“Chủ tịch Vân, tài liệu đã tra ra rồi.
Theo thông tin được biết, Phạm Nhật Long là con trai trưởng của dòng họ Phạm của thành phố.
Anh ta nhập ngũ năm 18 tuổi, giành được 1 bằng khen hạng ba, hai bằng khen hạng nhì và từng giành chức vô địch của trận đấu võ lớn được tổ chức thường niên trong đại đội quân sự.
21 tuổi thành công vượt qua cuộc tuyển chọn, gia nhập đội đặc nhiệm hải quân hùng mạnh nhất và bí ẩn nhất của Hoa Trung.
Cho đến ngày hôm nay là thành viên trong đội đặc nhiệm hải quân, với quân hàm trung tả, thân thủ tuyệt vời!” Lưu Ba báo cáo.
“Là một tên trâu bò à!” Lâm Vân nheo mắt nói.
Lâm Vân phải thừa nhận rằng Phạm Nhật Long này thực sự quá trâu bò, với bao nhiều danh hiệu trên người, để mà tự mình đi so sánh với anh ta, hình như thật sự là so sánh không lại, nếu không có ông nội Liễu Chí Trung, anh thật sự chẳng là cái gì cả.
Điểm này, Lâm Vân trong lòng cảm nhận rất rõ ràng.
“Đúng vậy chủ tịch Vân, Phạm Nhật Long này, trong thế hệ trẻ của nhà họ Phạm, thực sự là sáng chói nhất, hơn nữa anh ta còn là con trai trưởng, tương lại tất nhiên sẽ là người nổi nghiệp dẫn dắt nhà họ Phạm!” Lưu Ba nói.
“Vậy thì nhà họ Phạm ở thành phố ấy, lại có lại lịch như thế nào? Rất lợi hại sao?” Lâm Vân hỏi.
“Cậu Vân, nhà họ Phạm, trong thành phố là gia đình oai danh lẫm liệt và là một gia tộc rất có thể lực!” Lưu Ba nói.
Sau khi dừng lại một chút, Lưu Ba tiếp tục: “Lão gia của nhà họ Phạm là một sĩ quan cao cấp đã về hưu.
Ông ấy có hai con trai.
Con trai lớn là chủ tịch Tập đoàn Phạm Gia, cũng là cha của Phạm Nhật Long.
Các doanh nghiệp của tập đoàn Phạm Gia cũng trải rộng khắp các tỉnh Đông Nam, dựa vào sự chống lưng của ông Phạm ở đằng sau giúp đỡ, làm ăn rất lớn.” “Con trai thứ hai của ông Phạm, chủ của Phạm Nhật Long, là một thiếu tướng ở Quân khu Tây Nam.
Tương lai vẫn còn rất nhiều cơ hội để thăng tiến.
“Nhà họ Phạm này thật sự rất lợi hại!” Lâm Vân lẩm bẩm, cau mày.
Những cậu ấm nhà giàu mà Lâm Vân từng gặp qua ở thành phố Bảo Thanh, thế lực gia đình không thể so sánh được với Lâm Vân.
Nhưng xuất thân của nhà họ Phạm lại khiến Lâm Vân ớn lạnh trong lòng.
Lưu Ba nói tiếp: “Tập đoàn Tỉnh Xuyên so với tập đoàn Phạm Gia, nếu chỉ để nói đến giá trị tài sản, thì tập đoàn Tinh Xuyên sẽ lớn hơn.
Dù sao thì ông nội của cậu là lão Thành có năng lực kinh doanh đặc biệt vượt trội, nhưng xét về ảnh hưởng và uy tín thì nhà họ Phạm tất sẽ sẽ mạnh hơn!”
Lâm Vân gật đầu.
Suy cho cùng, ông Phạm của nhà họ Phạm thế lực thực sự quá lớn rồi.
Trước đó, Lâm Vân chưa từng tiếp xúc với một nhân vật nào ở tầng lớp mày.
Thời khắc này, Lâm Vân đột nhiên cảm thấy mình thật nhỏ bé chỉ như hạt cát trên sa mạc bao la!
Giờ này khắc này, Lâm Vân đột nhiên hiểu được.
Thân phận và xuất thân của anh ở thành phố Bảo Thạnh có lẽ là không ai có thể địch được, có lẽ bản thân có thể ngang nhiên thẳng tiến về phía trước.