Ngừng một chút, chú Hoàng lại tiếp tục nói:
“Còn nữa, Lâm Vân, cháu… Tại sao cháu lại có súng? Thực ra cháu không cần quan tâm đến chú đâu, cùng lắm là cái mạng già này không còn nữa. Cháu… Cháu giết bọn chúng, cháu sẽ bị vạ lây đấy.”
Chú Hoàng lắc đầu thở dài, ông không muốn liên lụy đến Lâm Vân.
Hoàng Luân liền tiếp lời cha mình: “Cha, anh Vân bây giờ không còn như ngày xưa nữa rồi.”
Gương mặt chú Hoàng lộ rõ vẻ khó hiểu: “Không giống? Ý con là gì?”
“Chú Hoàng, chú có biết Liễu Chí Trung không?” Lâm Vân nói.
Chú Hoàng gật đầu: “Liễu Chí Trung, người giàu nhất Tây Nam, chủ tịch Tập đoàn Tỉnh Xuyên phải không? Chú biết.”
Lâm Vân đáp: “Ông ấy là ông ngoại cháu. Cách đây không lâu ông ấy và cháu đã nhận nhau. Cháu chưa kịp nói chuyện này với chú.” .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Tam Giới |||||
Chú Hoàng lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ý cháu là… Cháu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung?”
“Vâng ạ!” Lâm Vân gật đầu.
Chú Hoàng vẫn có vẻ hoài nghi: “Lâm Vân, cháu… Cháu không đùa chú đấy chứ?”
“Chú Hoàng, sao cháu lại dám nói dối chú chứ!” Lâm Vân nghiêm túc trả lời.
Ngay sau đó, Lâm Vân lấy ra chiếc chìa khóa Lamborghini.
“Chú nhìn xem, đây là chìa khóa Lamborghini. Nếu cháu vẫn là cậu bé nghèo khổ như trước đây, cháu làm sao có thể mua được một chiếc xe sang như vậy phải không?”
Chú Hoàng xem qua, đây đúng là chìa khóa xe Lamborghini.
Lâm Vân lấy điện thoại di động ra, đưa cho chú Hoàng xem số dư ngân hàng: “Chú Hoàng, chú xem số dư tài khoản của cháu đi, cái này không thể giả được.”
“Hả… Hả, đây là ba nghìn năm trăm tỷ?”
Chú Hoàng vô cùng kinh ngạc trước số dư tài khoản của Lâm Vân.
“Cha, con cũng có thể chứng minh điều đó! Anh Vân thực sự là cháu của Liễu Chí Trung, chủ tịch chi nhánh của tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Bảo Thạnh bây giờ chính là anh Vân đấy ạ.”
Chú Hoàng thở một hơi dài: “Hừ, không ngờ cháu trai của người giàu nhất Tây Nam lại chính là Lâm Vân. ”
Chú Hoàng rất hiểu Lâm Vân, ông biết Lâm Vân không phải là người thích khoe khoang, hơn nữa còn có số dư tài khoản làm bằng chứng, vì vậy ông quyết định tin tưởng lời anh nói.
Chú Hoàng nở nụ cười thật tươi với Lâm Vân: “Nếu cháu đã là cháu của Liễu Chí Trung thì sau này sẽ không phải khổ cực nữa. Cuối cùng cháu có thể sống sung sướng, thoải mái rồi.”
Chú Hoàng luôn coi Lâm Vân như con mình, bây giờ Lâm Vân không còn phải sống trong cảnh nghèo khó nữa, chú Hoàng đương nhiên rất vui mừng.
Lâm Vân nói chắc nịch: “Chú Hoàng! Chú nói cho cháu biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì đi ạ. Chuyện này dù thế nào cháu cũng nhất định sẽ giúp chú!”
“Được rồi, vậy thì chú sẽ nói sự thật cho cháu biết. Mấy người đó hôm nay đến đây để thu phí bảo vệ. Họ là người của nhà họ Khương, tháng nào cũng đến thu phí, mỗi lần là 3 triệu rưỡi.”
Lâm Vân vô cùng kinh ngạc, lập tức hỏi lại: “Sao cơ ạ? Còn có chuyện này nữa sao? Nhà họ Khương, là Khương Hùng Dũng sao?”