Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau.”

Bùi Quan Nhạc không thể ngờ, chiếc thủ cấp mà ông ta cẩn thận tráo đổi lại bị thuộc hạ của Thôi Tuần đổi thêm lần nữa. Việc này, kỳ thực cũng không thể trách Bùi Quan Nhạc, bởi ông ta đâu hay biết rằng, trong Thôi phủ vốn được canh giữ nghiêm ngặt như thùng sắt kín nút, lại có một “hồn ma” âm thầm giúp Thôi Tuần truyền tin tức ra ngoài.

Trong thư phòng của Thôi phủ, Thôi Tuần chăm chú đọc lá thư Ngư Phù Nguy vừa gửi. Đọc xong, hắn đặt thư lên ngọn nến, đốt thành tro bụi. Lý Doanh khẽ nói: “Ngư Phù Nguy bảo rằng mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ là thủ cấp của Quách soái được Đột Quyết Diệp Hộ canh giữ nghiêm ngặt, ám thám tạm thời chưa thể ra tay.”

“Không sao.” Khuôn mặt Thôi Tuần vẫn còn mang vẻ xanh xao của người mới khỏi bệnh. Hắn ho nhẹ mấy tiếng, nhưng cơn ho không dừng lại, ngược lại càng trở nên dữ dội hơn. Lý Doanh lo lắng nhìn hắn. Thôi Tuần cố gắng đè nén cơn ho từ trong lồng ngực, miễn cưỡng mỉm cười, né tránh ánh mắt quan tâm của nàng, nói: “Chỉ cần biết được thủ cấp Quách soái hiện đang ở đâu thì sẽ còn cách khác.”

Tuy vậy, Lý Doanh vẫn không chịu từ bỏ, nhẹ giọng hỏi: “Thôi Tuần, chàng thực sự không sao chứ?”

Hắn lắc đầu: “Không đáng ngại.”

Nàng cắn môi, thấp giọng nói: “Lúc ở trong ký ức của A Sử Na Gia, ta đã thấy vào những ngày đông lạnh giá, A Sử Na Ngột Đóa thường treo chàng bên ngoài hãn trướng, mỗi lần kéo dài mấy ngày liền. Chàng sợ lạnh, chắc cũng vì thế mà sinh ra chứng bệnh này, đúng không?”

Thôi Tuần ngẩn ra, quãng thời gian ấy, thật ra hắn chẳng muốn nhắc lại. Lý Doanh cũng biết nỗi đau trong lòng hắn, nên nàng thường tránh đề cập. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại cố tình nói đến.

Như thể nhìn thấu được khúc mắc trong lòng hắn, Lý Doanh nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng mà kiên định: “Thôi Vọng Thư, chàng là người kiên cường nhất mà ta từng gặp.” Nàng cười khổ: “Ta thường tự hỏi, nếu đổi lại là ta, liệu ta có thể chịu được bao lâu? Ta nghĩ, chắc không quá mười ngày.”

Nàng tiếp lời, giọng điệu càng thêm phần quả quyết: “Không chỉ mình ta, cả thiên hạ này, thử nghĩ xem họ có thể chịu được mấy ngày? Thôi Vọng Thư, chàng luôn cho rằng quãng thời gian đó là nỗi nhục, chàng nói ở Đột Quyết, chàng không phải người, mà chỉ là một con súc vật. Ta hiểu, lễ hiến tù binh, và còn…” Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tất cả những điều đó đã để lại tổn thương lớn cho chàng. Chàng là thế gia công tử, kẻ sĩ chịu chết chứ không chịu nhục. Nhưng ta không nghĩ đó là nỗi nhục. Ngược lại, ta cho rằng, đó là niềm tự hào sánh ngang với Tô Vũ chăn dê.” [1]

[1] Tô Vũ (chữ Hán: 蘇武, bính âm: Su Wŭ) là một nhà ngoại giao đời vua Hán Vũ Đế (140 TCN-87 TCN), nổi tiếng qua điển tích Tô Vũ chăn dê.

Đất Bắc giá lạnh hoang vu, không có người. Tô Vũ ở nơi đi đày, ngày chăn dê, tối ngủ hang đá, thiếu thốn, cực khổ và tuyệt vọng. Gặp mùa chim nhạn thiên di về phương Nam, Tô Vũ viết một lá thư nhờ chim nhạn mang về nhà cho đỡ nỗi nhớ nhung. Hán Vũ Đế tình cờ nhặt được thư mới biết Tô Vũ đang phải chăn dê khổ cực ở phương Bắc. Ở nơi đi đày, Tô Vũ chỉ còn biết làm bạn với cỏ cây, cầm thú và đã kết bạn tình với một nàng vượn người. Mặc dù cuộc sống của “họ” là hoang dã nhưng họ luôn âu yếm nhau và đã có với nhau một đứa con. Sau 19 năm, nhờ sự can thiệp của Hán Vũ Đế, Tô Vũ chia tay người vợ vượn người trở về Hán. Điển tích Tô Vũ chăn dê trở thành một đề tài đặc sắc trong thi ca. Nguồn chú thích: Wikipedia.

Giọng nàng trở nên vững vàng hơn: “Nếu có một ngày, thế nhân biết được những gì chàng đã làm, ta nghĩ, không ai xem đó là điều đáng xấu hổ.”

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy nên, Thôi Tuần, khi ở Đột Quyết, chàng không phải súc vật, chàng là một anh hùng.”

Thôi Tuần sửng sốt nhìn nàng, ánh mắt nàng sáng như trời sao, chứa đầy chân thành và tha thiết. Có lẽ vì nàng quá đỗi chân thật, khiến trong phút chốc hắn đã cảm thấy ngơ ngẩn. Chữ “anh hùng” ấy, hắn chưa từng nghĩ sẽ có ngày gắn liền với mình.

Hắn cúi đầu, giấu đi sự rung động thoáng qua trong mắt. Hắn thì thầm: “Những lời hôm ấy, nàng vẫn luôn nhớ…”

Hắn không ngờ, những câu từ hắn dùng để từ chối nàng khi trước, “súc vật”, “chó dữ” lại được nàng ghi nhớ, để rồi hôm nay nàng nhắc lại, lấy đó làm niềm an ủi hắn.

Lý Doanh gật đầu: “Ta nhớ. Vì những lời chàng nói, mấy ngày liền ta không ngủ được. Nửa đêm tỉnh giấc, ta liền ngồi dậy, tự nói với chính mình: Chàng không phải chó dữ, cũng không phải súc vật. Nhưng rồi ta lại nghĩ, nói với bản thân mình thì có ích gì? Chàng đâu biết, ta phải nói với chàng mới được.”

Nàng mím môi, nghiêm giọng nói: “Ta biết chàng không thích nhắc đến chuyện Đột Quyết, nhưng dù chàng có trách ta, ta vẫn phải nói. Ta không chịu nổi khi nghe chàng tự nói về mình như vậy.”

Thôi Tuần không nói gì, chỉ cúi đầu. Hồi lâu sau, hắn khàn giọng đáp: “Ta sẽ không trách nàng.”

“Thật sao?”

“Ta sẽ không trách nàng.” Thôi Tuần lặp lại: “Sau này, ta cũng sẽ không nói những lời như vậy về bản thân mình nữa.”

Lý Doanh nghe xong, lòng bỗng chốc nhẹ nhõm: “Vậy cuối cùng ta cũng có thể ngủ ngon rồi.”

Câu nói ấy khiến Thôi Tuần không khỏi bật cười. Khi hắn cười, tựa như x.uân thủy tan băng, khóe mắt chân mày đều ánh lên vẻ ấm áp, khiến gương mặt hắn càng thêm tuấn tú. Lý Doanh nhìn đến ngây ngẩn, mãi đến khi hồi thần, nàng mới xấu hổ cúi đầu. Đợi đến khi ngẩng lên, nàng thấy vài lọn tóc của Thôi Tuần rơi lòa xòa bên tai. Vốn có xuất thân thế gia, hắn luôn giữ dáng vẻ chỉn chu, nhưng lần này vì trọng bệnh mà suy nhược, chỉ đơn giản dùng một chiếc trâm ngọc cài tóc. Tuy nhiên, vì tay hắn yếu ớt, cộng thêm xiềng xích cản trở, nên tóc chẳng thể cài gọn gàng. Lý Doanh nhìn những sợi tóc rối ấy, dịu dàng nói: “Thôi Tuần, để ta búi tóc giúp chàng nhé.”

Tống Hành vẫn từ chối khéo léo như thường lệ: “Đây không phải là việc mà một công chúa Đại Chu nên làm.”

Lý Doanh hỏi lại: “Vậy chàng cho rằng công chúa Đại Chu nên làm gì? Chẳng lẽ, làm công chúa Đại Chu thì nhất định phải giữ mãi lòng kiêu hãnh, chỉ đứng chờ người mình yêu bước đến, mà không thể chủ động tiến gần tới người mình yêu hay sao?”

Nàng dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Công chúa Đại Chu cũng có quyền chủ động theo đuổi tình yêu của mình.”

Nàng nói lời ấy, vừa thản nhiên lại vừa nóng bỏng, khiến Thôi Tuần không cách nào cự tuyệt, cũng không dám cự tuyệt. Hắn sợ, nếu từ chối, nàng sẽ nói thêm những lời khiến hắn không thể đối phó, cũng không biết phải đáp lại thế nào.

Trước gương đồng, Lý Doanh nhẹ nhàng gỡ cây trâm ngọc, mái tóc đen tựa thác tức thì đổ xuống. Nàng cầm chiếc lược bạc, chậm rãi chải tóc, rồi tỉ mỉ vấn lại bằng trâm ngọc, mái tóc gọn gàng, không còn chút rối loạn nào. Khi nàng búi tóc cho hắn, Thôi Tuần vẫn luôn lặng lẽ nhìn bóng mình trong gương đồng. Thiếu nữ bên cạnh hắn có dung mạo thanh tú, thần thái nhu mì. Vì sợ làm đau hắn, mỗi động tác của nàng đều vô cùng chậm rãi từ tốn. Nàng thật lòng quan tâm đến hắn, đúng như lời nàng từng nói, không muốn hắn chịu bất kỳ tổn thương nào.

Cảnh tượng này quá đỗi tốt đẹp, đẹp đến mức khiến hắn cảm thấy không thực. Liệu đây có phải là một giấc mộng không?

Nhưng rất nhanh, hắn lại nhớ đến khoảnh khắc nàng ôm hắn, rồi ngẩng đầu hỏi: “Thôi Tuần, ta là một giấc mơ sao?”

Dường như trên cơ thể hắn vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng ngày ấy. Lòng hắn như trút được gánh nặng. 

Đây, không phải là mộng.

Là thực.

Nàng thực sự tồn tại.

Khi Lý Doanh dùng trâm ngọc cố định búi tóc cho hắn xong, thấy hắn ngơ ngẩn nhìn vào gương đồng, nàng thuận miệng hỏi: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”

Thôi Tuần nhìn nàng trong gương, cười khổ: “Ta đang nghĩ, nếu Tiên đế và Thái hậu biết nàng búi tóc cho ta, e rằng sẽ giết ta mất.”

Lý Doanh không khỏi bật cười: “A gia và a nương của ta đáng sợ đến vậy sao?”

Thôi Tuần cũng mỉm cười: “Có lẽ chỉ mỗi công chúa cảm thấy họ không đáng sợ.”

Thiên hạ đều kinh sợ Đế Hậu như hổ dữ, nhưng trước mặt Lý Doanh, họ chỉ là những người dịu dàng.

Lý Doanh cười nói: “Không đâu, chàng là người ta thích, nếu a gia a nương biết, họ cũng sẽ đối tốt với chàng thôi.”

Thôi Tuần không đáp. Tiên đế và Thái hậu đã chọn cho Lý Doanh những người như Trịnh Quân, xuất thân danh giá, tính tình ôn hòa, tựa như gió mát trăng thanh. Chỉ là họ không ngờ rằng còn có một người như Vương Nhiên Tê mà thôi.

Cả hai sẽ không thích hắn.

Huống chi, Thái hậu rõ ràng còn rất ghét hắn.

Thiên hạ đồn rằng hắn là kẻ được Thái hậu sủng ái, lời đồn này quả thực oan uổng. Chỉ có Thôi Tuần hiểu rõ trong lòng, Thái hậu đối với hắn chẳng qua là thái độ dành cho một thần tử tầm thường, thậm chí còn chẳng bằng một thần tử bình thường.

Trong lòng Thái hậu, thực ra vẫn luôn chán ghét hắn.

Loại chán ghét ấy không phải nhắm vào bản thân hắn, mà là ghét lây, bởi Thái hậu ghét bá phụ hắn, Thôi Tụng Thanh, nên tiện thể ghét luôn cả hắn. Việc đề bạt hắn làm Sát Sự Thính Thiếu khanh chẳng qua là vì hắn thực sự là một công cụ hữu dụng.

Cũng giống như Tiên đế đối với Kim Di. Kim Di làm người hèn mọn, Tiên đế hẳn cũng chẳng ưa gì ông ta. Nhưng đế vương dùng người, nào chỉ dựa vào yêu ghét cá nhân? Chỉ cần tiện tay thì dùng, thích thú thì dùng, chẳng thể nào giữ vững được thiên hạ.

Thôi Tuần là người duy nhất sống sót của Thiên Uy quân, nhưng sau khi trở về từ Đột Quyết, hắn bị giam trong đại lao Đại Lý Tự suốt một năm. Vì căm hận Thôi Tụng Thanh mà Thái hậu không hề đoái hoài gì đến hắn. Vậy mà một năm sau, bà đột nhiên đến Đại Lý Tự, bỏ qua từng tấu chương của các Ngự sử, không màng đến lời xì xào của bách tính, bất chấp mọi ý kiến phản đối, kiên quyết cứu hắn ra.

Nếu chỉ vì hắn là một công cụ hữu dụng, thì thiên hạ này có quá nhiều công cụ hữu dụng, không đáng để Thái hậu phải làm vậy.

Chuyện này, Thôi Tuần nghĩ mãi không thông.

Trong khi hắn còn mải nghĩ về chuyện đó, Lý Doanh lại thấy vài sợi tóc đen của hắn mắc vào răng lược bạc. Nàng gỡ những sợi tóc ấy xuống, nhìn một lúc nhưng không vứt đi mà giấu vào ống tay áo của mình.

Đêm ấy, vị Thái hậu mà Thôi Tuần khẳng định rằng vốn chẳng hề thích mình, nghiêng người dựa vào trường kỷ, thần sắc nhàn nhã. Bên cạnh bà, một thiếu niên nửa quỳ nửa ngồi, nhẹ nhàng bóp vai cho bà.

Thiếu niên ấy không sở hữu vẻ đẹp tuyệt mỹ như Thôi Tuần, mà lại toát lên khí chất anh vũ mạnh mẽ. Đôi tay cậu thoăn thoắt, kỹ thuật thành thạo, động tác thực khiến người ta cảm thấy thoải mái. Thấy Thái hậu chống tay lên đầu, thần sắc dường như không lạnh lùng như thường ngày, cậu mạnh dạn lên tiếng: “Thái hậu, cái tên Thôi Tuần kia, giết hại Cố soái, người thần đều căm phẫn. Bách tính này ai nấy đều hận hắn đến nghiến răng nghiến lợi.”

Thái hậu không nói lời nào. Một lúc lâu sau, bà mới nhếch môi, nở nụ cười như có như không: “Nghe giọng ngươi, hình như rất muốn ngô giết hắn?”

Thiếu niên hoảng hồn, vội vàng cúi đầu đáp: “Không phải Hành Chi mong Thái hậu giết hắn, mà là bách tính đều mong Thái hậu làm thế. Thái hậu giữ Thôi Tuần trong phủ, không đưa hắn vào ngục, bách tính đều cho rằng Thái hậu thiên vị hắn. Hành Chi chỉ đang lo lắng cho thanh danh của Thái hậu mà thôi.”

Thái hậu cười nhạt một tiếng: “Ngô lại thấy hình như ngươi đang muốn tranh sủng với hắn thì phải.”

Nghe hai chữ “tranh sủng,” thiếu niên lập tức cứng họng, sau đó dịu giọng thưa: “Hành Chi luôn một lòng vì Thái hậu.”

“Ngươi nói là vì ngô, chẳng phải cũng là vì bản thân ngươi sao?” Thái hậu hờ hững đáp: “Ngươi muốn xúi ngô gi.ết ch.ết Thôi Tuần? Ngươi xứng sao?”

Ba chữ cuối lạnh lẽo như lưỡi băng. Dù thiếu niên có ngu dốt đến đâu, cũng nhận ra ý giận trong lời Thái hậu. Cậu sợ đến mức lăn khỏi trường kỷ, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Thái hậu tha mạng.”

Cầu xin xong, trong lòng lại cảm thấy không cam tâm. Vì sao Thôi Tuần có thể đảm nhiệm chức Thiếu khanh Sát Sự Thính tứ phẩm, còn cậu thì chẳng có chức vị gì? Nghĩ vậy, cậu lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn gương mặt vẫn không lộ dấu vết tuổi tác, mỹ lệ động lòng người của Thái hậu: “Thái hậu, Hành Chi chỉ thấy bất bình mà thôi. Thôi Tuần đã gây ra quá nhiều phiền toái cho Thái hậu. Hạng người như hắn, sao phải giữ lại làm gì? Những gì Thôi Tuần có thể làm vì Thái hậu, Hành Chi cũng đều làm được. Hơn nữa, Hành Chi trẻ hơn hắn, anh tuấn hơn hắn, chắc chắn sẽ khiến Thái hậu vui lòng hơn hắn.”

Thái hậu chậm rãi mở mắt, lãnh đạm nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất, ánh mắt tựa như nhìn một con kiến ngu ngốc nhất trên đời: “Sao ngươi không nghĩ, Thôi Tuần được ngô trọng dụng không phải vì dung mạo?”

Thiếu niên trợn mắt há mồm: “Chẳng… chẳng lẽ không phải sao?”

Thái hậu góa bụa đã hai mươi năm, những lời đồn đại không ngừng lan truyền. Nhưng bên cạnh bà, chỉ có Thôi Tuần đạt được vị trí cao như vậy. Nếu hắn không dựa vào dung mạo để được trọng dụng, thì còn có thể là gì?

Nếu Thôi Tuần làm được, cậu cũng có thể làm được.

Thái hậu liếc nhìn thiếu niên, bỗng dưng cảm thấy buồn cười: “Ngươi muốn thay thế Thôi Tuần, làm Thiếu khanh Sát Sự Thính? Đáng tiếc, hắn thậm chí chưa từng đặt chân lên chiếc trường kỷ này.”

Thiếu niên càng thêm kinh hãi, tròn mắt nhìn, nhưng Thái hậu đã chán ghét đến mức không muốn giải thích thêm. Bà chỉ nhàn nhạt nói: “Là luyến sủng, thì làm tốt bổn phận của luyến sủng. Ngô ghét nhất kẻ tự cho mình là thông minh.”

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt, cậu quỳ xuống dập đầu liên tục: “Thái hậu tha mạng… Thái hậu tha mạng…”

Thái hoàng Thái hậu nhìn vẻ mặt hắn dập đầu cầu xin, khuôn mặt vốn khôi ngô tuấn tú giờ đây chỉ còn lại vẻ kinh hãi, xấu xí đến thảm hại. Bà bỗng dưng cảm thấy ghê tởm, cuối cùng buông một câu nhẹ bẫng: “Đáng tiếc, chỉ là một gương mặt đẹp.”

Đêm ấy, trong điện Bồng Lai, cung nhân không ngừng lau chùi những vệt máu còn đọng lại trên phiến đá xanh, nhưng Thái hậu thì đã không còn ở đó. Bà lặng lẽ đi đến Lễ Phật đường.

Lễ Phật đường tọa lạc trên đỉnh cao của cung Đại Minh, nơi không chỉ thờ Phật Tổ mà còn đặt bài vị của các đời đế vương triều Đại Chu.

Thái hậu bước vào Lễ Phật đường, ánh mắt dừng lại trước một bài vị.

Đó là bài vị của người từng là thầy, là phu quân, là quân vương của bà.

Bên tai như vang vọng lại tiếng nói của người ấy: “Khương Linh Diệp, điểm yếu lớn nhất của nàng chính là quá nhân từ, quá coi trọng tình thân.”

Khi xưa, một vị thúc mẫu (thím, vợ của chú) của bà đã bị Đức phi mua chuộc, vu oan bà từng tư tình với người khác trước khi nhập cung. Dẫu sau này sự thật được phơi bày, bà vẫn không nỡ xuống tay vì nhớ đến những ân tình vị thúc mẫu ấy từng dành cho mình, và đã quỳ xuống cầu xin Thái Xương Đế tha mạng.

Hôm ấy, Thái Xương Đế còn nói một câu: “Trẫm không còn gì để dạy nàng nữa, chỉ dạy nàng câu cuối cùng: “Muốn thành đại sự, thì chí thân cần giết cũng phải giết.”

Thái hậu lặng lẽ nhìn bài vị lạnh lẽo, khóe môi bất giác nhếch lên, nở một nụ cười quái dị: “Người nói ta quá nhân từ, nhưng ta đã giết sạch mười mấy đứa con trai của người rồi. Thế này, đã đủ để xuất môn chưa?”

Bà lại lắc đầu tự nhủ: “Không đúng, giết sạch con trai người, người cũng chẳng rơi một giọt nước mắt. Hạng người như thế, ngoài đại nghiệp trong lòng ra, vốn dĩ chẳng còn gì khác.”

“Thật đáng tiếc, người chết sớm, để rồi quyền lực mà người h.am m.uốn nhất, đại nghiệp mà người khổ tâm nhất, cuối cùng rơi vào tay ta.”

“Dưới suối vàng, hẳn người cũng chẳng cam lòng.”

“Trước lúc chết, người thậm chí không nói gì để xin ta tha thứ. Là người khinh thường việc đó, hay vì người đã biết trước câu trả lời nên mới không dám nói ra?”

Cả người bà bỗng như mất hết sức lực, chậm rãi quỳ sụp xuống đất, tiếng nghẹn ngào chất chứa hận thù và đắng cay bật ra từ cổ họng: “Người nghe cho rõ, ta, Khương Linh Diệp, sẽ không tha thứ cho người, vĩnh viễn, không bao giờ tha thứ cho người…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK