Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uy thiếu! Hôm nay là tiệc rượu do gi tịch chi nhánh của Hoa Đỉnh tổ chức, nếu cậu dám ra tay đánh người ở đây, vậy thì không giữ thể diện cho chủ tịch chỉ nhánh Hoa Đỉnh rôi, nêu làm lớn chuyện thì ba của cậu cũng không thể yên với chủ tịch chỉ nhánh Hoa Đỉnh đâu!”

Uy thiếu đã bình tĩnh lại sau khi nghe những lời này.

Tuy y rằng kiêu căng ngạo mạn, nhưng hắn không Phối là đô ngôc.

Hắn ta biết rằng đây là tiệc rượu do chủ tịch mới tổ chức. Nếu hắn thực sự gây chuyện trong tiệc rượu và làm cho chủ tịch mới nổi giận, có lẽ cha của hắn cũng không thê gánh nỏi đâu.

“Nhóc con, xem như mày may mắn, bây giờ tao không động vào mày đâu!

Khi tiệc rượu kết thúc, tao sẽ cho mày thấy kết cục khi chọc giận tao!” Uy thiếu hằn hộc nói.



Ngay sau đó, Uy thiêu quay đâu nhìn Hoàng Mộng Di, lạnh lùng nói: “Hoàng Mộng Di, em và ba em suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn là câu nói kia, nếu như em bằng lòng làm bạn gái của anh, anh liên nhờ cho ba của anh giúp em. Nếu không, thì nhà em tiêu đời rồi!”

Nói xong câu này, Uy thiếu quay người rời đi.

Lâm Vân nhìn bóng lưng Ủy thiếu rời đi, cười lạnh: “Tôi cũng sẽ cho anh thấy kết cục khi chọc giận tôi!”

Chờ cho đến khi Uy thiếu đi.

“Lâm Vân, anh… anh quá kích động rôi, ba của anh ta là một trong những cổ đông của chỉ nhánh Thanh Dương tập Hoện Hoa Đỉnh. không phải người như chúng ta có thể chọc nổi đâu!”

Hoàng Mộng Di lo lắng.

Thân phận là cổ đông chỉ nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh, hôm nay Lâm Vân có thể không coi là gì, nhưng trong mắt Hoàng Mộng Di, đó tuyệt đôi là một thứ vô cùng lợi hại.

Xét cho củng, tập đoàn Hoa Đỉnh là tập đoàn siêu cập hùng mạnh nhất Tây Nam, dù chỉ là cô đông của một chỉ nhánh thì Hoàng Mộng Di cũng không thể so sánh được. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================

Cha Hoàng cũng nói: “Đúng vậy, Ủy thiêu có thủ tật báo, chàng trai, sau khi tiệc rượu kết thúc, cậu ta sẽ đến kiếm chuyện với cậu, nghe lời tôi, nhanh chóng, mau rời đi!”



“Ừ, anh mau rời đi đi.” Hoàng Mộng Di cũng lo lăng.

Hoàng Mộng Di biệt LâmVân vừa mới ra mặt giúp cô, đương nhiên không muôn Lâm Vân vì chuyện này mà gặp rác rồi, như vậy thì lương tâm của cô sẽ không tha thứ được cho mình.

“Đừng lo lắng, chỉ là một Uy thiếu nho nhỏ mà thôi, chẳng đáng cho tôi phải chú ý đâu.” Lâm Vân cười nhẹ.

“Cậu nói cậu còn không thèm để §, đến Uy thiếu? Cậu nhóc, cậu quá kiêu ngạo rồi đó!” Cha Hoàng không khỏi lắc đâu.

Mặc dù cha Hoàng không phải là người có mắt nhìn nhưng vần có khả năng đánh giá thân phận và địa Vị của một người qua vẻ bê ngoài.

Theo phán đoán của ông, thân phận của Lâm Vân nhát định không khá hơn Uy thiếu.

“Đúng rồi, cô vừa nói muốn hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh, có lẽ tôi có thể giúp cô.” Lâm Vân nói với cha Hoàng Mộng Di và cô.

“Cậu? Chàng trai, cậu đừng lừa tôi nữa, chuyện này cậu cũng không giúp được đâu.” Cha Hoàng lắc đầu.

“Bác Hoàng, chưa chắc đâu, cháu có giúp được hay không thì chút nữa bác sẽ biết thôi.” Lâm Vân cười nhẹ.

Lúc này, Tổng giám đốc Lưu Ba đã bước lên sân khấu phía trước.

“Đã đến lúc bắc đâu bữa tiệc rượu rôi, mời mọi người hãy nhanh chóng ngồi vào chỗ, ` Lưu Ba tuyên bồ trên sẵn khâu buổi lễ.

Ngay sau câu nói này, các ông chủ và con của họ đang có mặt lần lượt ngồi vào bàn.

“Chàng trai, chuyện này đã kết thúc rồi, nêu. nhử cậu hiệu được tầm quan trọng, của mỗi quan hệ thì tôi nghĩ cậu sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.”

Cha Hoàng nói với Lâm Vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK