnh, mát rượi từ đầu ngón tay hắn truyền lại.

Hai người đều sững sờ, rồi không hẹn mà cùng ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt của đối phương, ánh mắt chạm nhau. Trong đôi mắt người kia, họ thấy rõ hình bóng phản chiếu của chính mình. Giữa khoảnh khắc giao nhau ấy, sự ấm áp và lạnh lẽo thoáng chốc hóa thành một cảm giác tê dại, chậm rãi len lỏi, mang theo cả chút rung động khó gọi tên.

Vẫn là Thôi Tuần kịp hồi thần trước, hắn rút ngón tay khỏi cuống lá, cúi đầu nói: “Quả nhiên là ta bện sai rồi.”

Lý Doanh lúc này mới phản ứng lại. Tim nàng bỗng đập nhanh, đầu ngón tay trắng ngần cũng phủ thêm lớp ửng hồng nhàn nhạt. Nàng vội vàng kéo tay áo, giấu bàn tay vào trong lớp vải rộng, không dám ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói: “Vậy… có cần ta bện lại một lần nữa không?”

Thôi Tuần vẫn không ngẩng đầu: “Không cần đâu.”

Hắn cẩn thận hồi tưởng từng bước Lý Doanh vừa thực hiện, rồi tiếp tục bện con châu chấu cỏ. Một lát sau, một con châu chấu đã hoàn thành.

Hắn cầm lấy đôi cánh châu chấu, đưa cho Lý Doanh: “Tặng cô.”

Lý Doanh không dám ngẩng đầu, cũng chẳng dám để lộ ngón tay khỏi tay áo, sợ rằng hắn sẽ nhìn thấy đầu ngón tay nàng đã đỏ rực cả lên. Thôi Tuần vì đôi tay mang xiềng xích nặng trĩu, cổ tay đã hơi mỏi, nhưng lại nghe Lý Doanh bỗng nói: “Ơ? Bên ngoài hình như có người đến?”

Thôi Tuần không khỏi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ lụa mờ, Lý Doanh liền thừa lúc hắn phân tâm, nhanh tay cầm lấy con châu chấu cỏ trong tay hắn. Đợi khi Thôi Tuần quay lại, nàng đã nắm chặt con châu chấu trong tay, rồi lặng lẽ rụt tay về dưới lớp tay áo rộng thùng thình.

Nàng ho khan một tiếng, rồi nói: “Nhìn nhầm rồi, bên ngoài không có ai cả.”

Không đợi Thôi Tuần trả lời, nàng đã nói tiếp: “Ta hơi mệt, nên sẽ về phòng trước đây.”

Dứt lời, nàng đứng bật dậy, vội vàng bước nhanh ra cửa. Nhưng nàng lại không nhận ra, ngay cả vành tai cũng ửng hồng.

Mọi biểu hiện ấy, không gì thoát khỏi ánh mắt của Thôi Tuần. Hắn cúi đầu, ngón tay dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm mềm mại từ tay nàng.

Hắn nghĩ, dường như… đã vượt quá giới hạn rồi.

Lý Doanh gần như chạy trốn khỏi khung cảnh ấy, vội vã trở về phòng. Nàng tựa lưng vào cánh cửa gỗ vừa khép, trái tim đập càng lúc càng loạn nhịp. Nàng mơ hồ đoán được bản thân đã dành cho Thôi Tuần một tình cảm nào đó, và khoảnh khắc vừa rồi, đã khiến nàng thêm xác minh điều ấy.

Phải chăng, tình cảm nàng dành cho Thôi Tuần, chính là…

Khi ý nghĩ ấy còn đang quẩn quanh trong đầu, nàng không nhận ra trên án thư đã có một loan đoan bằng vàng, lặng lẽ nằm đó tự bao giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK