“700 tỷ? Ôi!
Đám người nhà giàu có đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
“Anh Bình, chúng ta tuổi tác xấp xỉ nhau.
Nhưng anh đã có thể độc lập quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, đúng là tấm gương của bọn em!” Anh Giang mở miệng nói.
“Đúng đúng đúng, cho dù là mười hay hai mươi năm nữa, chỉ sợ bọn em không thể được như anh Bình hiện giờ!” Mấy người khác nhao nhao phụ họa.
Đám người giàu có, phần lớn tổng tài sản trong nhà mới được khoảng bảy trăm tỷ.
Mà người đàn ông tóc húi cua đã có thể tự mình quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, hơn nữa đây chỉ là cha của anh ta đưa cho anh ta luyện tập.
Cho nên bọn họ hoàn toàn không có tư cách so được với người đàn ông tóc húi cua.
Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng không nhịn được âm thầm chặc lưỡi, mức độ giàu có như vậy, ngay cả cô ta cũng không thể không phục.
“Anh Bình, sau này anh kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, anh phải chăm sóc chúng em đấy, em kính anh một ly
Anh Giang vừa nói vừa nâng ly rượu, trên gương mặt tràn ngập nịnh nọt.
“Đúng đúng đúng, sau này anh Bình phải chăm sóc bọn em nhiều hơn đấy
Đám nhà giàu ở đây đều nhao nhao bưng ly rượu đứng dậy, muốn kính người đàn ông tóc húi cua.
Sau khi nói xong, mọi người ở đây đều ngẩng đầu uống sạch, không còn một giọt thừa.
“Mấy người nói quá rồi, hẳn là mọi người nên chiếu cố tới làm ăn của tôi mới đúng, sau này cần tới khu du lịch chơi, nhớ phải lựa chọn khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu tôi đó!
Sau khi người đàn ông tóc húi của nói xong, anh ta lập tức năng ly uống một nguồn, cả quá trình đều không nâng mồng lên lần
Nói thật, đối với người đàn ông tóc húi của mà nói, đảm nhà giàu ngồi ở đây thật sự không lọt nối mắt anh ta, tầm mắt của anh ta, đã sớm nhảy ra khỏi thành phố Bảo
Thanh nho nhỏ này.
Anh ta mời những người này, chủ yếu là vì một số người giàu có, tương lai sẽ là khách chính của khu du lịch, anh ta vì làm ăn, cho nên mới mời đám người này ăn cơm.
“Đó là đương nhiên! Anh Bình đã làm buôn bán về du lịch, chúng em đâu dám tới khu du lịch khác?” Anh Giang dần đầu nói, “Đúng vậy, chiều cố làm ăn của anh Bình, là chuyện cần thiết.
Đám nhà giàu khác nhao nhao phụ họa.
Sau đó tất cả mọi người cùng ngồi xuống.
“Anh Bình, anh vừa về đây, sau này ở trong đám người giàu có ở thành phố Bảo Thạnh, anh là số một.” Anh Giang tiếp tục nịnh nọt.
“Cậu nói quá lời rồi, theo như tôi được biết, ở thành phố Bảo Thạnh này, có đời thứ ba giàu có nhất so với anh ta, tôi quả thật là kém xa.
Người đàn ông tóc húi cua nói.
“Hả? Ở thành phố Bảo Thạnh này còn có nhân vật trâu bò như vậy sao? Ngay cả anh Bình đều đã nói như vậy không biết người này là ai?” Anh Giang tò mò hỏi.