Mục lục
Đêm Trăng Năm Thứ Ba Mươi - Vân Hương Thanh Nịnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Sử Na Gia bước vào Thôi phủ, khi ấy Thôi Tuần đang ngồi trong phòng, khoanh chân khoanh chân bên cửa sổ gỗ chạm khắc. Hắn khoác trên mình chiếc áo tù màu trắng mỏng manh, cổ tay và cổ chân đều bị xiềng xích đen nặng nề trói buộc. Một tia nắng xuyên qua tấm lưới trên cửa sổ, rọi xuống nền nhà. Hắn cúi đầu nhìn tia sáng ấy, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Những ngày qua, sân viện ngập tràn ánh nắng ấm áp, hoa hải đường đã nở rộ, thế nhưng hắn hầu như không bước ra ngoài. Một phần vì xiềng xích nặng nề làm hắn khó lòng di chuyển, phần khác là hắn không muốn mình mặc áo tù, đeo cùm và xuất hiện trước mặt người khác. Hắn cố chấp giữ lại chút tôn nghiêm đã sứt mẻ của mình, dù rằng lòng kiêu hãnh và phẩm giá của thiếu niên thế gia năm nào đã vỡ nát ở vương đình Đột Quyết kể từ sáu năm trước. Dẫu vậy, hắn vẫn muốn nhặt nhạnh chút gì còn sót lại, như thể điều đó sẽ giúp hắn một lần nữa trở về làm Thập Thất lang của Thiên Uy quân, cưỡi bạch mã, mang yên bạc.

Ngoài cửa sổ, A Sử Na Gia nhìn chăm chú vào Thôi Tuần qua lớp màn lưới. Ánh mắt nàng đong đầy nỗi xót xa, cay đắng. Lý Doanh lên tiếng: “Ta vào trước nói với ngài ấy một tiếng, cô đợi ta một lát.”

A Sử Na Gia lặng lẽ gật đầu, ánh mắt vẫn xuyên qua lớp màn cửa, không rời khỏi bóng dáng gầy guộc bên trong. Nàng khát khao được nhìn hắn thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi.

Khi Lý Doanh bước vào, Thôi Tuần nghe thấy tiếng động, khẽ ngẩng đầu lên. Trong đôi mắt u tịch thoáng hiện chút ấm áp: “Cô về rồi sao?”

Hắn vốn quen bước đi cô độc, chẳng rõ từ lúc nào, hắn đã dần quen với sự hiện diện của nàng. Hắn quen với bóng dáng dịu dàng ấy, quen với việc chờ đợi nàng trở về trong Thôi phủ tĩnh lặng này.

Lý Doanh gật đầu nhẹ, nhìn ra cửa sổ, rồi ngồi xuống đối diện hắn, cất lời: “A Sử Na Gia đang chờ ngài ở bên ngoài.”

Thôi Tuần thoáng ngạc nhiên: “A Sử Na Gia?”

“Ừm.” Lý Doanh không nhắc đến việc nàng và A Sử Na Gia sắp phải xuống Địa phủ. Nàng không muốn Thôi Tuần, trong hoàn cảnh này, lại phải lo lắng cho sự an nguy của mình. Nàng chỉ nói lấp lửng: “Chấp niệm của nàng ấy tụ thành hình, đến Thôi phủ, muốn gặp ngài một lần.”

Ánh mắt Thôi Tuần dời về phía khung cửa sổ, qua khe hở thấp thoáng nhìn thấy một góc áo Hồ phục thêu họa tiết sói xanh đen. Hoa văn ấy từng là cơn ác mộng dai dẳng suốt hai năm trời không cách nào xóa nhòa trong tâm trí hắn. Hắn thu lại vẻ u uất trong mắt, quay sang nhìn Lý Doanh: “Cô muốn ta gặp nàng ấy sao?”

Lý Doanh cắn môi, nàng biết Thôi Tuần không muốn nhớ lại bất kỳ điều gì liên quan đến vương đình Đột Quyết. Nếu là trước đây, nàng sẽ để hắn tự quyết định có gặp A Sử Na Gia hay không, vì nàng chưa bao giờ muốn ép buộc hắn. Nhưng hôm nay, nàng do dự.

Một khi tiến vào Địa phủ, sau khi dùng thân mình vượt qua dòng Minh Tuyền, chấp niệm của A Sử Na Gia sẽ tan biến. Hồn niệm chính thức đang bị giam cầm ở Vong Tử Thành cũng sẽ không tránh khỏi bị liên lụy, vĩnh viễn tiêu tan. Và kể cả nàng, Lý Doanh, một ý niệm nhỏ nhoi ẩn giấu trong ký ức A Sử Na Gia, dù không bị nước Minh Tuyền làm tổn thương cũng thế. Nàng biết, hồn phách của mình ở dương gian chắc chắn cũng chịu ảnh hưởng, nhưng nghĩ đến kết cục đang chờ A Sử Na Gia, nàng không nỡ, cũng như không đủ lý trí để nói với Thôi Tuần rằng hãy tự mình quyết định có nên gặp hay không.

Có lẽ nhìn ra sự chần chừ trong mắt nàng, Thôi Tuần không chờ câu trả lời. Hắn nói: “Gặp một lần thì cũng có sao.”

Bên trong căn phòng, một đóa Mạn Châu Sa đang cháy sáng.

Ngoài Mạn Châu Sa, trong căn phòng chật hẹp, bởi Thôi Tuần mặc áo tù mỏng manh, nên giữa tiết trời tháng tư, trong phòng ngủ vẫn đốt than thượng phẩm, khiến không gian gần như oi bức. May thay, thân thể A Sử Na Gia là do chấp niệm hóa thành, đối với nàng, nóng lạnh vốn không còn cảm nhận. Và thế là, bát canh dê còn bốc khói trên bàn gỗ tử đàn dường như không hợp người hợp cảnh cho lắm.

Thôi Tuần liếc mắt nhìn bát canh dê trắng ngà. A Sử Na Gia, lần này đến gặp hắn, đã gom đủ dũng khí. Nhưng khi thật sự ngồi trước mặt hắn, nàng lại không dám ngẩng đầu lên. Sau cùng, nàng mới rụt rè hỏi: “Chàng vẫn ổn chứ?”

Hắn đáp: “Vẫn ổn.”

Không khí chìm trong sự tĩnh lặng khó xử. Một lúc sau, A Sử Na Gia ngước lên, giọng nói mang theo một chút run rẩy: “Xin lỗi.”

Nàng hạ giọng, cuối cùng cũng nói ra nỗi day dứt đã chôn giấu nhiều năm: “Đêm tuyết lớn năm đó, ta thực sự có lỗi với chàng.”

Thôi Tuần vẫn giữ vẻ bình thản, như thể sóng gió chẳng thể lay động: “Vậy sao? Ta không còn nhớ nữa.”

A Sử Na Gia nhìn khuôn mặt tái nhợt tựa tuyết của hắn. Nàng khẽ cười, một nụ cười chua xót: “Không nhớ nữa… cũng tốt.”

Trên án kỷ tử đàn vẫn còn vương hương thơm thanh nhã khi Lý Doanh rời đi. Ngón tay Thôi Tuần vô thức chạm vào mảnh lụa trắng buộc bên xiềng xích, A Sử Na Gia cũng nhìn thấy. Nàng lại hỏi: “Chàng… có phải chàng thích nàng ấy không?”

Thôi Tuần nghe ra “nàng ấy” mà nàng nhắc tới là ai. Hắn khựng lại một chút. A Sử Na Gia cười cay đắng: “Nếu sáu năm trước, ở vương đình Đột Quyết, ta đủ dũng cảm chống lại Ngột Đóa tỷ tỷ, cứu chàng thoát khỏi tay tỷ ấy, thì liệu chàng có thích ta… giống như thích nàng ấy không?”

Thôi Tuần nhìn nàng. Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận việc có thích Lý Doanh, chỉ chậm rãi lắc đầu: “Không có nếu như.”

A Sử Na Gia nghe vậy, không kìm được bật cười đau khổ: “Chàng nói đúng, không có nếu như. Dù thời gian có quay ngược, ta vẫn không đủ dũng khí chống lại Ngột Đóa tỷ tỷ, vẫn không dám nói một lời bảo vệ chàng.”

Như Lý Doanh từng nói, tính cách mỗi người được định hình bởi hoàn cảnh trưởng thành. Lý Doanh lớn lên trong tình yêu thương, nên nàng biết cách yêu và bảo vệ người khác. A Sử Na Gia thì không. Nàng lớn lên trong sự áp bức nghiêm khắc của cha, tính cách nhút nhát và yếu đuối, không dám phản kháng Ngột Đóa, không dám đứng ra cứu hắn, ngay cả đưa thuốc cho hắn cũng không dám. Hắn trải qua hai năm địa ngục không sống được mà chết cũng không xong, mỗi ngày mở mắt đều là một vòng tra tấn. Hai năm, bảy trăm hai mươi ngày, khoảng thời gian đen tối đẩy hắn lao vào vực sâu tuyệt vọng, nàng vẫn chỉ biết đứng nhìn trong im lặng.

Đôi khi, sự im lặng chính là sự đồng lõa lớn nhất.

Một bát canh dê, đã là toàn bộ dũng khí nàng có thể gom góp trong hai năm ấy. Nhưng dù là bát canh dê đó, Thôi Tuần cũng không được uống, thậm chí còn dẫn đến một trận đòn roi còn khốc liệt hơn.

Nàng bật cười, tròng mắt ánh lệ: “Nhờ thần Bột Đăng Ngưng Lê phù hộ, để giờ đây chàng đã có thể gặp được nàng ấy.”

Một người không giống như nàng, không nhu nhược, không lặng im. Người ấy sẽ kiên định ở bên chàng dù cả thế gian có quay lưng, sẽ dốc lòng tìm cách giải thoát cho chàng ra khỏi xiềng xích. Nàng đau đớn nói: “Đúng là ta không bằng nàng ấy.”

Thôi Tuần không nói gì, ánh mắt chỉ lướt qua bát canh dê đặt trên án kỷ tử đàn. Hắn trầm ngâm cầm bát lên, dùng muỗng vàng múc một ngụm uống, rồi nói: “Công chúa A Sử Na Gia, mong chấp niệm của cô sớm tiêu tan.”

A Sử Na Gia dõi mắt nhìn dây xiềng đen lạnh đang khóa chặt cổ tay tái nhợt của hắn, lòng nàng trào dâng nỗi xót xa. Nàng gật đầu, chọn mở lời: “Ừm, ta sắp phải đi đến Vọng Tử Thành rồi. Đợi khi kẻ thù chết đi, ta có thể đầu thai chuyển kiếp.”

Thôi Tuần đặt chiếc bát vàng đựng canh dê xuống, thản nhiên đáp: “Chúc mừng cô. Mong rằng kiếp sau, cô sẽ không gặp lại ta nữa.”

Trong phủ Ngư Phù Nguy, một lá cờ chiêu hồn khổng lồ đã được dựng lên, bao quanh là hàng chục nhà sư đồng thanh tụng Kinh Kim Cương. Ngư Phù Nguy bước vào nội trạch, hướng về phía Lý Doanh và A Sử Na Gia nói: “Mọi thứ đã chuẩn bị xong. Lá cờ chiêu hồn có thể triệu hồi ý niệm của công chúa Vĩnh An từ Địa phủ trở về. Kinh Kim Cương sẽ giúp công chúa giảm bớt tổn hại. Nhưng nhớ kỹ, tuyệt đối không được chạm mặt Tần Quảng Vương, nếu không, e rằng ý niệm của công chúa sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi Địa phủ, không thể quay về được nữa.”

Lý Doanh gật đầu, lòng bàn tay nàng đặt lên tay A Sử Na Gia. Một tia sáng trắng lóe lên, một phần ý niệm của nàng đã nhập vào thân thể A Sử Na Gia. Bóng dáng của A Sử Na Gia dần biến mất, trong khi Lý Doanh ở lại căn phòng, tâm trí dần xuất hiện một con đường nhỏ âm u, đá núi lởm chởm, dẫn đến núi Bàn Chủng.

Ý niệm của Lý Doanh ẩn trong ký ức của A Sử Na Gia. Nàng không giống A Sử Na Gia, không mang chấp niệm quá sâu, ba năm không không tan cuối cùng tụ lại thành người. Ý niệm của nàng chỉ có thể nương vào người khác, không thể tự mình ngưng tụ. Trước mặt nàng, bóng dáng A Sử Na Gia dần hiện ra từ ký ức, A Sử Na Gia lên tiếng: “Hẳn chúng ta sắp tới U Đô rồi.”

Lý Doanh gật đầu, cả hai đều mang vẻ mặt trĩu nặng tâm tư. Lý Doanh lo lắng cho sự hy sinh của A Sử Na Gia, còn A Sử Na Gia thì chỉ nghĩ đến khuôn mặt thanh tú như hoa sen của Thôi Tuần, cùng mảnh lụa mềm đệm trong cùm sắt của hắn. Một lát sau, nàng mím môi, nói với Lý Doanh: “Công chúa Vĩnh An, cảm ơn người.”

Lý Doanh ngẩn ra, khó hiểu hỏi: “Cô cảm ơn ta vì điều gì?”

“Cảm ơn người đã chăm sóc chàng thật tốt.” A Sử Na Gia mỉm cười: “Như vậy, cho dù có hồn phi phách tán, thì ta cũng yên lòng.”

Lý Doanh không kìm được thốt lên: “Cô… cần gì phải làm như vậy?”

Nàng thở dài: “Cô gặp hắn rồi mà, hẳn cũng biết, hắn chưa từng thích cô. Hà cớ gì phải vì hắn mà hy sinh cả tính mạng?”

Lời nói thẳng thắn của nàng khiến A Sử Na Gia im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi đáp: “Ta biết, chàng chưa từng thích ta. Vừa rồi, ngay cả một lời hứa hẹn kiếp sau, chàng cũng không cho ta.”

“Vậy tại sao còn cố chấp?”

A Sử Na Gia đáp: “Ta cho rằng, người cũng hy vọng ta sẽ cứu chàng.”

“Đúng là ta muốn cứu hắn, nhưng điều đó không có nghĩa là ta muốn cô phải trả giá bằng việc hồn phi phách tán.” Ánh mắt Lý Doanh thoáng chút mờ mịt: “Cô vô tội. Ta không thể làm vậy. Hiện giờ cô hối hận, vẫn còn kịp quay đầu.”

A Sử Na Gia cười, lắc đầu: “Ta không hối hận.”

Giọng nàng nhỏ nhẹ mà kiên định: “Thích chàng là việc của riêng ta. Ta sẽ không vì chàng không hứa hẹn kiếp sau mà từ bỏ mối tương tư này.”

Lý Doanh muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng, ngàn lời vạn ý chỉ hóa thành một tiếng thở dài.

– 

Núi Bàn Chủng là cửa ngõ dẫn vào Quỷ Môn Quan, trước mắt Lý Doanh vẫn là cõi hư vô dựng lên giữa lằn ranh sinh tử. Đi qua mảnh hư vô ấy, men theo con đường về phía tây, Lý Doanh bước vào ký ức của A Sử Na Gia, chạm mắt với dòng Minh Tuyền xanh biếc.

So với sự u ám ghê rợn của Nại Hà, Minh Tuyền lại giống như dòng suối trong ở nhân gian, yên tĩnh và mỹ lệ. Dòng nước Minh Tuyền không ẩn chứa những quái thú mặt xanh nanh vàng như Ba Tượng dưới sông Nại Hà, mà trong suốt nhìn thấu đáy. Giữ lúc Lý Doanh kinh ngạc tột độ trước sự khác biệt của Minh Tuyền, nàng bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh thấu xương ngấm dần vào cơ thể. Loại lạnh giá này nàng chưa từng trải qua, tựa như có vạn lưỡi đao băng sắc bén đang cào xé trên xương cốt. Lý Doanh run rẩy không ngừng. Đối diện nàng, tình trạng của A Sử Na Gia còn tồi tệ hơn. Nàng ấy quỳ rạp xuống đất, hàm răng va vào nhau lập cập, thân ảnh càng lúc càng nhạt nhòa. Lý Doanh bước tới đỡ nàng: “Cô sao rồi?”

A Sử Na Gia lắc đầu: “Không sao, đã vào Minh Tuyền rồi, ta chịu được.”

Lý Doanh đưa mắt nhìn quanh, quả nhiên, Minh Tuyền là dòng suối sâu không thấy đáy. Nàng còn trông thấy vài hồn phách đã đông cứng thành tượng băng, có hồn phách thậm chí vỡ nát thành mảnh vụn, rải rác hỗn loạn dưới đáy Minh Tuyền. Đúng như Ngư Phù Nguy từng nói, nếu là quỷ hồn, căn bản không cách nào vượt qua Minh Tuyền.

Nhưng thân ảnh hóa thân từ chấp niệm, chẳng phải người, cũng chẳng phải quỷ, vốn là một vật vô hình. Thứ ấy không thuộc về nhân gian, cũng không thuộc về âm gian. Nước Minh Tuyền không phải thứ được dùng để đối phó với loại vật chất vô hình này, nên A Sử Na Gia cố gắng chịu đựng, vượt qua được Minh Tuyền.

Nàng bò lên bờ, thân ảnh lại tụ thành hình người, y phục trên người không lưu lại chút dấu tích nào từ nước suối. Mặc dù vậy, Lý Doanh vẫn cảm nhận rõ luồng hàn khí đâm vào xương cốt vẫn chưa hề tan biến.

Trước Minh Tuyền, Quỷ Phán Điện hiện lên, sừng sững nguy nga. Thân ảnh A Sử Na Gia một lần nữa hóa thành một luồng vô hình, tan vào trong Quỷ Phán Điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK