Mọi người lần lượt xuống mật thất, nhưng bên trong lại trống không, không hề có một bóng người.
Thẩm Khuyết cuối cùng cũng thở phào, lớn tiếng nói: “Thôi Tuần! Ngươi dám tự tiện xông vào phủ của ta, nhất định ta sẽ tấu lên Thánh nhân, tru diệt ngươi để răn đe kẻ khác!”
Thôi Tuần không thèm để tâm, hắn ngồi xổm xuống, nhấc lên một con chuột.
Con chuột đã bị lột da, cả người máu thịt nhầy nhụa, dường như chưa chết hẳn, thân thể vẫn co giật từng hồi. Dù các vũ hầu đã quen thuộc với những cảnh tra tấn rùng rợn, nhưng trước thảm trạng này vẫn không khỏi cảm thấy ghê tởm, có người thậm chí còn suýt nôn mửa.
Ngay cả Thẩm Khuyết, khi vừa thấy con chuột, cũng theo bản năng che miệng, sau đó cố nén cảm giác nôn nao, hắn nói: “Chỉ là một con chuột, có thể chứng minh được điều gì?”
Thôi Tuần vẫn im lặng. Hắn biết tính tình của loài miêu quỷ ác độc, thích hành hạ và giết chóc sinh linh yếu ớt. Con chuột bị lột da này giống hệt những con quạ bị móc mắt trước đó, chứng tỏ miêu quỷ từng ẩn nấp trong mật thất. Nhưng giờ mật thất trống rỗng, vậy thì miêu quỷ và Tưởng Lương đã đi đâu?
Thôi Tuần đảo mắt quanh căn phòng. Bốn bề mật thất đều là đồng tường thiết bích, chỉ có lối ra duy nhất thông với phòng ngủ của Thẩm Khuyết. Kể cả Tưởng Lương nghe thấy động tĩnh rồi dẫn miêu quỷ chạy thoát, cũng không thể hoàn toàn không để lại dấu vết.
Vậy Tưởng Lương đã trốn đi bằng cách nào?
Thẩm Khuyết vừa thẹn vừa giận, hét lên: “Thôi Tuần! Ngươi đừng ép người quá đáng!”
Con chuột trong tay Thôi Tuần ngừng co giật, hắn đặt nhẹ nó xuống đất. Tại đây, có không ít con chuột hoặc bị móc mắt hoặc bị ăn mất tim. Thôi Tuần cười nhạt: “Không ngờ Thẩm Quốc công còn có thú vui như hành hạ chuột.”
Thẩm Khuyết sững sờ. Hắn vốn ghét người khác gọi mình là “Quốc công”, rõ ràng Thôi Tuần cố ý châm chọc. Hắn giận dữ: “Thôi Tuần!”
Thôi Tuần đứng dậy, thản nhiên đáp: “Quốc công không cần giải thích với ta những con chuột này đã chết như thế nào. Cứ để Thái hậu và Thánh nhân tự mình phân xử.”
Dù không có chứng cứ xác thực chứng minh Thẩm Khuyết chứa chấp miêu quỷ, nhưng xác những con chuột trong mật thất Quốc công phủ vẫn khiến Thánh nhân nổi lên nghi ngờ. Người hạ chỉ giam lỏng Thẩm Khuyết trong phủ. Đợi đến khi bắt được Tưởng Lương, rồi sẽ định đoạt sau.
Thế nhưng, từ lúc rời khỏi Quốc công phủ, Tưởng Lương như cá lạc vào biển rộng, không còn tung tích. Thôi Tuần dẫn người của Sát Sự Thính lục soát khắp thành Trường An nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng ông ta.
Thôi Tuần lo miêu quỷ sẽ gây bất lợi cho Lý Doanh, bèn dán bùa quanh Thôi phủ, căn dặn nàng không được ra ngoài. Lý Doanh trêu ghẹo: “Ta vốn là một quỷ hồn, dán bùa phòng quỷ để phòng một con quỷ khác, nghe cứ sai sai thế nào ấy.”
Thôi Tuần đáp: “Miêu quỷ hung ác, tính tình lại thù dai. Nó bị thương ở phủ ta, tất sẽ quay lại. Cẩn thận không thừa.”
Lý Doanh lo lắng hỏi: “Nếu vậy, ngài dùng mũi tên bằng gỗ đào, suýt nữa thì gi.ết ch.ết nó, chẳng phải nó càng muốn trả thù ngài hơn sao?”
Thôi Tuần lắc đầu: “Miêu quỷ chỉ bắt nạt kẻ yếu. Ta đã làm nó bị thương, nó không dám tìm ta. Nhưng hai lần săn bắt cô đều không thành, chắc chắn lần thứ ba sẽ tiếp tục. Vậy nên cô không cần lo cho ta, chỉ cần tự bảo vệ mình là đủ.”
Dù hắn nói vậy, nhưng Lý Doanh vẫn thấp thỏm không yên. Thay vì để Thôi Tuần lục tung Trường An, nàng nghĩ chi bằng tìm cách để miêu quỷ tự hiện thân.
–
Khi ý định này vừa lóe lên trong đầu, Quỷ thương Ngư Phù Nguy lại đến tìm nàng.
Trước đó, tại Quỷ thị Trường An, Ngư Phù Nguy từng chế nhạo Thôi Tuần không kéo nổi cây cung cũ, khiến Lý Doanh cứ giận hắn mãi. Sau đó, hai người không gặp lại nhau, chẳng ngờ lần này hắn chủ động tìm đến, vừa thấy nàng liền xin lỗi: “Lần trước ở Quỷ thị, mỗ đã lỡ lời, là mỗ không đúng.”
Hắn đã xin lỗi, Lý Doanh cũng không tiện chấp nhặt, bèn đáp: “Chỉ cần ngài không nói xấu Thôi Tuần, ta sẽ không giận ngài nữa.”
Ngư Phù Nguy bật cười: “Yên tâm, sẽ không nói nữa.”
Lý Doanh ngồi bên hiên, nhìn những đóa hải đường đầy sân, đôi chân đi giày xếp lớp thoáng đung đưa, lộ vẻ yêu kiều của thiếu nữ. Nàng nói: “Nếu ngài đã hứa không nói xấu Thôi Tuần, vậy chúng ta có thể làm bạn.”
“Bạn?” Ngư Phù Nguy nghiêng đầu hỏi.
“Phải, bạn.” Lý Doanh ung dung đáp.
“Nhưng mỗ chỉ là một thương nhân, còn cô lại là công chúa Đại Chu.”
Lý Doanh cười: “Thương nhân hay công chúa, chẳng qua chỉ là thân phận. Thân phận không thể dùng làm tiêu chuẩn để phán xét một người. Bỏ qua thân phận, mọi người đều giống nhau, hai mắt, một mũi, có gì khác biệt đâu?”
Nàng nghĩ một lúc, rồi nói thêm: “Tuy đôi lúc ngài ăn nói không được dễ nghe, nhưng ngài từng giúp ta nhiều lần, lại cưu mang những Hồ cơ không nơi nương tựa. Ngài giao dịch âm dương, lấy phí của khách giàu, còn khách nghèo thì miễn. Chứng tỏ ngài không phải người xấu. Hà cớ gì ta không thể kết bạn được với ngài?”
Ngư Phù Nguy ngẩn người, hỏi lại: “Sao công chúa biết chuyện ta không thu phí?”
Lý Doanh trả lời: “Hôm đầu tiên gặp ngài để đổi vàng nén, ta đã cất công hỏi thăm.”
“Vậy vì sao công chúa không hề oán giận?”
Lý Doanh ngả người ra sau, đôi chân đập nhẹ vào bờ tường dưới hiên, bật cười khúc khích: “Tất nhiên là vì ta tự nhận mình thuộc nhóm khách giàu.”
Nghe vậy, Ngư Phù Nguy cũng bật cười ha hả.
Một trận gió thoảng qua, cánh hoa hải đường rơi đầy mặt đất. Lý Doanh vươn tay ra, làn da trắng như ngọc phản chiếu ánh sáng mềm mại, một cánh hoa hải đường chậm rãi đáp xuống lòng bàn tay nàng. Ngư Phù Nguy cũng nghiêng đầu nhìn, ánh mắt không tự chủ dừng lại trên gương mặt trắng trẻo thanh tú của nàng, lòng thoáng xao động. Hắn miễn cưỡng dời mắt, giọng nói chậm rãi vang lên: “Mỗ nghe nói, Trung lang tướng Thẩm Khuyết có liên quan đến vụ án miêu quỷ nên đã bị giam lỏng trong phủ. Hiện giờ Thôi Tuần đang lùng sục khắp Trường An để truy tìm miêu quỷ.”
Lý Doanh nhẹ giọng đáp: “Tin tức của ngài quả là nhanh nhạy.”
Ngư Phù Nguy mỉm cười: “Nếu thương nhân không nhạy bén với tin tức, thì làm ăn thế nào được?”
Trong lòng Lý Doanh dấy lên chút tò mò, khẽ hỏi: “Ngư tiên sinh, phụ thân ngài đặt tên cho ngài là Phù Nguy, hẳn không mong ngài làm thương nhân. Vậy vì sao ngài vẫn tiếp quản sự nghiệp của ông, tiếp tục buôn bán?”
Ngư Phù Nguy mỉm cười, trong nụ cười lộ ra một chút đắng chát: “Vì phụ thân luôn tin rằng một ngày nào đó, Tân chính Thái Xương sẽ cho phép thương nhân tham gia khoa cử, gia nhập quan trường. Nhưng đến lúc ông mất, vẫn chẳng có gì thay đổi.”
Nghe vậy, Lý Doanh không khỏi cảm thấy áy náy: “Xin lỗi ngài…”
Ngư Phù Nguy lắc đầu: “Thôi, chuyện đã qua rồi.”
Lý Doanh tiếp lời: “Vậy ngài có muốn tham gia khoa cử không?”
Ngư Phù Nguy thoáng sững sờ, giọng nói trầm xuống: “Sao lại không muốn chứ?”
Nếu không muốn, thì vì cớ gì lại ngày đêm khổ luyện, đầu treo xà nhà, dùi đâm vào chân, miệt mài đọc sách? Minh kinh, minh pháp, minh tự, minh toán, [1] môn nào hắn cũng tinh thông. Hắn tin rằng nếu được dự khoa cử, hắn sẽ đỗ Trạng nguyên, nếu được tham gia trị quốc, hắn sẽ an bang định quốc. Nhưng thực tế, ngay cả tư cách dự thi hắn cũng không có, nói gì đến chuyện trị quốc.
[1] Minh kinh: nghĩa là “hiểu rõ kinh điển”. Đây là môn thi tập trung vào việc nghiên cứu và giải thích các kinh điển Nho gia, như “Tứ thư”, “Ngũ kinh”.
Minh pháp: nghĩa là “hiểu rõ pháp luật”. Đây là môn thi liên quan đến lĩnh vực luật pháp và các quy định hành chính.
Minh tự: nghĩa là “hiểu rõ chữ viết”. Môn thi này kiểm tra kỹ năng sử dụng và viết chữ Hán.
Minh toán: nghĩa là “hiểu rõ toán học”. Đây là môn thi dành cho những người giỏi về tính toán và quản lý tài chính.
Nhìn thấy vẻ buồn bã thoáng qua gương mặt hắn, Lý Doanh nhẹ nhàng an ủi: “Mẫu thân ta vẫn đang thúc đẩy các chính sách cải cách, có lẽ không quá mười năm nữa, ngài sẽ có cơ hội tham gia khoa cử.”
Ngư Phù Nguy quay sang nhìn nàng, ánh mắt có chút phức tạp. Hắn muốn hỏi nàng, chẳng lẽ nàng không biết về những lời đồn đại đang lan truyền trong triều và dân gian hay sao? Nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi sáng của nàng, hắn nuốt xuống lời định nói.
Hắn im lặng, bỗng Lý Doanh lại nói: “Phải rồi, nếu tiên sinh đã đến đây, có thể giúp ta một việc gấp được không?”
“Việc gấp gì?”
“Thôi Tuần đã dán bùa khắp xung quanh Thôi phủ, ta không ra ngoài được. Ngài có thể giúp ta gỡ bùa, để ta ra ngoài không?”
“Gỡ bùa? Tại sao phải làm vậy?”
“Thôi Tuần nói rằng, miêu quỷ thù rất dai. Nó đã hai lần tìm cách giết ta nhưng đều thất bại, lần thứ hai còn bị trọng thương. Nếu nó thật sự thù dai, chắc chắn sẽ đến tìm ta lần thứ ba. Ta muốn ra ngoài làm mồi nhử, dụ nó xuất hiện.”
Ngư Phù Nguy kinh hãi: “Không được!”
“Tại sao không?”
“Sau khi bị thương, bản tính hung ác của miêu quỷ càng tăng lên gấp mười. Mỗ đến Thôi phủ là vì lo lắng cho sự an toàn của công chúa, giờ thấy công chúa vô sự, mỗ đã yên lòng. Sao mỗ có thể để công chúa lấy thân mạo hiểm được?”
“Nhưng nếu cứ để miêu quỷ tự do bên ngoài, sẽ còn nhiều người vô tội phải chịu họa.”
Ngư Phù Nguy vẫn kiên quyết lắc đầu: “Ta không đồng ý.”
Lý Doanh thở dài: “Ta cứ nhất nhất muốn rời khỏi Thôi phủ. Nếu ngài đồng ý, ít nhất còn có thể bảo vệ ta. Nếu không, ta đành tự mình mạo hiểm.”
Ngư Phù Nguy nghe xong, thoáng sững người, sau đó cười khổ: “Tại sao công chúa không nhờ Thôi Tuần giúp?”
“Vì hắn chắc chắn sẽ không đồng ý.”
“Sao công chúa lại khẳng định như vậy?”
Nàng không trả lời, ánh mắt hướng xuống, nhìn đóa hải đường trong lòng bàn tay. Gian thư phòng thoang thoảng mùi hương từ chậu mẫu đơn tím do lão bộc câm mới cắm sáng nay.
Lý Doanh lặng người, nàng bất giác nhớ lại hôm A Man bị Thẩm Khuyết ức hiếp. Thôi Tuần từng bảo nàng đừng đi theo, hẳn hắn đã đoán ra Tưởng Lương đang ẩn mình trong Thẩm Quốc công phủ. Nếu nàng ra tay giáo huấn Thẩm Khuyết, ắt sẽ để lộ sơ hở, khiến Tưởng Lương nhận ra đầu mối. Quả nhiên, mọi sự diễn ra đúng như dự đoán của hắn.
Tưởng Lương không chỉ phát hiện manh mối, mà còn sai miêu quỷ đến thăm dò. Nhưng nhờ Thôi Tuần chuẩn bị sẵn, dùng mũi tên đào làm trọng thương miêu quỷ, nàng mới được an toàn.
Bởi vậy, với tính cách của Thôi Tuần, hắn sẽ không để chuyện này tái diễn.
Lý Doanh khẽ đáp: “Hắn lo lắng cho ta, nên sẽ không đồng ý để ta rời phủ.”
Ngư Phù Nguy thiếu chút là kinh ngạc đến rơi cả cằm. Lo lắng? Một kẻ lạnh lùng như Thôi Tuần, cũng biết lo lắng cho người khác sao?
Tuy hắn không biết vì sao Thôi Tuần giữ Lý Doanh lại trong phủ, nhưng hắn đã không ưa gì Thôi Tuần từ lâu. Vì thế, hắn càng tin chắc rằng Thôi Tuần không hề có ý tốt. Thế mà Lý Doanh lại nói Thôi Tuần lo lắng cho nàng?
Ngư Phù Nguy định nói gì đó, nhưng nhớ đến lời hứa không nói xấu Thôi Tuần, hắn đành cố nhịn, khẽ hỏi: “Cớ gì công chúa lại nghĩ rằng Thôi Tuần sẽ quan tâm đến an nguy của công chúa?”
Lý Doanh siết chặt nhành hoa hải đường trong tay, đôi mắt cụp xuống, nhẹ giọng đáp: “Ta chỉ cảm thấy vậy.”
Nàng ngừng một chút, rồi nói thêm: “Hơn nữa, ta tin rằng ta đúng.”
–
Ngư Phù Nguy chỉ biết thở dài bất lực, cuối cùng đành gỡ bỏ những lá bùa, lén đưa Lý Doanh ra khỏi Thôi phủ. Lý Doanh bảo hắn dẫn nàng đến Quỷ thị Trường An. Quỷ thị là nơi âm khí tụ tập, những chuyện kỳ bí thường xuyên xảy ra, miêu quỷ vốn ưa thích nơi này. Nếu nhìn thấy nàng, ắt hẳn nó sẽ lộ diện.
Ngư Phù Nguy nắm chặt dao găm gỗ đào trong tay áo, cùng với một xấp bùa vàng dày cộm. Hắn bất đắc dĩ nói: “Mỗ có linh cảm Thôi Tuần sẽ giết mỗ mất.”
Lý Doanh nhẹ giọng trấn an: “Ta sẽ không để hắn giết ngài.”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, nhưng vào tai Ngư Phù Nguy, lại như khiến máu nóng trong người sôi sục. Hắn mơ hồ nghĩ, chỉ cần có lời này của nàng, dù có phải chết vì nàng, hắn cũng cam lòng.
Vừa suy nghĩ lung tung, hắn vừa cùng Lý Doanh tiến sâu vào Quỷ thị. Hôm nay, Quỷ thị hiu quạnh hơn thường lệ, không thấy một ai bày sạp. Ngư Phù Nguy lên tiếng: “Thôi Tuần đã lục soát khắp Trường An không biết bao nhiêu lần, tất nhiên Quỷ thị này cũng không ngoại lệ. Những kẻ bày sạp ở đây phần lớn đều có án trong người, nên nhất thời sẽ phải lẩn tránh ngay.”
Lý Doanh gật đầu. Không có người bán, cũng chẳng có người mua, cả khu rừng rộng lớn chìm trong tịch mịch, chỉ có viên dạ minh châu xanh biếc trong tay Ngư Phù Nguy tỏa ra ánh sáng dìu dịu. Nàng cảm thấy viên minh châu này có chút quen thuộc, bèn nghiêng đầu nhìn kỹ. Ngư Phù Nguy cười nói: “Đây là món quà công chúa đã tặng mỗ ở Quỷ thị, để cảm ơn mỗ vì đã cứu công chúa.”
Lý Doanh nghe vậy mới nhớ ra đúng là có chuyện như thế. Ngư Phù Nguy lại nói: “Viên minh châu này, mỗ chưa từng để nó rời khỏi người.”
Lời hắn có chút mập mờ, khiến Lý Doanh sững lại. Ngay lúc đó, Ngư Phù Nguy đột nhiên “suỵt” một tiếng, ra hiệu im lặng.
Vì phía sau họ, một bóng đen đang nhanh chóng tiến lại gần.