Sau khi hai cha con nhà họ Huỳnh bị áp giải lên xe, Lâm Vân lại nhìn sang thư ký của tổng giám đốc Huỳnh.
Khi thư ký cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vân, nhất thời bị dọa đến cả người run lên, cô ấy đương nhiên nhớ được vào ngày hôm trước cô ấy dựa vào thân phận của mình mà đi bắt nạt Lâm Vân, yêu cầu Lâm Vân đi mua cà phê, rồi còn ra lời chế nhạo Lâm Vân.
“Cậu cậu chủ Vân, xin hãy tha cho tôi, chỉ cần cậu buông tha cho tôi, thì cậu bảo tôi làm gì tôi cũng bằng lòng.” Sắc mặt thư ký trắng bệch, vội vàng lên tiếng cầu xin..
Ý trong lời nói của thư ký rất rõ ràng, chỉ cần Lâm Vân bằng lòng buông tha cho cô ấy, cô ấy bằng lòng làm chuyện đó với Lâm Vân.
“Cô cảm thấy tôi sẽ có hứng thú với cô sao?” Lâm Vân cười lạnh nói.
Lâm Vân ngừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Nếu như hai cha con nhà họ Huỳnh đã bị lật đổ rồi, tôi nghĩ cô cũng không cần phải ở lại công ty nữa, tự mình giao đơn từ chức đi, như vậy đối với mình hay đối với người khác cũng đều có thể diện.
Sau khi Lâm Vân nói xong, liền trực tiếp xoay người bước đi mà không thèm để ý nữa, loại người như cô ấy không đáng để Lâm Vân phải tốn nước bọt của mình.
Lâm Vân đi thẳng về phía trước, đi đến trước mặt chủ quản vệ sinh.
Khuôn mặt của chủ quản vệ sinh lúc này, bởi vì quá căng thẳng mà trở nên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. . Ra chươ𝙣g 𝙣ha𝙣h 𝙣hấ𝑡 𝑡ại _ 𝑡rù m𝑡r𝒖yệ𝙣.V𝙣 _
Đặc biệt là sau khi Lâm Vân đi tới trước mặt ông ta, đôi chân của ông ta lại không thể kiểm soát được mà run rẩy, có thể thấy được lúc này đây trong lòng ông ta đang sợ hãi như thế nào.
“Chủ quản Trung, nhân viên vệ sinh Lâm Vân đến đây báo cáo với ông đây.
Tôi đã chuẩn bị đủ thuốc lá và rượu mà ông yêu cầu, bây giờ ông còn muốn không?” Lâm Vân cười như không cười mà nhìn chằm chằm vào chủ quản Trung.
Hai ngày qua, chính là chủ quản Trung này làm khó dễ Lâm Vân nhiều nhất.
Sự nhẫn nhịn trong hai ngày qua. Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lúc này đã đến lúc xử lý rõ ràng rồi.
Sau khi chủ quản Trung nghe thấy vậy, liền bị dọa đến toàn thân run lẩy bẩy.
“Cậu chủ…cậu chủ Vân, tôi biết sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi.”
Trong sự sợ hãi, chủ quản Trung bị dọa đến trực tiếp quỳ xuống đất, ông ta cúi đầu còn không có dũng khí nhìn thẳng vào Lâm Vân.
Chủ quản Trung nhớ tới những chuyện trước đây, khi ông ta làm khó dễ Lâm Vân, và buông những lời mắng chửi Lâm Vân đó, ông ta lại nghĩ đến Lâm Vân là cháu trai của Liễu Chí Trung, thì trong lòng ông ta lại bắt đầu kinh sợ đến không khỏi lạnh cả sống lưng.
Chủ quản Trung biết rất rõ rằng một khi đã chọc phải nhân vật này, chỉ cần Lâm Vân muốn phế ông ta hay là muốn giết ông ta, thì ông ta tuyệt đối sẽ không có cơ hội sống sót.
Bây giờ đã không phải là vấn đề về công việc nữa, mà là vấn đề về sự sống còn.
Nhìn chủ quản Trung đang quỳ gối trước mặt mình,
Lâm Vân cười lạnh: “Chủ quản Trung, bộ dạng ngông cuồng của ông, cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rất rõ.