Đến khi đó chủ tịch ngài ra mặt, gặp mặt bọn họ. Chủ tịch nghĩ sao?”
“Được, anh thu xếp đi.” Lâm Vân gật đầu.
Ngay sau đó, Lưu Ba lái xe đưa Lâm Vân trở dại trường học, về phần thời gian buổi tiệc thì Lưu Ba đã hẹn vào thứ bảy tuần này.
Trung Châu.
Bên trong Trang viên nhà họ Lưu.
“Cô Lang, anh có chắc là cháu ngoại tôi được an toàn không?” Ông Lưu Chí Trung hỏi qua điện thoại.
“Ông chủ, tôi chắc chắn, tôi đã đi theo xe của thiếu gia Lâm Vân, thiếu gia đã được đưa về trường học. “Một giọng nói khàn khàn phát ra từ trong điện thoại.
“Tốt lắm, anh có biết cháu tôi dùng cách nào gì để thoát khỏi bọn xã hội đen không?” Lão Lưu hỏi.
“Thưa ông chủ, cái này thì tôi cũng không biết.” Điện thoại trả lời.
Ngừng một chút, người đàn ông nghe điện thoại hỏi: “Ông chủ, tôi có nên đi giết cha con nhà họ Ngô cho thiếu gia không?”
“Không, để cháu tôi tự giải quyết. Đây cũng là một loại khảo nghiệm cho nó, Cô Lang, cậu cứ tiếp tục bí mật bảo vệ an toàn của nó là được.” Lưu Chí Trung nói.
Sau khi cúp điện thoại.
“Ông chủ, thiếu gia Lâm Vân khá là Có năng lực. Thực ra cậu ây đã giải quyết rắc rồi này bằng cách dựa vào năng lực của bản thân. Tôi cứ nghĩ rằng Cô Lang đã nhúng tay vào. Ỷ Thư ký Trương cười nói.
“Ừ, tôi không nghĩ là nó có thể giải quyết được. Tôi không ngờ là nó có có thê tự thoát ra khỏi nguy hiểm.
Chậc chậc, rất tốt!”
Lưu lão gia vuốt râu, trên mặt nỏ ra một nụ cười hài lòng.
“Tôi rất muốn biết thiếu gia đã dùng những phương pháp nào để giải quyêt chuyện nguy hiểm kia.” Thư ký Trương tò mò hỏi.
“Ha hạ, tôi cũng muốn biết! Lần sau tôi nhất định phải hỏi nó!” Lưu lão gia cười ha ha.
Sáng hôm sau.
Bên trong biệt thự của nhà họ Ngô.
Ngô thiếu và Phỉ Phỉ đang ngồi trong phòng khách.
“Ngô thiếu, hôm nay thật sự có thể nhìn thấy tên khốn Lâm Vân đó gặp vận xui sao?” Phỉ Phỉ nói.
“Đừng lo lắng, lần này cậu ta chắc chăn sẽ xong đời!” Ngô thiếu mỉm cười, anh ta nghĩ rằng kế hoạch của anh ta với cha anh ta đã trôi chảy.
Lúc này, Ngô Đại Dũng từ trên lầu bước xuông.
“Tại sao vẫn chưa có tin tức, thằng cha hói đầu cũng không liên lạc được.” Ngô Đại Dũng có chút lo lắng.
Theo kế hoạch của họ, tên đầu trọc mà họ thuê đáng lễ đã giải quyết xong hét mọi chuyện vào đêm qua, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Và Ngô Đại Dũng còn phát hiện ra rằng điện thoại của gã đầu trọc đã tắt máy!
Khi Ngô thiếu nghe thấy điện thoại không liên lạc được, anh ta trở nên lo lăng. ` “Ba, chắc… chắc không xảy ra chuyện gì đâu, phải không?” Ngô thiêu lo lăng.