Lâm Vân đỗ xe trong bãi đậu xe xong, lập tức đi thẳng vào khách sạn.
Tầng một khách sạn, lớp trưởng Lý Minh Nguyệt đang đứng ở sảnh tiếp đãi các bạn học tới đây.
“Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt.” Lâm Vân mỉm cười chào hỏi Lý Minh Nguyệt.
Ba năm không gặp, Lâm Vân phát hiện lớp trưởng Lý Minh Nguyệt thay đổi rất nhiều, lúc học trung học Lý Minh Nguyệt ăn mặc rất đơn giản, nhìn cũng rất bình thường.
Nhưng mà lớp trưởng Lý Minh Nguyệt lúc này đã trang điểm xinh đẹp, tóc cũng ép tháng, so với trung học nhìn có vẻ thành thục, đẹp hơn nhiều.
“Lâm Vân, đúng là cậu rồi, liên hoan lần trước cậu không tới, cuối cùng hôm nay cậu cũng đến rồi.
Lớp trưởng Lý Minh Nguyệt cười nói.
“Lớp trưởng, mấy năm nay cậu thế nào?” Lâm Vân “Tôi đang học đại học, cũng khá ổn.
Lý Minh Nguyệt hỏi.
Im lặng một lát, lớp trưởng Lý Minh Nguyệt tiếp tục nói: “Cậu lên tầng trước đi, lên tầng ba rẽ trái, đi tới phòng VIP ở cuối cùng, các bạn học đều đã tới hơn nửa, cậu lên ôn chuyện với bọn họ trước đi.” “Ừ.” Lâm Vân gật đầu, sau đó đi tới thang máy.
Trong phòng VIP ở tận cùng tầng ba.
Lúc này trong phòng VIP đã tụ tập hơn ba mươi bạn học, mọi người tụm năm tụm ba, đang nói chuyện vô cùng hằng say.
Lâm Vân chậm rãi đi vào trong phòng VIP, đồng thời nhìn lướt qua, đều là gương mặt quen thuộc, chỉ là cách ăn mặc hiện giờ của các bạn học, lại khiến Lâm Vân cảm thấy xa lạ.
“Lâm Vân.
Lâm Vân mới đi vào phòng VIP, một giọng nói mềm mại vang lên sau lưng anh.
Lâm Vân quay đầu nhìn, lọt vào tầm mắt là một cô gái có gương mặt vô cùng xinh đẹp, mái tóc xoăn màu rượu đó, dáng người cao gầy.
Cô ta là hoa khôi của lớp Lâm Vân, tên là Trương Ngọc Anh.
Lúc học trung học, có rất nhiều bạn học nam đều để ý tới cô ta.
Lúc đó cô ta ngồi trước.
Lâm Vân, bởi vì thành tích của Lâm Vân rất tốt, Trương Ngọc Anh gặp đề khó không làm được, sẽ hỏi Lâm Vân cách làm, cho nên hai người cũng có chút quan hệ.
Cũng chính vì nguyên nhân này, khiến cho mấy tên lưu mạnh trong lớp ghen tị, cho nên mấy tên lưu manh kia thích tìm Lâm Vân bắt nạt, khiến Lâm Vân không chịu nổi quấy nhiễu này, thậm chí tạo thành ảnh hưởng tâm lý, khiến thành tích bị giảm đi rất nhiều.
Ba năm không gặp, hiện giờ Trương Ngọc Anh ăn mặc tỉ mỉ, tất nhiên là càng đẹp hơn.
Chỉ là vẻ thanh thuần và trẻ con ở trên người cô ta cũng đã không còn.
“Bạn học Lâm Vân thật sự là cậu, không ngờ tới cậu cũng đến tham dự buổi gặp mặt lần này, lần trước không thấy cậu tới.” Trương Ngọc Anh nói.
“Ừ.” Lâm Vân mỉm cười đáp.
“Trương Ngọc Anh, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu thi học viện nghệ thuật trong tỉnh, thế nào rồi?” Lâm Vân hỏi.
“Tôi đang học ở đó, cậu thì sao?” Trương Ngọc Anh hỏi.