“Anh tìm anh ta, không chỉ là giúp em trút giận, mà còn tính sổ chuyện của anh với anh ta” Lâm Vân híp mắt nói.
Ngày hôm đó, Lâm Vân đang ở trong khách sạn với Phạm Minh Tú, khi đang chuẩn bị làm chuyện đó thì Đỗ Thiếu đến.
Lúc đó, Đỗ Thiếu đã tát Phạm Minh Tú ở trước mặt anh.
Vì không thể bại lộ thân phận, nên lúc đó Lâm Vân mới không làm gì Đỗ Thiếu.
Nhưng mà dám đánh người phụ nữ của mình, Lâm Vân tuyệt đối sẽ không thể buông tha cho anh ta.
“Vậy được thôi.
Phạm Minh Tú gật đầu.
Phạm Minh Tú biết Lâm Vân đi tìm Đỗ Thiếu, chứng tỏ là Lâm Vân quan tâm đến mình.
Lâm Vân nhìn sang Trần Hạo: “Trần Hạo, mọi thứ đã chuẩn bị xong chưa?” “Anh Vân, xe, trang bị và người đều đã sẵn sàng, có thể lên đường bất cứ lúc nào.
Trần Hạo nói.
“Được, xuất phát.” Lâm Vân ra lệnh.
Tiếp theo đó hai trăm người có mặt lần lượt bước lên xe.
Dẫn đầu là xe thương mại của Lâm Vân và bốn chiếc xe buýt ở phía sau đều chạy về phía biệt thự của nhà họ
Biệt thự của nhà họ Đỗ.
Đỗ Thiếu đang ngồi trong phòng khách.
Trong phòng khách có hai vệ sĩ mặc áo đen cường tráng đang đứng đó.
“Ba, người mà con nhờ ba nghe ngóng được thế nào rồi?” Đỗ Thiếu hỏi.
Người mà Đỗ Thiếu muốn nghe ngóng, tất nhiên là Lâm Vân.
“Ba đã cho người đi thăm dò rồi, có tin tức sẽ nói cho con biết ngay thôi.
Ba của Đỗ Thiếu không kiên nhẫn nói.
Ba của Đỗ Thiếu ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nhìn cái bộ dạng của con đi, không phải chỉ là bị phụ nữ đá thôi sao? Trên đời này thiếu gì phụ nữ” “Ba, Phạm Minh Tú này thì khác.
Con tốn bao nhiêu tâm tư thế này, mà cũng không có động được đến cô ấy, kết quả là cô ấy quay mặt liền lên giường với người khác, nói gì đi nữa con cũng phải trả thù chuyện này” Đỗ Thiếu hung ác nói.
“Được được được, con muốn làm sao thì làm đi” Ba của Đỗ Thiếu không bận tâm nói.
“Bùng”
Vào lúc này có một tiếng động lớn vọng tới.
Cửa chống trộm của biệt thự bị một chân đá tung ra.
Cú đá này tất nhiên là kiệt tác của Thạch Hàn.
Sau khi cánh cửa bị đá tung ra, nhiều người đàn ông to lớn mặc áo ba lỗ màu đen ngay lập tức xông vào bao vây lấy toàn bộ phòng khách, trên tay bọn họ hoặc cầm mã tấu hoặc cầm côn nhị khúc.
Hai vệ sĩ của hai cha con nhà họ Đỗ bị đám người mặc áo đen này dùng dao trực tiếp kề lên cổ, căn bản không dám cử động, dù sao bên đối phương có quá nhiều người.
“Các người là ai”