Các đồng đội phía sau lưng Đỗ Khang cũng cười rộ lên.
“Một đám rác rưởi, thế mà lại dám đến đây khiêu chiến, chúng tôi sẽ ngược mấy người như ngược chó” “Ha ha ha!”
Lâm Vân lắc đầu cười một tiếng: “Đỗ Khang à, hiện tại anh cười, hình như còn quá sớm, nói thật cho các anh biết, tôi mời đội Hải Thành ở VBA đến để đại diện cho trường đại học Bảo Thạnh chúng tôi, dạy cho các anh một bài học.
“Anh nói cái gì? Anh mời đội Hải Thành VBA đến? Chỉ dựa vào anh? Phụt, ha ha!”
Đỗ Khang đánh giá trên dưới Lâm Vân, sau đó cười to.
“Ha ha ha, thằng ranh này, thế mà lại nói mình mời được đội Hải Thành VBA? Thật đúng là nực cười.”
Các đội viên sau lưng Đỗ Khang cũng cười ha hả, cười nghiêng trái nghiêng phải, thậm chí còn liên tục vỗ tay.
Các sinh viên học viện kỹ thuật Bảo Thạnh đứng ở bên cạnh vây xem cũng cười phá lên, giống như bọn họ nghe được một câu chuyện cười
Nực cười, đội Hải Thành VBA chính là đội bóng rổ số một, cứ như thế bị một thằng nhóc mặc đồ vỉa hè mời đến thành phố Bảo Thạnh, thay mặt trường đại học Bảo Thạnh tranh tài một trận? Đây chẳng phải là nói đùa à? Chẳng phải đây là nói mơ giữa ban ngày ư?
Đừng nói là đội Hải Thành VBA, cho dù là hạng chót của VBA, bọn họ đều không cho rằng Lâm Vân có thể mời đến được.
“Ranh con, tôi đề nghị anh nhanh đi đến bệnh viện tâm thần khám đi, đầu óc anh có vấn đề không nhẹ đâu Đỗ Khang cười nói với Lâm Vân.
Ngay sau đó, Đỗ Khang lại nhìn về phía đám người đứng sau lưng Lâm Vân, cười nói: “Mấy người là heo à, thật đúng là ngu ngốc, thằng ranh con này nói mình có thể mời được đội Hải Thành VBA đến, thế mà mấy người cũng tin? Ha ha ha.” “Thật đúng là một đám ngu hết thuốc chữa.
Mấy đồng đội phía sau lưng Đỗ Khang cũng đi theo chế giễu.
Sắc mặt Lâm Vân lại không thay đổi.
“Chúng tôi có thể mời đội Hải Thành đến hay không, đây là chuyện của chúng tôi, các anh chỉ cần trả lời có dám chấp nhận thư khiêu chiến của chúng tôi không” Lâm Vân cười nói.
“Sao lại không dám? Lần khiêu chiến này, chúng tôi nhận! Ngày mai, chúng tôi sẽ lại một lần nữa dạy cho đám ngu ngốc các người một bài học.” Đỗ Khang ngạo nghề nói.
“Được, chúng ta thêm chút tiền đặt cược nhé? Nếu như chúng tôi thua, chúng tôi sẽ quỳ gối trên sân bóng, hô to “trường đại học Bảo Thạnh là đồ bỏ đi”, còn nếu các anh thua, các anh phải quỳ xuống đất, công khai xin lỗi chúng tôi, thế nào?” Lâm Vân cười nói.
“Được thôi, chẳng qua nếu như các người thua, sau đấy lại quỵt nợ thì làm sao?” Đỗ Khang nói.
“Vậy chúng ta ký thỏa thuận, tôi đã mang thỏa thuận đến, chỉ cần ký tên là có hiệu lực về mặt luật pháp, người nào vi phạm sẽ phải đền bù ba trăm năm mươi tỷ tiền vi phạm thỏa thuận.
Lâm Vân ném một phần thỏa thuận cho Đỗ Khang.
“Được.” .
||||| Truyện đề cử: Cố Chấp Yêu Em |||||
Đỗ Khang trực tiếp ký tên lên, đối với anh ta mà nói, anh ta có niềm tin chắc chắn thắng, cho nên anh ta đương nhiên không sợ.
“Chúng ta đi!”
Lâm Vân trực tiếp dẫn theo đám người Hoàng Luân rời đi.