Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tình huống này, Lâm Vân làm sao có thể chạy nhanh được? Lâm Vân có thể tiếp tục đi về phía trước, đều là đang dùng ý chí để chống đỡ.

“Anh Vân, để em cõng đi!” Lý Khánh Duy nghiêm túc nói.

“Cả hai tay của em đều bị chém, làm sao mà cũng được?” Lâm Vân nói.

“Vậy để mình cõng cho!” Lý Ánh Hồng bước tới chỗ Lâm Vân..

“Lý Ánh Hồng, cậu…!cậu là con gái làm sao mà cõng được, đừng giành với mình, hai chị em cậu mau chạy trước đi, mình ở đằng sau chậm chậm đi theo, đừng đợi mình!” Lâm Vân thở hổn hển nói.

Lâm Vân biết mình hiện tại bước đi rất chậm, nếu phía sau có người đuổi theo, rất nhanh có thể đuổi kịp.



Anh hiện tại chậm như vậy, Lý Ánh Hồng và Lý Khánh

Duy phải chạy chậm lại để đợi anh.

Vì vậy, Lâm Vân muốn bọn họ chạy trước.

Lý Ánh Hồng nghe xong những lời của Lâm Vân, cô ấy liền khóc.

“Lâm Vân, cậu đùa cái gì vậy! Cậu đến thành phố Hải Phòng là vì giúp mình, mới thành ra như thế này.

Mọi chuyện đều là lỗi của tớ.

Nếu tớ, Lý Ánh Hồng, bỏ mặc cậu chạy trốn một mình.

Vậy mình còn có là con người không? Cho dù có chết cùng nhau, mình cũng sẽ không bỏ cậu lại mà chạy! “Lý Ánh Hồng khóc.

Lý Ánh Hồng khóc, đầu tiên là bởi vì tự trách bản thân, cô biết Lâm Vân tất cả đều là muốn giúp đỡ cô.

Mới thành ra như thế này.

Thứ hai, bởi vì cô ấy nhìn thấy bộ dạng sắp kiệt quệ của Lâm Vân, cô cảm thấy vô cùng đau khổ.

Lý Khánh Duy cũng nói: “Đúng vậy, Anh Vân, anh đến thành phố Hải Phòng là để giúp chị gái em cứu em ra.

Làm sao bọn em có thể để anh một mình mà chạy trốn?” “Ầy…..!

Lâm Vân thấy Lý Ánh Hồng cùng Lý Khánh Duy không muốn chạy trước, Lâm Vân không khỏi lắc đầu thở dài.

Lâm Vân không còn sức mà khuyên nữa, bởi vì Lâm Vân biết dù anh có nói gì, Lý Ánh Hồng cũng sẽ không thể một mình chạy trốn.

“Anh Vân, bỏ em xuống!” Liễu Diệp ở sau lưng nói “Liễu Diệp sao vậy?” Lâm Vân hỏi.

“Em…!em không muốn liên lụy đến Anh Vân, anh để em lại đây, sau đó anh mau đi đi” Liễu Diệp cắn môi nói.

“Nếu Lâm Vân anh vì chạy thoát thân mà để em lại đây, vậy bản thân anh cũng sẽ coi thường chính mình!”

Lâm Vân giọng điệu kiên định.

Nếu để Liễu Diệp lại đây, nếu phía sau có binh lính đuổi theo, và một cô gái nhỏ như Liễu Diệp rơi vào nanh vuốt của những người đó, hậu quả tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi! “Được rồi đi thôi!”

Lâm Vân không cho phép Liễu Diệp nói thêm, cõng cô trên lưng đi về phía trước. .

||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||

Đương nhiên là bởi vì Lâm Vân không còn sức lực.

Tốc độ đi của họ rất chậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK