“Cao Gia Hưng, cậu có định đi không?” Lâm Vân cười hỏi.
“Tôi còn lâu mới đi kính rượu cho tên chó đó, tên chó kia từng bắt nạt chúng ta ở trung học, tôi tuyệt đối không có khả năng quên được.” Cao Gia Hưng nghiến răng nói.
Im lặng một lát, Cao Gia Hưng lại hung dữ nói: “Cậu xem dáng vẻ đắc ý của con chó kia kìa, nhìn thấy là tức giận, xã hội hiện giờ đúng là thảm bại, vậy mà đám lưu manh có thể làm ăn phát đạt như thế.
Lâm Vân cười vỗ bả vai Cao Gia Hưng: “Tư tưởng lớn gặp nhau, nào! Chúng ta cùng uống một ly
Trải qua một thời gian nói chuyện với nhau, Lâm Vân nhìn ra được, Cao Gia Hưng vẫn là Cao Gia Hưng trước đây, không có thay đổi.
Hai người uống xong một ly rượu, Cao Gia Hưng cười nói: “Nhưng mà bây giờ lá gan của cậu lớn thật, lớn hơn trước đây nhiều, vậy mà vừa rồi cậu dám ngang nhiên đấu lại Tôn Thiện Nhân, tuy tôi không quen nhìn cậu ta như vậy, nhưng mà nói thật, tôi cũng không dám ngang nhiên đấu lại anh ta, gặp phải người như anh ta, rất là phiền phức.
“Có gì mà không dám? Ở trong mắt tôi, ngay cả một cọng lông, cậu ta cũng không bằng.” Lâm Vân cười khinh thường nói.
Với năng lực của Lâm Vân hiện giờ, muốn bóp chết Tôn Thiện Nhân, quả thực là dễ như trở bàn tay.
Cao Gia Hưng lập tức cười nói: “Lâm Vân, không ngờ tới cậu thực sự học được khoác lác rồi.” “Tôi không khoác lác, lúc trước tôi nói tôi lái xe
Lamborghini, chuyện này không phải là khoác lác” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Được rồi, cậu khoác lác với bọn họ thì được, không cần phải khoác lác với tôi đầu, sao cậu có thể lái xe Lamborghini được chứ?” Cao Gia Hưng cười nói.
Cao Gia Hưng là bạn ngồi cùng bàn với Lâm Vân lúc học trung học, anh ta biết tình hình nhà Lâm Vân, sao
Lâm Vân có thể lái xe Lamborghini? “Cậu không tin à? Đây là chìa khóa xe Lamborghini của tôi.” Lâm Vân lấy chìa khóa xe ra, đặt lên bàn.
Cao Gia Hưng cầm lên nhìn hai lần, sau đó nói: “Thứ này cậu mua trên shop nào thế? Tay nghề có vẻ khá tốt, ai không biết chắc chắn sẽ nghĩ là thật”
Lâm Vân cười khẽ, sau đó cầm lấy chìa khóa về cất đi, không giải thích gì thêm.
Lâm Vân biết, hiện giờ mình nói gì cũng vô dụng, Cao Gia Hưng không tin mình cũng rất bình thường, dù sao anh ta biết tình hình gia đình anh rất bình thường.
Vẫn là câu nói kia, Lâm Vân sẽ dùng hành động để chứng minh.
Bữa cơm này ăn khoảng một tiếng.
Trong một tiếng này, chỉ có bàn Tôn Thiện Nhân là sôi nổi nhất, Tôn Thiện Nhân cũng là người đắc ý nhất, chẳng những hưởng thụ các bạn học nịnh nọt, ngay cả Trương Ngọc Anh cũng ngồi sát bên cạnh anh ta.
Nếu dựa theo tình hình phát triển hiện giờ, tám mươi phần trăm là Tôn Thiện Nhân và Trương Ngọc Anh sẽ đi thuê phòng.
Tôn Thiện Nhân cũng vô cùng đắc ý, vô cùng tự hào.
Còn Lâm Vân, ngoại trừ nói chuyện với Cao Gia Hưng ra, mấy bạn học khác cơ bản là không có ai để ý tới Lâm Vân, chỉ có lớp trưởng tới mời rượu mọi người.
Một tiếng sau, Tôn Thiện Nhân đứng dậy, lớn tiếng nói: “Các bạn học đã ăn no rồi, vậy chúng ta đổi chiến trường đi, chúng ta cùng nhau tới quán karaoke ca hát, tôi đã đặt một phòng VIP, chi phí sẽ do mình Tôn Thiện Nhân tôi trả.” “Được lắm!”
Các bạn học ở đây lập tức kêu to.