Ngắn ngủi vài câu, nhưng lại khiến Thôi Tuần mặt mày tái nhợt như tờ giấy.
Hắn đang sợ hãi.
Lý Doanh chưa từng thấy Thôi Tuần sợ hãi như vậy. Trước mặt nàng, dù cảnh ngộ gian nan đến đâu, hắn cũng chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi này. Đôi mắt đen láy như được điểm mực, giờ đây lại mất đi ánh sáng, chỉ còn lại sự mờ mịt, trống rỗng, yếu đuối đến mức khiến người khác bất an.
Hắn không trả lời Lý Doanh, chỉ dùng tay chống người ngồi dậy.
Lý Doanh lúc này đang nắm chặt sợi xích giữa hai chiếc cùm, không để hắn đi, nhưng hắn dường như không hề hay biết, động tác dứt khoát khiến sợi xích căng đến mức thẳng tắp. Lý Doanh sợ làm hắn đau, liền buông tay. Trong tiếng leng keng của xích sắt, Thôi Tuần loạng choạng đứng dậy, như thể đang vội vã chạy trốn, bước chân hướng thẳng ra bên ngoài. Lý Doanh mím môi, cũng đứng dậy, chạy nhanh đến trước cánh cửa gỗ chạm trổ, dang rộng hai tay, chắn đường hắn.
Nàng nói: “Không được đi.”
Nàng lại nói: “Thôi Tuần, chàng sợ cái gì?”
Nàng cứ đứng đó, hai tay dang rộng, cương quyết không để hắn rời đi. Thôi Tuần nhìn nàng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Tại sao… nàng lại nói ra chứ?”
“Vì sao ta không thể nói ra?” Lý Doanh nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một: “Ta thích một người, vì sao lại không thể nói ra? Ta cứ phải nói đấy. Ta thích chàng, ta yêu chàng, ta say đắm chàng. Chàng nghe rõ chưa? Nếu chàng chưa nghe rõ, ta có thể lặp lại một trăm lần!”
“Đừng nói nữa.” Thôi Tuần thở hổn hển, ngắt lời nàng.
Lý Doanh bỗng nhiên cười, hàng mi của nàng vương vài giọt lệ nhỏ, lấp lánh như pha lê, nàng nói tiếp: “Thôi Tuần, chẳng lẽ chàng không thích ta sao? Ta hiểu rõ lòng mình, ta nhìn ra được, chàng cũng thích ta.”
“Đừng nói nữa.” Ngữ điệu của Thôi Tuần mang theo một chút cầu xin, dường như hắn vô cùng đau khổ: “Nếu nàng không nói ra, ta và nàng đều có thể giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, cứ như vậy mãi cũng được. Nhưng tại sao nàng lại phải nói ra chứ?”
Hắn xòe tay, nhìn mười ngón tay mình. Đó là một đôi tay vô cùng đẹp, ngón tay trắng trẻo, thon dài, móng tay được cắt tỉa sạch sẽ, tròn trịa. Hắn lẩm bẩm: “Nàng có thấy đôi tay này không? Ba năm làm Thiếu khanh ở Sát Sự Thính, đôi tay này không biết đã nhuốm bao nhiêu máu, ta chắc chắn sẽ xuống địa ngục, thần Phật cũng không thể tha thứ cho ta. Ta không xứng nhận được bất kỳ tình yêu nào, càng không xứng với tình yêu của nàng.”
Lý Doanh im lặng nhìn đôi tay hắn, rồi bất ngờ đưa tay ra, nắm lấy mười ngón tay hắn: “Đôi tay này tuy đã nhuốm máu, nhưng cũng chính là hy vọng của năm vạn quân Thiên Uy, là niềm tin mang lại công lý cho họ, là trụ cột nuôi sống bao nhiêu gia đình. Thôi Tuần, chàng đã làm việc thiện, cũng đã từng làm chuyện ác. Thiện là xuất phát từ tấm lòng, ác lại chẳng phải là chàng mong muốn. Ta không thể nói chàng là người tốt, nhưng thật sự chàng không phải là một kẻ ác tồi tệ. Vì sao chàng lại không xứng đáng được yêu? Chàng xứng đáng hơn bất cứ ai khác!”
Thôi Tuần ngơ ngẩn lắng nghe, vô thức muốn rút ngón tay khỏi lòng bàn tay nàng, nhưng nàng lại nắm rất chặt, khiến hắn không thể rút ra. Sắc mặt Thôi Tuần càng thêm đau khổ, giọng khàn khàn: “Ta… sẽ xuống địa ngục.”
“Không sao cả.” Lý Doanh nhẹ nhàng nói: “Nếu chàng xuống địa ngục, ta sẽ đến Vong Tử Thành. Kẻ giết ta, dù thọ đến đâu, cũng không thể sống thêm năm mươi năm. Giờ đây đã ba mươi năm trôi qua, ta chỉ cần đợi thêm hai mươi năm nữa. Khi hắn chết, ta sẽ rời Vong Tử Thành, xuống địa ngục tìm chàng. Nếu chàng chịu hình phạt ở đó, ta sẽ giúp chàng trị thương. Chàng chịu phạt bao lâu, ta sẽ ở cạnh bấy lâu, cho đến khi mọi tội nghiệt của chàng được rửa sạch.”
Đôi mắt Thôi Tuần phủ một lớp sương mờ, hắn chớp mắt, vài giọt lệ trong suốt rơi xuống từ hàng mi dài. Hắn nghẹn ngào, cúi đầu nói: “Rốt cuộc… ta có gì đáng để nàng thích?”
Lý Doanh nhìn hắn, không trả lời trực tiếp mà chỉ khẽ bảo: “Thôi Tuần, trước đây ta từng bảo chàng rằng ta và Ngư Phù Nguy cùng tìm ra nơi cất giấu thủ cấp của Quách soái. Thực ra, ta đã lừa chàng.”
Nàng tiếp lời: “Ta đã cùng A Sử Na Gia xuống Địa phủ, tìm được linh hồn của Quách soái, mới biết được chỗ giấu thủ cấp. Nhưng chàng đừng lo, ta không sao, A Sử Na Gia cũng vậy. Chỉ là, ngoài việc nói cho ta biết nơi giấu thủ cấp, Quách soái còn kể về sự sụp đổ của Thiên Uy quân sáu năm trước. Ông ấy nói rằng chính ông đã nhờ chàng, bảo chàng không được chết, phải sống thật tốt để thay họ rửa oan. Khi ông nói điều đó, ta bỗng nhớ đến những gì chàng đã chịu đựng ở Đột Quyết. Chàng sống, nhưng sống không bằng chết. Có lẽ chính Quách soái cũng không ngờ rằng, lời khẩn cầu của ông lại đẩy chàng rơi vào vực thẳm. Nhưng dù chàng rơi vào đó, chàng vẫn giữ trọn lời hứa, hết lòng minh oan cho họ.”
Đôi mắt nàng rưng rưng: “Quách soái còn hỏi ta rằng người Đột Quyết có làm khó chàng không, người Đại Chu có làm khó chàng không. Ta trả lời rằng không, nhưng trong lòng thật sự khó chịu lắm. Dẫu vậy, ta tự nhủ mình không được lộ ra, không thể để Quách soái đau lòng. Vì ông là người mà chàng kính trọng nhất, ta không thể khiến người chàng tôn kính buồn bã. Thôi Tuần, từ khoảnh khắc đó, ta biết rõ, ta xong rồi. Ta đã hoàn toàn không thể thoát khỏi chàng.”
Nàng vẫn nắm chặt lấy đôi tay hắn, kiên quyết không buông: “Thôi Tuần, chàng hỏi ta rằng, rốt cuộc chàng có gì đáng để ta thích? Câu này, chàng không nên hỏi ta, thay vào đó, chàng nên tự hỏi chính mình. Và thay vì hỏi rằng mình có đáng không, chàng hãy tự hỏi rằng, chàng có gì không đáng để ta thích?”
Từng lời từng chữ của nàng, chân thành tha thiết. Sắc mặt Thôi Tuần hiện lên vẻ mơ màng chưa từng thấy, hắn từ từ rút tay khỏi tay nàng, vẫn nói: “Ta… chẳng có gì đáng giá cả.”
Hắn cúi đầu, thấp giọng: “Công chúa là ánh trăng trên trời, còn ta, ở Đột Quyết là một con súc vật, ở Đại Chu là một con chó dữ. Sáu năm qua, ta không xứng được gọi là người. Một kẻ dơ bẩn như ta, sao dám mơ tưởng đến ánh trăng cao quý ấy? Công chúa nên chuyển kiếp, sống một cuộc đời rực rỡ, chứ không phải mắc kẹt nơi đây, cùng ta chìm trong bùn lầy.”
Nước mắt Lý Doanh không kiềm được mà lăn dài: “Súc vật gì? Chó dữ gì? Dơ bẩn gì? Vì sao chàng phải tự khinh mình đến thế? Dù là chàng, ta cũng không cho phép chàng nói về mình như vậy!”
Thôi Tuần tự giễu: “Đó vốn là sự thật. Công chúa có thể ngăn được miệng ta, nhưng không thể ngăn được miệng đời.”
Lý Doanh nghiến răng: “Ta sẽ chặn miệng đời! Chàng cứ đợi mà xem!”
Nàng ngưng lại, như vẫn không cam lòng với lời tự mỉa của hắn. Lý Doanh cắn môi, nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Nhưng trước hết, ta sẽ chặn miệng chàng!”
Bất chợt, nàng nhón chân, vòng tay qua cổ hắn, môi nàng áp lên đôi môi lạnh lẽo của hắn. Động tác quá nhanh, đến mức Thôi Tuần còn chưa kịp phản ứng, chờ đến khi hắn nhận ra thì theo bản năng đã ngả người ra sau, miệng buột ra một chữ: “Bẩn.”
Lý Doanh ôm chặt cổ hắn: “Không bẩn.”
Thôi Tuần định đẩy nàng ra, nhưng phát hiện cơ thể không thể nhúc nhích, hoàn toàn bị nàng dùng niệm lực giam giữ, không sao động đậy.
Lý Doanh kiễng chân, phiến môi nàng đặt lên cánh môi hắn, nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật quý giá nhất thế gian. Nụ hôn của nàng tràn ngập vẻ thành kính, thuần khiết và không hề mang chút ý niệm chiếm hữu nào. Hắn không còn là Thôi Tuần, vị Thiếu khanh Sát Sự Thính thân đầy ô danh, mà là lang quân hoàn mỹ nhất đời này trong mắt nàng, đáng để nàng yêu, đáng để nàng dâng trọn trái tim mình. Nụ hôn ấy như muốn xoa dịu những vết thương chằng chịt trong lòng hắn.
Thôi Tuần ngẩn người nhìn gương mặt nàng gần trong gang tấc. Những giọt lệ của nàng rơi xuống, lăn dài trên má, tựa hồ thấm vào môi hắn, mang theo vị mằn mặn, âm ấm. Đó là những giọt nước mắt nàng dành cho hắn. Một lúc sau, nàng mới rời khỏi môi hắn, ngước lên nhìn đôi mắt mờ sương của hắn, nhẹ giọng cầu khẩn: “Thôi Tuần, nếu ta là ánh trăng trên trời, thì chàng chính là Vọng Thư Sứ của ta. Chàng không phải súc vật, không phải chó dữ, chàng cũng không hề bẩn. Từ nay về sau, chàng đừng bao giờ nói những lời đó về bản thân nữa, được không?”
Thôi Tuần lặng đi nhìn nàng, đôi mắt thoáng đỏ hoe. Giọng hắn khàn khàn: “Ta sẽ không nói nữa.”
Hắn nói tiếp: “Nàng thả ta ra đi. Đừng tùy tiện sử dụng niệm lực, không tốt cho nàng đâu.”
Vừa dứt lời, hắn liền nhận ra mình đã có thể cử động. Hắn cúi đầu, giấu đi ánh lệ trong mắt, trầm mặc một lát rồi nói: “Chuyện hôm nay, giữa ta và nàng, hãy xem như chưa từng xảy ra.”
Dứt lời, hắn mở cửa phòng, lần này Lý Doanh không ngăn lại. Hắn kéo lê xiềng xích, dáng đi lảo đảo, thảm hại rời khỏi. Lý Doanh cắn chặt môi, bước ra bậc cửa, nhìn theo bóng lưng hắn. Một cơn gió thoảng qua, làm chiếc áo tù bạc màu của hắn lay động, để lộ thân hình gầy gò, khắc khổ bên trong. Lý Doanh chỉ cảm thấy mắt mình cay xè, nàng đứng đó, trong tiếng xiềng xích khua vang, nhìn hắn từng bước đi vào phòng riêng, rồi khép lại cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo.
–
Sau khi đóng cửa, Thôi Tuần tựa người vào cửa, cảm giác như sức lực toàn thân đã bị rút cạn. Hắn chậm rãi ngồi xuống, tựa lưng vào cánh cửa, cứ thế ngồi thật lâu. Bỗng dưng, như thể nghĩ đến điều gì, bàn tay hắn đưa lên, chạm vào môi mình. Trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm của nàng, hắn nhận ra mình đã luyến tiếc cái cảm giác ấm áp ấy, đến mức ngón tay đặt lên môi, thật lâu cũng không muốn rời đi.
Khi hắn chợt bừng tỉnh, chính khoảnh khắc ấy, Thôi Tuần bỗng cảm thấy ghê tởm bản thân đến cực điểm.
Hắn làm sao có thể vấy bẩn ánh trăng sáng trên cao?
Hắn làm sao có thể dụ dỗ ánh trăng kia để nàng đem lòng yêu hắn?
Hắn làm sao có thể để ánh trăng cam nguyện vì hắn mà ở lại cõi trần?
Đúng, hắn đáng bị đày xuống địa ngục.
Một giọt lệ lặng lẽ lăn qua gò má, rơi xuống chiếc xiềng xích đen tuyền. Nàng tốt đẹp đến nhường ấy, còn hắn, nào có đủ tư cách?
Nàng càng đối xử tốt với hắn, hắn càng cảm thấy mình không xứng.
Đúng vậy, hắn không xứng.
Hãy để tất cả những chuyện hôm nay chỉ là một giấc mộng. Đợi đến khi mộng tỉnh, hắn vẫn là một Thôi Tuần cô độc, một mình.
–
Thôi Tuần ngồi trên nền đất suốt một đêm, đến khi than trong phòng cháy hết cũng chẳng hay. Áo tù quá mỏng manh, sáng hôm sau, hắn liền sốt cao. Ngục tốt của Đại Lý Tự mang cơm đến thấy thì giật mình, bởi Lư Hoài nghiêm lệnh không được ngược đãi Thôi Tuần. Gã không dám chậm trễ, vội mời đại phu, kê đơn thuốc, rồi cẩn thận sắc thuốc, bưng vào trong phòng.
Thôi Tuần ho vài tiếng, mệt mỏi nói: “Để đó đi.”
Ngục tốt không dám nhiều lời, đặt chén thuốc men xanh lục cạnh giường, rồi cung kính lui ra. Trước khi rời đi, gã còn nhớ tới lời dặn của đại phu: lâu ngày gan khí uất kết, thân thể yếu nhược, không chịu được lạnh, cần phải cẩn thận bồi dưỡng.
Ngục tốt nghe xong không khỏi hoài nghi. Lâu ngày gan khí uất kết? Thôi Tuần ngày thường ngạo mạn hung hăng, luôn là kẻ hành hạ người khác, làm gì có ai dám hành hạ hắn? Một người như vậy, cũng có thể gan khí uất kết? Chưa kể còn là lâu ngày?
Còn nữa, thân thể yếu nhược? Ngục tốt thực sự không thể gắn bốn chữ này với Thiếu khanh của Sát Sự Thính, người luôn kiêu ngạo, ỷ thế, nằm quyền trong tay.
Ngục tốt quay đầu, liếc nhìn cánh cửa gỗ chạm trổ đã đóng chặt, chỉ biết lắc đầu khó hiểu. Có điều, gã không hề thấy, một bóng dáng trong bộ lưu tiên váy trắng đang nhẹ nhàng bước qua cánh cửa đó mà vào.