Lý Doanh trở lại Sinh Tử Đạo, chỉ khi đó nàng mới hiểu vì sao người lái đò bảo nơi này đi thì dễ, về thì khó. Khác hẳn với bóng tối vô tận trước kia, dường như đường quay về le lói thứ ánh sáng mờ ảo. Từ ánh sáng ấy, nàng nhìn thấy những cánh đồng bạt ngàn phủ kín hoa Mạn Châu Sa đỏ rực, rải khắp mọi nơi. Dù có đi về hướng nào, trái hay phải, cuối cùng cũng bị vây kín bởi tầng tầng lớp lớp những đóa Mạn Châu Sa đỏ như máu tươi của những linh hồn oan khuất. Ngoài khung cảnh ngút ngàn hoa đỏ ấy, Sinh Tử Đạo chỉ còn lại sự lạnh lẽo và tịch mịch đến rợn người.
Nếu bị vĩnh viễn giam cầm nơi đây, chẳng mấy chốc mà người ta sẽ phát điên. Rõ ràng có thể nhìn thấy ánh sáng, thấy những đóa hoa, nhưng vĩnh viễn không thể thoát ra. Thay vì chịu đựng nỗi đau này mãi mãi, để thịt xương nuôi dưỡng hoa Mạn Châu Sa có lẽ còn tốt hơn là mắc kẹt lại trong hư vô bất tận.
Lý Doanh siết chặt xá lợi Phật trong tay, nàng từ từ giơ nó lên cao. Ánh sáng từ xá lợi Phật bùng lên rực rỡ, hình bóng của mười vị tôn giả kim thân từ ngai Phật Thích Ca dần hiện ra trên bầu trời. Lý Doanh thấy những cánh hoa Mạn Châu Sa như máu từ từ khép lại, cánh hoa rủ xuống, nhường lối cho nàng. Trong khoảnh khắc, một con đường nhỏ hẹp hiện ra trước mắt nàng. Vô cùng vui sướng, nàng chắp tay trước ngực, thành kính cảm tạ mười vị tôn giả, rồi vội vàng bước lên con đường nhỏ ấy, rời khỏi Sinh Tử Đạo.
–
Trong lúc Lý Doanh đang bị vây hãm ở U Đô, tại Thôi phủ, Thôi Tuần cầm trong tay quả cầu hương bằng bạc dát vàng mà Lý Doanh đã tặng hắn. Hắn cẩn thận lấy ra một viên hương, thắp nó trên ngọn đèn, rồi nhẹ nhàng đặt vào bát hương. Khi nắp quả cầu được đậy lại, làn khói nhẹ từ những hoa tiết chim muông chạm trổ tỏa ra, thoảng qua mùi hương thanh khiết của hoa mai.
Thôi Tuần nắm chặt quả cầu, đến nỗi nó nóng rực trong lòng bàn tay, nhưng hắn không hề hay biết. Chỉ đến khi lòng bàn tay bị thiêu đỏ, hắn mới bất giác nhận ra. Tuy nhiên, ngay khi nhận ra, hắn lại càng siết chặt quả cầu hơn, như một sự chuộc tội. Cơn đau rát bỏng khiến hắn nhíu mày, nhưng hắn không buông tay. Chỉ một lát sau, hắn đột nhiên đứng dậy, cưỡi ngựa rời phủ, hướng đến Tây Minh Tự.
Trụ trì Tây Minh Tự không dám chậm trễ, tự mình ra nghênh đón. Vừa xuống ngựa, câu đầu tiên Thôi Tuần nói là: “Trụ trì, mỗ muốn thắp đèn trường minh.”
Trụ trì có chút ngạc nhiên. Hằng năm, vào ngày rằm tháng Giêng, Thôi Tuần đều đến thắp đèn trường minh cho mẫu thân hắn. Nhưng năm nay, hắn đã làm điều đó rồi, cớ gì lại đến thắp thêm lần nữa? Trụ trì thử dò hỏi: “Thôi Thiếu khanh, có phải ngài muốn thắp đèn cho lệnh đường lần nữa không?”
Thôi Tuần im lặng một hồi rồi nói: “Không phải.”
Trụ trì không dám hỏi thêm. Hai người cùng nhau bước vào chính điện, nơi Phật Thích Ca an tọa trên đài sen, dung mạo trang nghiêm, ánh mắt bình thản. Thôi Tuần cúi đầu bái lạy ba lần, rồi đứng dậy, thắp đèn trường minh trước hương án, thành kính dâng lên chính điện.
Khi mọi nghi lễ đã hoàn thành, trụ trì mới dè dặt hỏi: “Thôi Thiếu khanh, xin hỏi, trên đèn trường minh này phải khắc tên ai?”
Thôi Tuần trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Vĩnh An công chúa, Lý Doanh.”
“Vĩnh An công chúa?” Trụ trì càng thêm kinh ngạc. Công chúa đã mất ba mươi năm trước, vị Thôi Thiếu khanh này không thân cũng chẳng quen nàng, thì vì sao lại muốn thắp đèn cho nàng?
Thôi Tuần không giải thích, chỉ hỏi: “Trụ trì, nghe nói dùng máu cúng tế đèn trường minh sẽ gia tăng niệm lực của vong hồn, giúp nàng sớm ngày đầu thai, có đúng không?”
Trụ trì sững người một lát rồi gật đầu: “Quả có lời đồn như vậy.”
Thôi Tuần gật đầu, rút dao nhỏ bên người, rạch một đường trên tay, để từng giọt máu đỏ tươi rơi vào dầu đèn. Máu hòa vào trong dầu, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Tiếng từng giọt máu rơi tí tách vang lên trong chính điện tĩnh mịch, càng trở nên rõ rệt.
Trụ trì đã hoàn toàn kinh ngạc. Nhưng rồi ông lại nghĩ, chắc Thôi Tuần làm vậy để lấy lòng Thái Hậu, nên cũng không hỏi gì thêm, chỉ chắp tay niệm: “Thôi Thiếu khanh thành tâm thế này, chắc chắn Thái hậu sẽ rất vui lòng.”
Thôi Tuần nghe thấy vậy, chỉ cười nhạt. Hắn dùng khăn lụa quấn quanh tay mình, ngăn dòng máu chảy, rồi nói với trụ trì: “Trụ trì, mỗ muốn ở lại một mình trong chính điện, không cần phải tiếp mỗ.”
Trụ trì hiểu ý, bèn rời đi, để lại Thôi Tuần một mình giữa chính điện rộng lớn.
–
Thôi Tuần đưa tay khẽ lướt trên ngọn lửa đỏ sẫm của đèn trường minh. Ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt đầu ngón tay hắn, nhưng hắn chỉ cau mày, hồi lâu mới rụt tay lại. Hắn cúi đầu nhìn ngọn đèn, rồi thốt lên: “Công chúa, ta có lỗi với cô.”
Trong khoảnh khắc ấy, những lời nói dịu dàng của thiếu nữ như vọng về bên tai hắn, từng câu từng chữ một.
Nàng nói: “Ta biết trong lòng ngài có lẽ mang nhiều gánh nặng, nhưng dù thế nào đi nữa, chỉ khi còn sống, mọi chuyện mới có thể xảy ra.”
Nàng nói: “Nếu không ai yêu quý ngài, thì chí ít, ngài cũng nên tự thương lấy mình…”
Nàng nói: “Nếu ngài thực sự không đầu hàng Đột Quyết, ngài có thể nói với ta. Đừng giữ mọi chuyện trong lòng, như vậy sẽ rất khổ sở.”
Nàng nói: “Mọi người đều trách mắng ngài, nhưng ta lại nghĩ rằng những việc ngài làm đều có lý do.”
Nàng nói: “Thật ra, ta rất muốn nghe ngài trải lòng với mình, nhưng e là ta không còn cơ hội đó nữa rồi.”
Thôi Tuần nhắm mắt lại, nỗi đau đớn khiến mạch máu trên trán hắn căng lên. Hắn không rõ cơn đau này là do vết thương trên tay hay là nỗi đau từ tận đáy lòng.
Hắn siết chặt tay, hồi lâu sau mới từ từ mở mắt ra, nói nhỏ: “Công chúa, ta đã lừa dối cô.”
“Không phải Vương Đoàn Nhi giết cô. Ta cũng chưa từng báo chuyện này với Thái Hậu, và Vương Nhiên Tê chưa hề chết.”
Ba năm làm quan, tay hắn vấy máu không ít, nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy hối hận như lúc này. Có lẽ bởi tâm hồn của nàng quá thuần khiết, khiến hắn cảm thấy dối gạt nàng chính là tội nghiệt khó dung.
Thôi Tuần khẽ cắn môi. Hắn treo quả cầu hương bằng bạc dát vàng lên cột đèn trường minh. Ánh sáng từ ngọn đèn lúc mờ lúc tỏ, chiếu lên gương mặt thanh tú của hắn, khiến sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng thêm trắng bệch. Hắn cúi đầu: “Công chúa, có lẽ chẳng bao lâu nữa, ta sẽ xuống Địa phủ, đích thân tạ tội với cô. Khi ấy, cô muốn giết hay lăng trì ta đều được.”
–
Thôi Tuần ở lại chùa Tây Minh đến tận canh năm mới trở về phủ, chuẩn bị lên triều.
Vừa trở lại phủ, một vũ hầu hớt hải chạy tới báo: “Thiếu khanh, không ổn rồi, Sát Sự Thính, cháy lớn rồi!”
–
Ngục phòng của Sát Sự Thính bất ngờ phát hỏa, lửa cháy ngút trời, chiếu đỏ cả nửa thành Trường An. Khi Thôi Tuần đến nơi, ngọn lửa đã được dập tắt nhờ nỗ lực của các vũ hầu, nhưng tất cả tù nhân trong ngục đã bị thiêu cháy, trong đó có Vương Nhiên Tê.
Đến lúc chết, trong tay Vương Nhiên Tê vẫn nắm chặt chuỗi hạt gỗ tử đàn, tựa như chỉ cần giữ lấy chuỗi hạt ấy, bà ta sẽ chuộc lại tất cả tội lỗi của mình ở âm phủ.
Cái chết của bà ta khiến triều đình dậy sóng. Một vị phu nhân của đại thần tam phẩm bị Thôi Tuần vô cớ bắt vào Sát Sự Thính tra tấn, cuối cùng còn bị thiêu chết trong ngục? Thiên lý ở đâu? Quốc pháp ở đâu?
Triều thần lần lượt dâng sớ, tố cáo Thôi Tuần, trong khi Binh bộ Thượng thư Bùi Quan Nhạc, phu quân của người đã khuất, vì quá đau đớn mà đóng cửa không ra ngoài. Tuy không đích thân tố cáo Thôi Tuần, nhưng các tấu sớ của ngự sử vẫn ùn ùn kéo về cung Đại Minh. Thôi Tuần bỗng chốc trở thành cái bia cho người người chỉ trích.
–
Tại Thôi phủ, Thôi Tuần khoác chiếc áo choàng đen tuyền, che tay áo liên tục ho khan. Trên gương mặt hiện lên sắc đỏ bệnh tật. Từ sau trận hỏa hoạn ở Sát Sự Thính, hắn đổ bệnh, lòng ngập tràn phẫn uất. Rõ ràng hắn đã bắt được Vương Nhiên Tê, đã gần chạm đến sự thật hắn truy tìm bấy lâu, nhưng chỉ vì một mồi lửa, tất cả đều tan thành mây khói.
Hắn đã điều tra nguyên nhân vụ cháy và biết rằng đó không phải là tai nạn. Một ngục tốt đã cố ý phóng hỏa. Người này nợ cờ bạc đến mức sắp tan cửa nát nhà, nhưng bất ngờ trả hết nợ bằng một khoản tiền lớn. Sau đó, ngục thất bốc cháy và ngục tốt đó cũng chết trong biển lửa. Chuyện này không thể là trùng hợp.
Nhưng người chết không thể đối chứng. Một lần nữa, đối phương đã cao tay hơn.
Thôi Tuần phẫn nộ ngồi trước án thư, mở ra bó trúc, chấm chu sa, dứt khoát gạch bỏ ba chữ “Vương Nhiên Tê”.
Sau khi gạch bỏ, hắn buông bút lông sói, nằm rạp xuống án ho sù sụ. Trên khăn tay đã vương một ít máu. Hắn siết chặt chiếc khăn, lông mi rũ xuống, thì thầm trong tâm trí: Không! Ta không thể chết, ít nhất là bây giờ chưa thể chết!
Hắn cầm lên chén thuốc đắng đến nghẹn lòng trên án, nhưng lần này, chẳng còn ai làm ấm thuốc hay bỏ thêm đường vào thuốc cho hắn.
Thôi Tuần cúi đầu, ngửa cổ uống cạn chén thuốc đã nguội lạnh. Nhưng vì thuốc quá lạnh, khi vào đến dạ dày, hắn lại ho dữ dội hơn, ho đến mức mắt mờ đi. Ngay khi đó, hắn bất ngờ thấy một bóng dáng mảnh mai đứng trước án thư.
Thôi Tuần ngẩn người: “Vĩnh An… công chúa?”
–
Người đến chính là Lý Doanh. Nàng đã trở về từ cõi chết, quay lại trần gian. Điều đầu tiên nàng làm khi trở lại là tìm Thôi Tuần.
Thôi Tuần ngơ ngác nhìn nàng: “Không phải cô đã xuống âm phủ rồi sao?”
Lý Doanh nghiến răng, đôi mắt trong trẻo lúc này tràn đầy hận ý: “Vì sao ngươi lại lừa ta?”
Thôi Tuần sững sờ: “Cô biết rồi sao?”
“Phải, ta biết cả rồi. Ta biết không phải Vương Đoàn Nhi giết ta. Ta cũng biết Vương Nhiên Tê chưa chết. Vậy nên, lời thú nhận của Sát Sự Thính, tất cả chỉ là một màn kịch do ngươi bày ra, phải không?”
Trước những lời chất vấn dồn dập của Lý Doanh, đôi mắt tưởng chừng như vô cảm của Thôi Tuần thoáng lóe lên một tia dao động. Hắn cúi đầu, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”
Lý Doanh không dám tin: “Vì sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi có biết ta suýt mất mạng dưới âm phủ không? Tại sao ngươi lại hại ta như vậy?”
Cổ họng Thôi Tuần trào lên vị tanh, hắn đưa tay ôm khăn, ho rũ rượi, một giọt máu rơi xuống bó trúc. Hắn nhìn xuống, trên bó trúc, những cái tên gần như đã bị gạch bỏ hết. Ngay cả Vương Nhiên Tê cũng đã chết, nhưng hắn vẫn chẳng thu được gì.
Trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác thất bại và bất mãn, hắn ngẩng đầu, nhìn Lý Doanh, nghiến răng nói: “Bởi vì ngay từ đầu, ta đã không định giúp cô điều tra.”
Lý Doanh bàng hoàng: “Nếu vậy, tại sao ngươi lại đồng ý?”
“Vì ta muốn sớm đuổi cô đi! Đỡ phải để cô quấy rầy ta! Còn việc cô xuống âm phủ rồi sống hay chết, liên quan gì đến ta?” Thôi Tuần cười lạnh: “Ta đã sớm nói rồi, kiếp sau đừng gặp lại một kẻ như ta nữa!”
Mắt Lý Doanh đỏ hoe, nàng không thể tin nổi, người nàng tin tưởng lại lừa dối nàng ngay từ đầu. Nàng đau khổ thốt lên: “Được! Ta đã nhìn nhầm ngươi! A nương ta cũng đã nhìn nhầm ngươi! Thôi Tuần, ngươi đúng như lời dân chúng chửi rủa, hoàn toàn không phải người tốt!”
Thôi Tuần siết chặt chiếc khăn, lạnh lùng đáp: “Giờ cô mới biết ta không phải người tốt, chẳng phải đã quá muộn sao? Để ta nói cho cô biết tại sao từ đầu ta đã không muốn giúp cô điều tra.”
Hắn ho khan vài tiếng, sắc mặt nhợt nhạt tựa hồn ma lại pha thêm nét quyến rũ đầy ma mị. Nhưng những lời hắn nói ra lại vô cùng cay độc: “Năm Long Hưng thứ mười, Vương Giang Châu mưu phản, cáo buộc Thái hậu là gà mái gáy sáng, [1] khuấy loạn triều cương. Trong hịch văn tố Thái hậu, có câu: “Mưu sát con ruột, hãm hại nguyên hậu, người người phẫn nộ, trời đất khó dung!”
[1] Theo quan niệm dân gian ở nhiều nước châu Á, “gà mái gáy” là biểu hiện của việc “âm dương hỗn loạn”, là một dấu hiệu và điềm báo sắp có chuyện xấu xảy ra.