Giọng điệu tôn, Vân lạnh lùng.
“Mẹ mày, lên hết cho tao! Giết nó cho tao!” Trương Hồ tức giận điên cuồng hét vào mặt đám người phía sau.
Lâm Vũ lại cầm một cây bút khác lên và đông thời hét lên: “Mẹ nó, ai dám tới đây tao giết hết!
Không muốn chết thì tới đây!”
“Ừng ực! Ừng ực!”
Mấy kẻ chó săn phía sau Trương, Hỗ nuốt nước bọt và có vẻ là hơi khiếp SỢ.
Chuyện Lâm Vân công tàn bạo lúc nãy đã hoàn toàn khiên bọn họ kinh ngạc.
Kẻ yếu sợ kẻ hung bạo, kẻ hung bạo thì sợ kẻ liều mạng.
Đừng nhìn đám người chân chó của Trương Hỗ ngày thường hung hăng, khi đụng chuyện thì cũng phải sợ hãi, dù sao bọn họ cũng chỉ Ìà học sinh.
“Anh Hồ, anh xem anh chảy nhiều máu như vậy, thân thể quan trọng hơn, hay là… Chúng tôi đưa anh đi bệnh viện trước ha?” Một người trong đó nói.
“Đúng, đúng, đúng!”
Mấy kẻ chân chó này gật đầu liên tục, sau đó tiền lên đỡ lầy Trương Hỏ, bọn họ không muốn liều mạng với Lâm Vân.
Trương Hồ nhìn máu tươi trên vai mình, cùng với cơn đau kịch liệt, chỉ có thê gật đâu.
“Lâm Vân! Mày dám làm tao bị thương! Tạo nói cho mày hay, mày xong đời rồi! Chờ đó cho tao!”
Trương Hỗ tức giận hét lên.
Sau khi dứt lời, Trương Hồ được một tên chân chó đỡ lên và chạy ra khỏi lớp học.
Trương Hỗ giận tím cả người, hắn đã hạ quyết tâm rồi, sau khi khi đến bệnh viện điều trị xong thì nhất định phải trả thù Lâm Vân thật nặng đề trút giận.
“Được, tao sẽ đợi!” Lâm Vân CƯỜi lạnh nhìn bóng lưng Trương Hồ rời đi.
Lúc này, các bạn trong lớp đều nhìn Lâm Vẫn bằng ánh mắt ngưỡng mộ và đáng thương.
Hành vị của Lâm Vân khiến bọn họ cảm thấy rất hả giận, dù sao ngày thường Trương Hồ cũng là kẻ ngang ngược, hung tàn. Hầu hết các bạn trong lớp đều chướng mắt Trương Hô, nhưng bọn họ chỉ dám tức giận mà không dám nói.
Nhưng trong thâm tâm họ đêu biết, việc làm một kẻ con nhà giàu như Trương Hồ bị thương, một cậu bé nghèo như Lâm Vũ chắc chăn sẽ không gánh nỗi hậu quả đâu.
“Lâm Vân, cậu vừa mới dùng cây bút làm Trương Hỗ bị thương, triệt hạ oai phong của Trương, Hồ, thật quá đã mà.” Mập hưng phần nói.
Ngay sau đó, Mập lại lo lãng nói: “Nhưng chúng ta căn bản là không chọc nồi thứ con nhà giàu như Trương Hỗ đâu. Cậu vừa mới làm hăn bị thương, hắn nhất định sẽ báo thù. Phải làm sao đây.”
“Trả thù? Mình đang chờ.” Lâm Vân cười gắn., Nếu là quá khứ, có lẽ Lâm Vân không động vào Trương Hỗ được, không phải bởi vì Lâm Vân yếu ớt, mà là trưởng thành.
Một người đàn ông cần phải máu lửa, nhưng cũng phải chín chăn và hiểu những gì mình đang mang trên lưng.
Nhưng bây giờ, Lâm Vân là người giàu có ba đời, chỉ cân tỏ ra máu mặt, không cân lo lăng chuyện khác, cho dù giễt chết Trương Hỗ cũng không sao cải “Ôi…” Mập thở dài một hơi, chuyện đã đến mức này thì còn có ‘thể làm gì?