Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng là tên súc sinh.” Lâm Vân híp mắt, trong mắt lóe lên ý lạnh.

Tuy cô nàng Mai Tường Vân này vẫn luôn khinh thường mình, cộng thêm suy nghĩ của cô nàng Mai Tường Vân này hơi kỳ lạ, mạch não cũng rất đơn thuần.

Nhưng Lâm Vân không thể không thừa nhận một chuyện, tâm địa của cô nàng Mai Tường Vân này rất lương thiện.

Dựa vào Mai Tường Vân có thể dùng phần lớn ngày nghỉ của mình làm việc giúp cô nhi viện, cùng với cô ấy dùng hơn nửa tiền lương cho cô nhi viện, đã đủ nói lên tất cả.

Mà Mạc Danh Tùng thì sao? Là một tên mặt người dạ thú.

Cho nên lúc Lâm Vân nhìn thấy Mạc Danh Tùng đánh Mai Tường Vân, Lâm Vân vô cùng tức giận.



Ngay sau đó, Lâm Vân nói với thư ký: “Bảo đội trưởng của đội bảo vệ, dẫn Mạc Danh Tùng và Mai Tường Vân tới đây.

Năm phút sau, đội trưởng của đội bảo vệ cùng với mấy bảo vệ, đã dẫn Mạc Danh Tùng và Mai Tường Vân đi lên.

“Chủ tịch Lâm!”

Mạc Danh Tùng và đảm bảo vệ nhao nhao hành lễ với Lâm Vân.

Còn Mai Tường Vân sao? “Lâm Vân, anh gọi tôi đi lên là có ý gì? Khoe khoang anh thắng với tôi sao? Được thôi, tôi thừa nhận tên khốn nạn anh thắng” Mai Tường Vân khóc nói.

“Mai Tường Vân, cô nên cảm ơn tôi, nếu không có tôi, đến khi nào cô mới thấy được bộ mặt thật của tên đàn ông xấu xa kia?” Lâm Vân nghiêm túc nói.

Mai Tường Vân không trả lời, nhưng trong lòng cô ấy hiểu rõ, Lâm Vân nói không sai chút nào, Lâm Vân thật sự giúp cô ấy thấy được bộ mặt thật của tên khốn nạn này.

Vừa rồi bị Mạc Danh Tùng tát một cái, cũng khiến Mai

Tường Vân hoàn toàn hết hi vọng.

Ngay sau đó, Lâm Vân nhìn về phía Mạc Danh Tùng.

“Mạc Danh Tùng, anh đúng là một tên mặt người dạ thú, uổng cho một mảnh chân tình của Mai Tường Vân đối với anh, anh còn đánh cô ấy? Con mẹ nó tôi đã không nhịn nổi nữa” Lâm Vân hung dữ nói.

“Chủ tịch Lâm, là cô ta muốn ra tay trước.” Mạc Danh Tùng cười gượng nói.

Mạc Danh Tùng không ngờ tới, một màn kia bị Lâm Vân thấy được.

“Bớt nói lời linh tinh đi, hôm nay tất phải thay đàn ông cả nước, dạy dỗ tên cặn bã anh một bài học.” Lâm Vân trực tiếp đứng dậy.

Ngay sau đó, Lâm Vân chỉ vào Mạc Danh Tùng nói: “Đội trưởng đội bảo vệ, mấy người đánh anh ta thật mạnh cho tôi.” “Vâng! Chủ tịch Lâm!”

Đội trưởng đội bảo vệ và mấy người khác nghe thấy thế, trực tiếp xông về phía Mạc Danh Tùng, sau đó đè Mạc Danh Tùng ra đánh một trận.

“Á! Chủ tịch Lâm tha mạng!”

Mạc Danh Tùng bị đánh kêu thảm thiết cầu xin tha thứ.

Mai Tường Vân nhìn thấy Mạc Danh Tùng bị đánh, cuối cùng trong lòng cô ấy mới có cảm giác xả giận.

Khoảng năm phút sau.

“Được rồi, dừng tay đi.”

Lâm Vân ra lệnh một tiếng, lúc này đảm bảo vệ mới lùi ra.

Lúc này Mạc Danh Tùng giống như con chó chết ngã trên đất, miệng đầy là máu, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK