Bạch Sa cố gắng đứng dậy, nhưng chân trái đã bị bẻ gãy, anh ta chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Dưới đài.
“Cậu Vân, Bạch Sa không đánh lại được, Bạch Sa thua chắc rồi, lại đánh tiếp Bạch Sa sẽ bị giết mất. Không thể để Bạch Sa tiếp tục đánh nữa.” Thạch Hàn nghiến răng nói.
Lâm Vân gật đầu, sau đó kêu to về phía đài: “Bạch Sa, nhanh nhận thua đi!”
Nếu như chắc chắn sẽ thua, Lâm Vân không thể để Bạch Sa tặng tính mạng được.
Tuy Bạch Sa ở trên đài nghe thấy lời Lâm Vân nói, nhưng anh ta vẫn không nhận thua.
Bởi vì anh ta muốn thay Lâm Vân thắng được trận thi đấu này. Anh ta biết nếu mình đầu hàng, Lâm Vân sẽ thua một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ. Còn thua cả mặt mũi.
Bạch Sa cảm thấy vẫn còn cơ hội, không phải là anh ta chưa từng thi đấu trận chiến ác liệt như thế, chỉ cần tìm được nhược điểm của đối phương, tiến hành một kích trí mạng, lập tức có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng bây giờ anh ta sai rồi!
Lúc này Hắc Báo tấn công lần hai.
Tuy Bạch Sa cố gắng ngăn cản, nhưng anh ta đã gãy một chân, đâu thể chống đỡ được?
“Rầm!”
Bạch Sa bị gãy một chân không còn sức chống đỡ, trực tiếp ngã xuống đất.
Hắc Báo thấy thế đột nhiên nhảy lên, sau đó mượn lực cả người đè xuống, dùng khuỷu tay đập mạnh vào lưng Bạch Sa.
“Phốc!”
Bạch Sa phun ra một ngụm máu tươi.
Hắc Báo vẫn chưa dừng tay, đánh mạnh về phía đầu Bạch Sa.
Lúc trước võ sĩ nước Nhật bị anh ta đánh phọt não như vậy.
Mà lúc này Bạch Sa đã hấp hối, ý thức mơ hồ, đâu còn sức lực đánh trả.
Dưới đài, nhìn thấy một màn như vậy đôi mắt Lâm Vân đỏ lên.
“Tôi nhận thua, dừng tay cho tôi! Dừng tay!”
Vẻ mặt Lâm Vân dữ tợn rống to về phía lôi đài.
Khương Hùng Dũng thì cười gằn gào thét:
“Ha ha, Hắc Báo, tiếp tục đánh cho tôi! Đánh chết cậu ta.”
Lâm Vân nghe thấy Khương Hùng Dũng nói như vậy, trên gương mặt anh tràn ngập lửa giận.
Trên lôi đài.
“Trận đấu kết thúc, mong lập tức dừng tay! Mong lập tức dừng tay.
Bởi vì Lâm Vân đã mở miệng nhận thua, cho nên trọng tài liên tục kêu ngừng.
Nhưng Hắc Báo không dừng lại, vẫn đang tiếp tục đấm vào đầu Bạch Sa luôn không nhúc nhích, bộ dạng giống như thề phải đẩm Bạch Sa phọt óc mới thôi.
“Dừng tay, lại không dừng tay tôi sẽ nổ súng theo quy
Mãi đến khi trọng tài lấy súng lục ra chĩa về phía Hắc định Bảo, Hắc Báo mới dừng tay.