Thôi Tuần bị giam giữ trong phủ, tuy phải đeo cùm sắt, ăn cơm thừa canh cặn, nhưng cũng không quá khổ sở. Lý Doanh dùng lụa tơ tằm mềm nhất lót vào bên trong cùm sắt trên tay chân hắn, mang những món ăn chay được dâng cúng ở chùa đến để hắn dùng tạm, mỗi tối, nàng đều đốt một khối hương an thần trong phòng ngủ của hắn. Nhờ vậy, thân thể hắn không chịu quá dày vò. Ngược lại, do tạm gác hết công việc nên hắn có thêm thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí khí sắc còn hồng hào hơn trước. Thế nhưng, cả hai đều hiểu rõ: sống hay chết, tất cả sẽ định đoạt trong kỳ hạn một tháng này.
Lý Doanh chau mày, vẻ mặt khó hiểu: “Ngài không giết Quách soái. Vết cắt trên cổ Quách soái chắc chắn không giống với dây cung của thiết thai cung. Vậy sao Kim Di dám khẳng định sau khi thủ cấp của Quách soái được đưa tới Đại Chu, sẽ trở thành bằng chứng buộc ngài vào tử lộ?”
“Thiết thai cung đã bị niêm phong, đưa vào Đại Lý Tự,” Thôi Tuần đáp. “Với khả năng của Bùi Quan Nhạc, việc lén lấy nó ra ngoài, dùng dây cung cắt đứt đầu một người, sau đó để một ngỗ tác (pháp y) có kinh nghiệm làm giả vết thương trên đầu thành xương sọ đã chết sáu năm trước, chẳng phải chuyện khó khăn gì.”
“Ý ngài là, dù Đột Quyết thật sự giao trả thủ cấp của Quách soái, thì Bùi Quan Nhạc cũng sẽ dùng một đầu lâu giả để đánh tráo?”
Thôi Tuần gật đầu: “Ban đầu, hẳn ông ta cũng không muốn phiền phức đến thế đâu.”
Do Hiền phi đột ngột đổi ý, ép Bùi Quan Nhạc phải dùng tới mưu kế của Kim Di. Có lẽ Bùi Quan Nhạc đã nguyền rủa Kim Di không biết bao nhiêu lần trong lòng. Một lời nói dối cần vô số lời nói dối khác để lấp liế.m. Nếu chỉ xảy ra chút sơ suất, mọi thứ sẽ đổ sông đổ biển, không thể cứu vãn.
Hiện tại, điều duy nhất ông ta yên tâm là Thôi Tuần đang bị giam trong phủ, mà phủ đệ chỉ có mỗi mình hắn. Thôi Tuần dù có thần thông quảng đại đến mấy thì cũng không tài nào tự cứu mình chỉ trong một tháng ngắn ngủi. Nhưng ông ta không biết rằng, dù trong phủ không có người thứ hai, nhưng lại có một “hồn ma.”
Đôi mắt Lý Doanh sáng lên: “Nếu chúng ta đã đoán được âm mưu của Bùi Quan Nhạc, vậy thì mọi việc trở nên dễ dàng hơn nhiều rồi.”
Đã nhìn thấu mưu đồ, thì có thể đi trước một bước, giành thế chủ động.
Thôi Tuần bị giam trong phủ, nhưng Lý Doanh vẫn có thể tự do ra vào.
Chỉ là, cho dù Lý Doanh có thể đi lại tự do trong phủ của hắn, giúp hắn truyền tin, nhưng rốt cuộc nàng cũng không thể hiện thân trước mặt người khác, nhiều chuyện cũng không thể tự tay làm được.
Vì thế, nàng nghĩ đến một người.
Ngư Phù Nguy.
–
Trong ngôi đại trạch xa hoa ở phường Quần Hiền, Ngư Phù Nguy vội vã tiến đến khu vườn mẫu đơn. Lúc này, Lý Doanh đang chống má, ngồi trên bãi cỏ xanh rì, nhìn nhạc công Tây Vực gảy khúc nhạc trên cây đàn Hạc [1] dựng đứng. Tiếng đàn trong trẻo, ngân vang. Thấy Lý Doanh, khóe môi Ngư Phù Nguy không khỏi hiện lên nụ cười ấm áp. Hắn cố gắng kìm nén niềm vui trong lòng, trước tiên bảo nhạc công Tây Vực lui xuống, rồi thong thả bước đến trước mặt Lý Doanh, cười nói: “Vài ngày trước phủ Thôi Tuần đã bị vây kín, mỗ còn lo lắng cho công chúa. May mắn thay, công chúa vẫn bình an.”
[1] đàn Hạc: hay còn gọi là hạc cầm, đàn Harp, đàn Harpe, không hầu; là một nhạc cụ thuộc bộ dây có số dây rất lớn tương đương piano và từng thông dụng ở châu Phi, châu Âu, châu Mỹ, châu Á và là một trong những dụng cụ âm nhạc có nguồn gốc lâu đời nhất trên thế giới. Nguồn chú thích: Wikipedia.
Lý Doanh mỉm cười: “Bọn họ vốn không nhìn thấy ta, ta có thể gặp chuyện gì được chứ?”
“Biết là vậy, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng.” Ngư Phù Nguy đáp.
Lý Doanh đứng dậy, hiển nhiên nàng có chuyện muốn nói, nhưng đến lúc mở miệng lại ngập ngừng. Ngư Phù Nguy nhìn ra điều đó, giả vờ như không để ý, cùng nàng bước vào rừng mẫu đơn. Trong khu vườn mẫu đơn của Ngư phủ, có đến hàng trăm gốc hoa rực rỡ, lộng lẫy, trong đó mười mấy gốc trắng muốt hiển nhiên mới được trồng. Những bông hoa trắng ấy sắc trắng như tuyết, trong trẻo như ngọc. Lý Doanh không khỏi thốt lên: “Hoa Nguyệt Cung?”
Ngư Phù Nguy gật đầu: “Đúng vậy, chính là hoa Nguyệt Cung.”
Hoa Nguyệt Cung, hay còn gọi là bạch mẫu đơn dạ quang, là tuyệt phẩm trong các loài mẫu đơn. Loài hoa này cánh trong suốt, hương thơm thanh nhã. Tuy nhiên, dù hoa có đẹp đến đâu, vẻ mặt của Lý Doanh vẫn lộ rõ vẻ bồn chồn. Thấy nàng tâm trí bất định, Ngư Phù Nguy thầm thở dài trong lòng. Hắn chủ động lên tiếng: “Công chúa, lần này e rằng Thôi Tuần khó thoát khỏi kiếp nạn. Cô vẫn nên tránh xa để không bị liên lụy thì hơn.”
Ánh mắt Lý Doanh rời khỏi hoa Nguyệt Cung, chuyển sang nhìn Ngư Phù Nguy: “Ngư tiên sinh, hôm nay ta đến tìm ngài, chính là vì chuyện này…”
Nàng còn chưa nói xong, Ngư Phù Nguy đã cắt lời: “Công chúa, xin hãy nghe mỗ nói trước.”
Lý Doanh thoáng sững sờ, Ngư Phù Nguy tiếp lời: “Trước đây Thôi Tuần từng đầu hàng Đột Quyết, dựng lên những nhà lao tàn khốc, tội ác chồng chất. Nhưng ai ngờ hắn còn làm ra chuyện tày đình như giết hại Cố soái! Đây là hành động khiến cả trời đất phẫn nộ, nhân thần đều không dung thứ. Loại người như vậy, mỗ khinh thường, mong công chúa đừng nói đỡ cho hắn nữa.”
Lý Doanh biện bạch: “Ngư tiên sinh, đó không phải là sự thật.”
“Không phải sự thật? Vậy sự thật là gì?” Ngư Phù Nguy chỉ cảm thấy nàng đã bị sắc đẹp làm mờ mắt, lắc đầu nói: “Thôi Tuần chẳng qua là dáng dấp đẹp đẽ một chút mà thôi. Công chúa đừng để bản thân bị mê hoặc bởi cái vỏ bề ngoài ấy.”
Lý Doanh sững người: “Không phải như vậy…”
Thấy nàng vẫn cố biện hộ cho Thôi Tuần, lòng Ngư Phù Nguy trở nên lạnh lẽo, hắn thất vọng nói: “Nếu hôm nay công chúa đến đây là vì Thôi Tuần, vậy xin người hãy quay về đi.”
Lý Doanh bị hắn trách móc, nhất thời có phần khó xử, nhưng nghĩ lại, nàng tự nhủ, chỉ với đôi câu trách mắng của Ngư Phù Nguy mà nàng đã thấy trong lòng không thoải mái thế này, thì việc phải gánh biết bao những lời sỉ vả suốt những năm qua đã khiến Thôi Tuần đau đớn đến nhường nào?
Nàng hít sâu một hơi. Hắn đã bước đi cô độc suốt sáu năm giữa bao lời mắng nhiếc. Lần này, nàng nhất định phải vì hắn mà tranh luận đến cùng.
Lý Doanh tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Ngư Phù Nguy, giọng điệu kiên định: “Ngư tiên sinh, ngài nói ta bị vẻ ngoài của Thôi Tuần mê hoặc. Đúng, ta thừa nhận, ta thích dáng vẻ của hắn. Nhưng yêu cái đẹp vốn là bản tính con người, ta tuy là nữ nhi, cũng có quyền ngắm nhìn và thưởng thức vẻ đẹp ấy. Nhưng nếu ngài cho rằng ta biện giải cho hắn chỉ vì vẻ ngoài, vậy thì ngài sai rồi.”
Ký ức như từng mảnh tranh hiện về trước mắt nàng: “Nếu ngài từng như ta, tận mắt thấy một kẻ đầu hàng hèn nhát, trên thân đầy những vết thương chồng chất, bị vị công chúa Đột Quyết từng gọi là ân ái sâu đậm hành hạ như súc vật, ngài sẽ nghi ngờ liệu hắn có thực sự đầu hàng hay không; Nếu ngài từng như ta, nhìn thấy một kẻ được gọi là hung thần ác sát, khi nghe về oan khuất của cố nhân lại đau đớn đến mức thổ huyết, vì tìm kiếm hài cốt cố nhân mà không tiếc hạ mình quỳ gối cầu xin, ngài cũng sẽ không tin vào cái danh hung thần ấy; Còn về chuyện dùng sắc đẹp để cầu vinh, nếu một phụ nhân đã góa chồng nhiều năm, trọng dụng một nam nhân trẻ tuổi tuấn tú mà gây nên lời ra tiếng vào, thì ta chẳng còn gì để nói nữa.”
Ngư Phù Nguy nghe những lời của nàng, nghẹn lời không đáp nổi. Lý Doanh chậm rãi nói tiếp: “Các người nói hắn lòng dạ hẹp hòi, lấy oán trả ơn, nhưng ta lại thấy hắn chưa từng trả thù bất kỳ quan lại hay nhạc cơ nào từng khinh miệt hắn; Các người nói hắn cay nghiệt vô tình, tính tình hung hãn, nhưng ta thấy hắn đem toàn bộ bổng lộc ba năm qua ban tặng cho gia quyến của những đồng đội tử trận, còn bản thân thì sống một đời giản dị; Các người nói hắn giết Cố soái, tội ác tày trời, nhưng ta lại thấy hắn từng coi Cố soái như phụ thân, vì Cố soái bị làm nhục mà đau đớn đến mức nghẹn ngào như một người đàn ông chân chính.”
Nàng ngừng lại, từng chữ rõ ràng: “Ngư tiên sinh, ta không bị vẻ đẹp của Thôi Tuần mê hoặc, ta bị mê hoặc bởi tình nghĩa, máu và nước mắt ẩn sau vẻ đẹp ấy.”
Ngư Phù Nguy hoàn toàn sững người, một lúc lâu sau mới kinh ngạc thốt lên: “Những chuyện này, mỗ chưa từng nghe qua.”
“Bởi vì trước nay chưa từng có ai biện minh thay hắn.” Lý Doanh đáp, “Hắn không thích biện minh, nhưng ta thì khác. Càng thấy nhiều, ta càng muốn biện minh thay hắn.”
Ngư Phù Nguy không nói thêm lời nào, nhưng trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc. Lý Doanh lại nói: “Ngư tiên sinh, nếu ngài vẫn cảm thấy hôm nay ta không nên đến đây, vậy ta sẽ lập tức rời đi.”
Nàng chờ đợi câu trả lời của Ngư Phù Nguy. Hắn mím môi, cuối cùng hỏi: “Công chúa cần mỗ làm gì?”
Lời vừa thốt ra, Lý Doanh liền thở phào nhẹ nhõm. Nàng nói: “Ngư tiên sinh, cảm tạ ngài đã tin tưởng Thôi Tuần.”
Nhưng Ngư Phù Nguy lại lắc đầu: “Mỗ không tin Thôi Tuần, mỗ tin công chúa.”
Lý Doanh sửng sốt, Ngư Phù Nguy tiếp lời: “Những điều công chúa nhìn thấy, nhất định là sự thật. Vậy nên, có lẽ Thôi Tuần không phải kiểu người như mỗ từng nghĩ. Vì công chúa, mỗ nguyện buông bỏ thành kiến, thử hiểu thêm về vị Thiếu khanh của Sát Sự Thính này.”
Lý Doanh bất giác mỉm cười: “Dù Ngư tiên sinh tin tưởng Thôi Tuần hay tin tưởng ta, ta đều phải cảm tạ ngài.”
Tảng đá trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống, nụ cười ấy khiến cả vườn mẫu đơn quốc sắc kia cũng phải lu mờ. Ngư Phù Nguy ngây người, vội tránh ánh nhìn của nàng, quay sang ngắm những đóa hoa Nguyệt Cung trắng muốt như tuyết bên cạnh: “Mỗ cần làm gì để giúp được Thôi Tuần?”
Lý Doanh nói: “Thôi Tuần bị Đại Lý Tự giam giữ trong phủ, chỉ có ta có thể truyền tin ra ngoài. Nhưng thân ta là hồn ma, người khác không nhìn thấy, thực sự không tiện. Liệu Ngư tiên sinh có thể giúp ta việc này không?”
Ngư Phù Nguy gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Thấy hắn đồng ý, Lý Doanh lại có chút áy náy, nàng nói: “Việc này có phần nguy hiểm. Ngư tiên sinh cần bao nhiêu thù lao, cứ việc mở lời.”
Nghe nàng nói vậy, Ngư Phù Nguy bật cười: “Thù lao mà mỗ muốn, chính là trân bảo hiếm có, vạn lượng cũng không đổi được.”
Lý Doanh ngẫm nghĩ, dùcó quý giá tới đâu, nàng vẫn có thể đáp ứng được. Nàng bèn đáp: “Ngư tiên sinh cứ việc nói ra.”
Ngư Phù Nguy không trả lời, chỉ nhìn về cây đàn Hạc do nhạc sư Tây Vực để lại. Hắn nói: “Thù lao cứ để sau hẵng tính. Khi nãy nhạc sư đang đàn dở một khúc đàn, chỉ có một nửa thật khiến người ta phải lưu luyến. Công chúa có biết chơi đàn Hạc không?”
Ngư Phù Nguy đã giúp nàng một ân tình lớn như vậy, Lý Doanh vô cùng cảm kích. Nàng đáp: “Có biết đôi chút.”
Nàng vốn xuất thân danh môn, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, việc diễn tấu đàn Hạc này dĩ nhiên không làm khó được nàng. Nàng bước tới cạnh đàn, ngay ngắn ngồi xuống thảm, những ngón tay thon trắng chạm vào hai mươi ba dây đàn. Một tiếng nhạc trong trẻo ngân lên từ đầu ngón tay nàng, tựa tiên âm lảnh lót, lại như dòng suối róc rách chảy xuôi, khiến Ngư Phù Nguy dường như thấy được ánh trăng sáng soi bóng trên mặt nước.
Bên cạnh nàng là những đóa hoa Nguyệt Cung đang đong đưa theo gió. Hoa theo gió lay, trăng theo nước gợn. Ngư Phù Nguy từ từ nhắm mắt, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong khúc nhạc ấy.
Hương hoa Nguyệt Cung thoang thoảng vấn vương nơi chóp mũi, khiến giờ phút này đây, hắn quên đi tất cả. Hắn quên rằng bản thân là một thương nhân, quên đi những khổ tâm vì chí lớn khó thành, quên đi hơn hai mươi năm không cam lòng và phẫn uất. Thay vào đó, hắn chỉ còn cảm giác yên bình và thanh thản.
Khúc nhạc vừa dứt, Ngư Phù Nguy chậm rãi mở mắt, nói: “Đa tạ công chúa. Giờ đây, công chúa muốn mỗ làm gì, xin cứ dặn dò.”
Lý Doanh không khỏi thốt lên: “Nhưng ta vẫn chưa đưa thù lao cho Ngư tiên sinh mà.”
Ngư Phù Nguy mỉm cười: “Công chúa đã đưa rồi.”
Lý Doanh thảng thốt. Ngư Phù Nguy nói: “Một khúc đàn Hạc này, chính là thù lao mỗ mong muốn.”