Dù sao đây là ông chủ lớn tài sản mấy nghìn tỷ, Tôn Thiện Nhân không dám tự cao tự đại.
“Tổng giám đốc Lê, hoan nghênh hoan nghênh!”
Tôn Thiện Nhân tiến tới trước mặt tổng giám đốc Lê, lộ ra tươi cười nịnh nọt.
“Cậu là ai?” Tổng giám đốc Lê nhíu mày nhìn Tôn Thiện Nhân một cái.
“Tổng giám đốc Lê, ông…!Không phải là ông tới gặp tôi à? Tôi là Tôn Thiện Nhân của công ty đòi nợ Thiện Nhân Tôn Thiện Nhân cười gượng, có chút xấu hổ hỏi.
“Tới đây gặp cậu sao? Tôi quen cậu à? Đúng là khó hiểu.
Tổng giám đốc Lê nhìn Tôn Thiện Nhân với ánh mắt khinh thường, sau đó đẩy anh ta ra, tiếp tục đi vào trong phòng VIP.
“Chuyện này…!
Tôn Thiện Nhân bị đẩy ra mặt đỏ tại hồng, muốn bao nhiều xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ, nhưng mà anh ta không dám nói gì, bởi vì người ta là ông chủ tài sản hơn bảy nghìn tý.
Các bạn học ở trong phòng VIP cũng vô cùng nghi ngờ.
Tổng giám đốc Lê của công ty thực phẩm Quang Hoa, không phải là tới gặp Tôn Thiện Nhân sao?
Sao lại nói không quen, còn đầy Tôn Thiện Nhân ra nữa?
Chẳng lẽ không phải tới gặp Tôn Thiện Nhân? Vậy…!
Vậy ông ta tới gặp người nào?
Các bạn học ở đây đều nghi ngờ, nhìn chằm chằm ông chủ tài sản mấy nghìn tỷ này.
Dưới ánh mắt nghi ngờ của tất cả mọi người, ông chủ Lê hơi mập lại lùn chạy chậm tới trước mặt Lâm Vân, sau đó nở nụ cười nịnh nọt nói với Lâm Vân: “Chủ tịch Lâm, nghe quản lý quán karaoke nói cậu ở đây chơi, đúng lúc tôi cũng ở quán karaoke này ca hát, cho nên đặc biệt tới đây gặp cậu.
Cùng với kính cậu một ly
Ông chủ Lê vừa mới nói xong, cả phòng VIP lập tức rơi vào trong yên tĩnh.
Cho dù là đám Tôn Thiện Nhân, hay là lớp trưởng Lý
Minh Nguyệt, hoặc hoa khôi của lớp Trương Ngọc Anh, cùng với tất cả bạn học khác đều nghẹn họng nhìn trân trối.
Ông chủ Lê tài sản mấy nghìn tỷ, thực ra là…!Tới gặp Lâm Vân? Còn cúi người thật sâu, vô cùng cung kính nữa?
Trời ạ, bọn họ không nhìn nhầm đấy chứ? “Tổng giám đốc Lê, ông đã đến đây, vậy thì rót rượu đi.” Lâm Vân nhẹ nhàng bâng quơ xua tay.
“Vâng vâng vâng!”
Tổng giám đốc Lê vui sướng gật đầu, sau đó cầm lấy rượu trên bàn rót một lỵ.
“Tôi kính chủ tịch Lâm.
Tổng giám đốc Lê bưng ly rượu lên, sau đó ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Đối với ông chủ Lê mà nói, Lâm Vân có thể nể mặt để ông ta uống ly rượu này, đã là coi trọng ông ta, là nề mặt Lê Tiến Hùng ông ta rồi.
Sau khi bỏ lỵ xuống.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói hôm nay cậu liên hoan với lớp, vậy tôi không làm phiền cậu nữa.”