Anh ta, quản lý của Nhà hàng Sen Vàng, cũng chính là người quản lý đã chế nhạo Lâm Vân và nói sẽ gọi cảnh sát đến bắt hai người bọn họ! “Nhìn quen quen, hóa ra là hai người các cậu.”
Viên quản lý vừa nói vừa sải bước tới trước mặt Lâm Vân và Hoàng Luân.
“Hai người vẫn còn mặt mũi đến đây sao? Vẫn còn có ý định đến đây ăn chùa nữa kia à? Hay vẫn còn hy vọng có người tin mình mà trả tiền giúp mình?” Lời nói của gã quản lý đầy vẻ khinh thường.
Sắc mặt Lâm Vân trầm xuống. . T𝗿uуện chính ở -- T𝗿𝑈 𝗺T𝗿uуện.Vn --
Lần trước Lâm Vân vốn đã rất khó chịu với viên quản lý, bây giờ cậu còn chưa tới tìm anh ta, anh ta đã lại thực sự tới cửa mà mỉa mai bọn họ tiếp.
“Giữ miệng cho sạch sẽ! Anh có biết người bên cạnh tôi là ai không!” Hoàng Luân không kìm được nữa mà hét vào mặt gã quản lý.
Tôi biết.
Tất nhiên là tôi biết.
Lần trước không phải anh nói anh ấy là cháu trai của Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam sao.” Viên quản lý tiếp tục chế nhạo.
“Chính xác là vậy đấy.
Cậu ấy thực sự là cháu của ông
Liễu Chí Trung đấy.
Đồ có mắt không tròng!” Những người phục vụ đứng gần đó không khỏi che miệng cười.
Ngay lập tức, người quản lý quay lại và nói một cách hằn học: “Mẹ kiếp! Hai đứa chúng mày đến đây giở trò sao? Lập tức cút ngay cho tao!” “Tại sao? Nhà hàng Sen Vàng của các anh mở cửa kinh doanh, còn có lý do không đón khách sao? Anh còn dám đuổi khách sao?” Sắc mặt Lâm Vân dần trở nên lạnh lẽo.
“Tất nhiên chúng tôi hoan nghênh khách, nhưng…, chúng tôi không hoan nghênh những kẻ khố rách áo ôm mà lại còn không biết mình biết người.
Các cậu có tiền để đến đây ăn không? Các cậu vẫn muốn đến đây ăn quỵt sao? Lại còn dám lộng ngôn coi mình là cháu trai của người giàu nhất Tây Nam.
Thật đáng ghét!” Gã quản lý rít lên.
Lúc này, nữ phục vụ trẻ tuổi vừa dẫn đường cho Lâm Vân và Hoàng Lâm vào cũng lên tiếng: “Quản lý, dù sao bọn họ cũng là khách, anh đừng như vậy!
Sắc mặt của viên quản lý đột nhiên sầm xuống, anh ta nhìn cô phục vụ: “Cái gì? Cô đang dạy dỗ tôi đấy sao?” Cô gái bị khiển trách, đành cúi đầu nói nhỏ: “Tôi.
Tôi chỉ là cho rằng thái độ của anh không thích hợp.
11 “Ái chà, nay đến cả cô lại còn đứng đây mà dạy dỗ tôi sao? Tôi cũng thấy là cô đáng bị đuổi ra ngoài với chúng nó đấy.
Nhanh, cả cô nữa, cút hết ra ngoài cho tôi!”
Vừa nói hắn vừa chỉ tay ra ngoài cửa.
“Quản lý, tôi…!tôi…” Cô gái phục vụ đột nhiên ngẩn ra.
“Tôi làm sao? Tôi đã nói là cô có thể cút khỏi nhà hàng rồi đấy! Cô có điếc không?” Hắn ngắt lời cô gái.
Cô gái bị quát mắng suýt khóc đành xoay người định bỏ đi.
“Chờ một chút!”
Lâm Vân vươn tay ngăn cản cô gái phục vụ.
“Cô gái, không phải cô nên rời đi mà là hắn ta mới phải rời đi!” Lâm Vân nhìn gã quản lý.