Địa phủ, Huyết Bồn Khổ Giới.
Lý Doanh nắm chặt sợi dây trên cây cầu gỗ, quyết không buông tay.
Ngư Phù Nguy đưa tay gỡ từng ngón tay nàng ra. Nàng rơi lệ cầu xin: “Ngư Phù Nguy, thả ta về đi, ta cầu xin ngươi, xin ngươi…”
Ngư Phù Nguy cắn răng, lạnh giọng đáp: “Không được! Mỗ đã hứa với Thôi Tuần, nhất định phải đưa cô đến Vong Tử Thành.”
“Ta không vào Vong Tử Thành, ta không đi… Ta phải quay về cứu Thôi Tuần, cầu xin ngươi, thả ta về cứu chàng…”
Nàng khẩn khoản van nài, lòng Ngư Phù Nguy nào có dễ chịu? Nhưng Thôi Tuần đã quyết liều chết, sao hắn có thể để Lý Doanh chịu chết chung với y?
Ngư Phù Nguy lắc đầu: “Không được, Thôi Tuần đã không còn đường sống nữa rồi. Công chúa, hãy đến Vong Tử Thành đi. Mười năm, hai mươi năm, chờ tới khi cô rời khỏi đó, uống xong bát canh Mạnh Bà, đầu thai chuyển thế, cô sẽ quên hắn thôi. Khi ấy, cô sẽ có một tình lang khác, bắt đầu một kiếp nhân sinh mới.”
“Ta không cần! Ta không cần tình lang khác, ta chỉ muốn Thập Thất lang…”
Thân thể bị phản phệ của nàng vẫn chưa hồi phục, trên người chẳng còn chút khí lực, nhưng hai tay vẫn gắt gao níu lấy dây cầu, không chịu buông. Nàng vẫn tha thiết cầu xin Ngư Phù Nguy: “Thả ta về đi, Ngư Phù Nguy, ta cầu xin ngươi…”
Nàng đang khẩn cầu, phía trước, câu hồn sứ giả đã có phần sốt ruột: “Ngư lang quân, mau dẫn tiểu nương tử này đi đi, đừng kinh động đến các quỷ sai khác!”
Ngư Phù Nguy nghiến răng, không đáp nữa, chỉ lạnh lùng gỡ từng ngón tay của Lý Doanh ra. Nàng yếu hơn hắn, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn từng ngón tay bị tách ra, sau đó bị Ngư Phù Nguy ôm lấy, sải những bước nhanh về phía Vong Tử Thành.
Lý Doanh đã không còn chút sức lực để giãy giụa, nàng trông thấy tòa thành mỗi lúc một gần hơn, giữa màn sương đen dày đặc, lòng nàng chìm xuống vực sâu vô vọng: “Ngư Phù Nguy, ta hận ngươi cả đời.”
Bước chân Ngư Phù Nguy thoáng khựng lại, nhưng rồi hắn càng bước nhanh hơn: “Mỗ thà để công chúa hận cả đời, còn hơn trơ mắt nhìn công chúa hồn phi phách tán thêm lần nữa!”
–
Khi Lý Doanh bị nhốt vào Huyết Bồn Khổ Giới, phán quyết dành cho Thôi Tuần cũng đã được đưa ra.
Trong lao ngục của Đại Lý Tự, một y sư tóc bạc đang thay thuốc cho Thôi Tuần lần cuối. Lão nhìn vết bầm tím mới chồng chất trên thắt lưng hắn, thở dài. Thuốc vừa đắp lên, đau đớn tựa kim châm, nhưng Thôi Tuần chỉ nằm úp trên sập đá, đôi mày nhíu chặt, không rên một tiếng.
Y sư đã quen với sự trầm mặc của hắn. Đợi thay thuốc xong, thu dọn hòm dược, lão vẫn không nhịn được mà để lại một lọ thuốc mỡ bằng sứ trắng. Thanh niên này tuổi tác cũng xấp xỉ cháu trai lão, dù xuất thân từ Bác Lăng Thôi thị, nhưng những vết thương chằng chịt trên người hắn lại khiến một dân thường như lão cũng không đành lòng nhìn thẳng.
Y sư mở miệng: “Thôi Thiếu khanh, nghe nói ngài bị lưu đày đến Thích Tây, đường xa gian khổ, lọ thuốc mỡ này, ngài hãy giữ lại đi.”
Lưu đày Thích Tây? Hàng mi Thôi Tuần bỗng rung động.
Hắn phạm tội đại nghịch bất đạo nhưng Thái hậu không giết hắn, chỉ giáng tội lưu đày?
Y sư vẫn thao thao bất tuyệt: “Không ít đại thần dâng sớ xin xử tử Thiếu khanh, nhưng đều bị Thái hậu áp xuống, đổi thành lưu đày. Thôi Thiếu khanh, lần này ngài đại nạn không chết thì nên biết quý trọng tính mạng, đừng tiếp tục tự hủy hoại thân thể mình nữa nhé.”
Lão nói rất nhiều, khuyên hắn nên trân trọng mạng sống khó khăn lắm mới giữ được này, nhưng Thôi Tuần chỉ giữ thần sắc hoảng hốt, lặng lẽ không đáp.
Y sư vừa rời đi, Lư Hoài liền nốt gót, nhưng cũng chỉ lặp lại những lời khuyên như giữ gìn tính mạng, nhân tiện dò hỏi tung tích của Vương Huyên. Thôi Tuần vẫn không hé môi, Lư Hoài đành tức giận bỏ đi.
Từ đó, Thôi Tuần chỉ im lặng chờ ngày lưu đày. Trong thời gian ấy, Thôi Tụng Thanh, phụ thân hắn và cả A Man đều muốn gặp mặt, nhưng hắn kiên quyết từ chối. Vậy mà, khi có một người muốn vào thăm, hắn lại đồng ý.
Người đó chính là lão bộc câm.
–
Hắn ngồi tựa lưng vào vách đá thô ráp, bình thản nhìn lão bộc câm mắt đỏ hoe đang đứng ngoài song sắt. Hắn nói: “Những năm qua, đa tạ ngươi đã chăm sóc ta.”
Lão bộc câm quỳ sụp xuống đất, không ngừng lắc đầu, khuôn mặt già nua giàn giụa nước mắt. Thôi Tuần nói tiếp: “E rằng ta không vượt qua được ải này. Nhân lúc Thái hậu còn chưa tịch thu gia sản của ta, ngươi hãy tìm người bán đi căn nhà ấy. Số bạc thu được, đủ để ngươi về quê dưỡng già.”
Lão bộc câm nghẹn ngào, như muốn nói gì đó, nhưng ông là một người câm, không nói nên lời, chỉ có thể cuống cuồng ra hiệu. Thôi Tuần lặng nhìn đôi tay múa may ấy, nhếch môi cười nhạt: “Sau khi lưu đày sẽ được về ư? Không, ta không về được nữa.”
Lão bộc câm nghe vậy, siết chặt song sắt nhà lao, lệ rơi không thành tiếng. Ngược lại, sắc mặt Thôi Tuần cực kỳ bình tĩnh: “Khóc gì chứ? Ngược lại, ta còn cảm thấy nhẹ nhõm.”
Hắn nói: “Cuối cùng, còn phải làm phiền ngươi giúp ta một chuyện.”
–
Chuyện mà Thôi Tuần nhờ lão bộc câm chính là đến chùa Tây Minh, xem thử Vương Huyên có để lại thứ gì không.
Ngày đó, Vương Huyên bị A Sử Na Ngột Đoá bắt giữ tại địa lao của Trường Xuân Quán, chịu cực hình suốt chín ngày trời mà vẫn không hé môi nửa lời. Khi được Thôi Tuần cứu ra, y cố gắng níu giữ hơi thở cuối cùng, run rẩy viết lên lòng bàn tay hắn bốn chữ “Đế sát lục châu” cùng ba chữ “Tây Minh Tự”, sau đó trút hơi thở cuối cùng.
Chính nhờ dòng chữ “Đế sát lục châu” đó, Thôi Tuần càng thêm chắc chắn rằng Long Hưng Đế có liên quan đến vụ án Thiên Uy quân. Còn việc Vương Huyền nhắc đến Tây Minh trước khi chết, liệu có phải bằng chứng mà y phát hiện hiện được đang ở đó không?
Hắn sai lão bộc câm đi điều tra. Rất nhanh sau đó, người kia mang về một vật được Vương Huyên ký thác cho chùa Tây Minh.
Đó là một trang được xé ra từ Khởi cư chú.
Thôi Tuần nhìn chằm chằm vào trang Khởi cư chú ấy, những nghi hoặc trong lòng hắn rốt cuộc cũng có lời giải.
Trong mắt hắn thoáng qua nét cười thê lương, khẽ lẩm bẩm: “Thì ra là vậy… thì ra là vậy…”
–
Long Hưng năm thứ hai mươi, ngày mùng một tháng Mười, giữa tiết cuối thu.
Trên núi Chung Nam, rừng phong nhuộm sắc, thung lũng Thúy Hoa rợp bóng cam vàng, thiền viện Quan Âm, ngân hạnh xanh um. Trên đại lộ Chu Tước, Hồ thương rộn ràng tấp nập, khung cảnh phồn hoa thịnh thế.
Tại tửu quán Trường An, thực khách túm năm tụm ba, chuyện trò rôm rả. Người bàn tán chuyện Đông gia cưới vợ, Tây gia gả con, chuyện Quan Trung được mùa, giá gạo rẻ bèo. Kẻ lại nói về thời cuộc xoay vần, phúc họa khó lường: Như Lư Dụ Dân thanh liêm chính trực nay lại thân bại danh liệt, Bùi Quan Nhạc quyền biến linh hoạt giờ lại thảm bại tan tác. Đến cả Thôi Vọng Thư từng quyền khuynh triều dã, chỉ sau một đêm liền mất đi ân sủng, bị đày đến vùng đất cằn cỗi là Thích Tây, e rằng cả đời cũng chẳng thể quay về Trường An được nữa.
Đám thực khách cảm thán một hồi, rồi lại luận bàn: quả nhiên thiện giả thiện báo, ác giả ác báo. Lư Dụ Dân giả nhân giả nghĩa, bày mưu hãm hại trung lương, kết cục hôm nay coi như đáng đời. Còn Thôi Tuần, hắn đầu hàng Đột Quyết, tội trạng khó dung, bị lưu đày đến tận Thích Tây, cũng là quả báo phải gánh lấy.
Tiếng bàn tán râm ran trong quán rượu, bỗng bị lấn át bởi âm điệu réo rắt của Hồ cầm. Một vũ cơ người Hồ dung mạo mỹ miều, đội khăn che mặt, uyển chuyển nhảy múa. Tiếng vỗ tay, reo hò rộ lên trong tửu quán, cảnh sắc náo nhiệt tưng bừng, khói lửa nhân gian rực rỡ như pháo hoa.
–
Đối lập với cảnh tượng ấy, trước đại lao Đại Lý Tự chỉ có một màu tiêu điều, hiu quạnh.
Thôi Tuần khoác trên mình lớp áo tù bạc phếch, tay chân đều bị gông xiềng nặng trịch, quãng đường từ trong ngục ra cổng Đại Lý Tự chỉ vỏn vẹn mấy bước, vậy mà những gông cùm xích sắt đã cắt vào cổ tay, cổ chân hắn, rỉ ra vệt máu đỏ thẫm.
Nhưng lúc này đây, đã chẳng còn bóng dáng người thiếu nữ vội vã xé mảnh lụa mềm, cẩn thận quấn quanh vết thương cho hắn nữa.
Lư Hoài mím môi, gương mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ thương xót, hắn thở dài một hơi, nói: “Đi thôi.”
Từ đây đến Thích Tây, non cao nước xa, hắn chỉ có thể dặn dò sai dịch lưu tâm chăm sóc, còn lại, dù muốn cũng chẳng thể làm gì hơn.
Chỉ tiếc rằng, những nghi hoặc trong lòng hắn, e rằng cả đời cũng không có lời giải.
Ngay khi Lư Hoài phất tay, hiệu cho sai dịch áp giải Thôi Tuần lên đường, Thịnh A Man siết chặt một chiếc túi gấm, cắn môi, xuất hiện trước ngục thất Đại Lý Tự.
Nàng dè dặt ngước nhìn Lư Hoài, ánh mắt tràn đầy van nài. Lư Hoài im lặng hồi lâu, rồi xoay người sang hướng khác, xem như ngầm đồng ý. Thịnh A Man cúi đầu, bước đến trước mặt Thôi Tuần, cổ họng nghẹn ứ, muốn nói lại thôi, chỉ đưa mỗi túi gấm ra: “Đây là số bạc ta tích cóp được mấy ngày qua, ta đưa cả cho huynh, trên đường đi cũng đỡ khổ sở hơn.”
Thôi Tuần không nhận.
Thịnh A Man cười khổ: “A huynh ta được giải oan, tất cả đều nhờ có huynh. Huynh là đại ân nhân của ta, cứ để ta báo đáp một chút đi.”
Thôi Tuần vẫn chẳng đưa tay, chỉ lặng lẽ quan sát nàng.
Thịnh A Man cùng các tỷ muội ở giáo phường hùn vốn, mở một cửa tiệm nhỏ, làm ăn khấm khá, khí sắc nàng cũng tốt hơn trước rất nhiều. Hắn chậm rãi hỏi: “Gần đây cô sống tốt chứ? Còn Hà Thập Tam và những người khác, bọn họ thế nào?”
Thịnh A Man sững sờ, rồi đáp: “Mọi người đều rất ổn.”
Nói xong câu đó, nàng liền im lặng, bởi lẽ tất cả mọi người đều ổn, chỉ có Thôi Tuần là không.
Nàng thực sự không hiểu, vì cớ gì một người vốn có thể ung dung hưởng vinh hoa phú quý như hắn, lại phải liều mình tranh đoạt xá lợi Phật đỉnh, để rồi tự đẩy bản thân rơi vào kết cục này? Khi nàng nói ra thắc mắc ấy, hắn không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại: “Mọi người có hài lòng với cuộc sống hiện giờ không?”
Hắn cứ hỏi mãi về việc bọn họ có ổn hay không, có hài lòng không.
Thịnh A Man không hiểu lắm, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ trước khi đáp: “Hiện giờ ta đã có cửa tiệm, không lo cơm áo, hơn nữa nhờ có a huynh, ta được mọi người kính trọng, trong thành Trường An không còn ai dám bắt nạt ta nữa, thế nên ta rất vừa lòng. Không chỉ ta, mà Hà Thập Tam cùng các gia quyến khác, ai nấy đều rất hài lòng.”
Thôi Tuần nghe vậy, đáy mắt bỗng ánh lên một tia cay đắng. Hắn gật đầu: “Có phải mọi người đều rất cảm kích với cách xử lý của vụ án Thiên Uy quân?”
Thịnh A Man không chút do dự, đáp ngay: “Ừm, chúng ta đều rất cảm kích Thái hậu và Thánh nhân. Nếu không nhờ hai người phân rõ thị phi, thì Lư Dụ Dân cùng đồng đảng sao có thể bị trừng trị nhanh như vậy, mà a huynh cũng không thể được minh oan sớm thế này.”
Nói đến đây, nàng ngừng lại, ánh mắt dừng trên cặp gông cùm trói buộc cổ tay Thôi Tuần, rồi cuối cùng, nàng không nhịn được mà hỏi: “Vọng Thư a huynh, vậy còn huynh thì sao? Vì sao huynh… lại ra nông nỗi này?”
Nghe câu ấy, ngay cả Lư Hoài cũng không khỏi quay đầu nhìn về phía Thôi Tuần, nhưng hắn chỉ thất thần, thì thào một câu: “Ta… dù sao cũng luôn là kẻ không hợp thời.”
Thịnh A Man nghe không hiểu, nhưng lòng lại trào dâng một nỗi buồn vô cớ. Nàng cắn môi, nhẹ giọng nói: “Vọng Thư a huynh, giữ được mạng đã là may mắn trong bất hạnh rồi. Sau này, huynh hãy sửa đổi đi, mạng người, chỉ có một mà thôi.”
Hàng mi đen như cánh quạ của Thôi Tuần cụp xuống, hắn cười khổ: “A Man, cô không cần đến tiễn ta. Trước kia cả cô và Hà Thập Tam đều rất hận ta, ta hy vọng về sau, các người vẫn sẽ hận ta.”
Thịnh A Man không hiểu, liền hỏi: “Vì sao?”
Đôi mắt Thôi Tuần phủ một tầng sương mờ, khiến người ta khó lòng nhìn thấu tâm tư hắn. Hắn im lặng chốc lát, rồi cất giọng trầm thấp: “Bởi vì lòng ta không thể vượt qua được, cho nên, dù các người có hận ta đi chăng nữa, có một chuyện, ta vẫn nhất định phải làm.”
Hắn xoay người, nhìn về phía Lư Hoài: “Hoài Tín huynh.”
Lời vừa dứt, Lư Hoài liền sững sờ.
Thôi Tuần chắp tay, nghiêm cẩn hành lễ với Lư Hoài: “Những ngày qua, đa tạ Hoài Tín huynh chiếu cố, ân tình này, Thôi Tuần khắc ghi trong lòng.”
Lư Hoài trợn mắt há mồm: “Ta… Này…”
Thôi Tuần đứng thẳng dậy, nói: “Hoài Tín huynh vẫn luôn hỏi ta về tung tích của Vương Huyên, ta chưa từng trả lời. Nhưng hôm nay, ta nguyện nói cho huynh biết, chỉ là, ta cần huynh giúp ta một việc.”
“Việc gì?”
“Ta cần Hoài Tín huynh đưa ta đến cung Đại Minh.”
–
Ngoài cổng Huyền Vũ, trước phế thạch màu đỏ thẫm, chiếc trống Đăng Văn to lớn vẫn đứng đó sừng sững.
Gió lạnh từng cơn quét qua, vốn là tiết thu trời cao khí sảng, nhưng mặt trời trên cao lại bị mây đen che phủ. Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang, người đi đường ngước lên nhìn tầng mây dày đặc, thấp giọng nói: “Sắp mưa rồi.”
Thế nhưng, không có cơn mưa nào rơi xuống, ngược lại, trên bầu trời, tuyết bắt đầu rơi lả tả.
Lúc đầu, tuyết rơi rất nhỏ, chỉ là vài hạt bông li ti, vừa chạm đất liền tan, tựa hồ chẳng thể cảm nhận sự tồn tại của chúng. Nhưng dần dà, tuyết mỗi lúc một dày, từng bông trắng muốt như lông ngỗng, lặng lẽ rơi xuống đất.
Giữa màn tuyết lớn, một người thân đeo xiềng xích, lê đôi chân thương tích, từng bước khập khiễng tiến về phiến đá đỏ.
Xung quanh dần có người vây lại, bàn tán xôn xao: “Người đó là ai?”
“Chẳng phải là Thôi Tuần sao?”
“Chẳng phải hắn đã bị lưu đày đến Thích Tây rồi sao? Sao lại có mặt ở đây?”
“Chẳng lẽ hắn còn muốn cầu kiến Thái hậu, cầu xin ân điển?”
“Thái hậu sẽ không bị hắn mê hoặc nữa đâu.”
Giữa những tiếng xì xầm to nhỏ, Thôi Tuần chỉ chậm rãi lê từng bước, kéo theo đôi chân thương tích vì bị gậy gộc đánh đập. Tiếng xiềng xích quét mạnh trên nền đất khô khốc, mỗi bước đi đều khó nhọc, nhưng hắn vẫn kiên định, tiến từng bước đến trước tảng phế thạch đỏ, chật vật trèo lên, cầm chặt dùi trống, rồi dốc toàn bộ sức lực, từng nhịp, từng nhịp nện xuống chiếc trống Đăng Văn.
Thịnh A Man đứng phía sau hắn, ngây người.
Lư Hoài cũng theo đó, chết lặng.
Vừa rồi, Thôi Tuần nói với hắn, Vương Huyên đã chết, thi thể được chôn trong rừng hoang bên ngoài Trường Xuân Quán. Lư Hoài vừa bi thương, vừa phẫn nộ, vốn định lập tức lao đến đó, nhưng bước chân lại chần chừ dừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn bóng người vận áo tù, mang xiềng xích, kiên quyết gõ vang trống Đăng Văn. Thôi Tuần, rốt cuộc muốn làm gì?
Tả hữu Giám Môn Vệ cũng vội vàng chạy đến, khi nhìn thấy Thôi Tuần, họ thoáng kinh hãi, rồi quát lớn: “Thôi Tuần, vì sao ngươi gõ trống Đăng Văn?”
Thôi Tuần chậm rãi buông dùi trống, gương mặt tuấn mỹ như đóa sen trong gió tuyết, lúc này lại tĩnh lặng đến lạ thường. Giữa không trung đầy mưa tuyết, hắn nói rõ từng chữ: “Ta muốn cáo trạng.”
Tả hữu Giám Môn Vệ liếc mắt nhìn nhau: “Ngươi muốn cáo ai?”
“Một, cáo Thánh nhân câu kết với Đột Quyết, hãm hại trung lương, bán rẻ bách tính! Hai, cáo Thái hậu dung túng con ruột, che giấu nghịch tặc, vấy bẩn quốc pháp, thiên vị tư tình!”