Anh ta là cháu đích tôn của con trưởng nhà họ Phạm, cũng là người nối dõi của nhà họ Phạm, đã từng là thành viên của Đội đặc nhiệm Gia Long, là một trung tá trẻ đang ở độ tuổi 20 tràn đầy sức sống. Anh ta đã từng giành chức vô địch Giải đấu lớn cấp Quân khu trong cuộc đấu võ. Anh ta giống như là người do được đế phái xuống.
Tuy nhiên, anh ta cũng là kẻ thù cũ của Lâm Vân.
Lần trước ở thành phố Bảo Thạnh, hắn đã bắt Lâm Vân phải quỳ xuống, đến bây giờ Lâm Vân đều nhớ như in tất cả mọi chuyện.
Trước khi Lâm Vân lái xe về phía trước. Anh thầm thề rằng sẽ một ngày nào đó, nhất định có một ngày anh sẽ đem hắn ném xuống đất và giẫm nát hắn.
“Phạm Nhật Long, tôi tin rằng chúng ta sẽ mau chóng gặp lại nhau thôi.” Lâm Vân lẩm bẩm với đôi mắt hơi nhíu lại.
…
Sau khi Lâm Vân lái xe đi dạo xung quanh một vòng, anh liền quay trở lại công ty.
Năm giờ chiều, Lâm Vân ngồi trên chiếc xe Bentley của ông ngoại, cùng ông ngoại ra ngoài.
Bên trong xe Bentley.
“Lâm Vân, thời gian này ở Kim Đô cháu đã quen với cuộc sống ở đây chưa?” Ông ngoại hỏi thăm anh.
“Không tệ, thưa ông. Kim Đô quả thực là thành phố phát triển thịnh vượng hơn nhiều so với thành phố Bảo Thạnh. Không hổ danh là khu trung tâm kinh tế lớn nhất của khu vực phía Tây Nam.” Lâm Vân nói.
“Nghe nói gần đây cháu đang ở khách sạn. Như vậy không được hợp lý lắm. Ông đã cho người sắp xếp một biệt thự cho cháu ở. Đây là chìa khóa. Địa chỉ ở bờ Bắc Hồ, tựa núi nhìn sông, điều kiện cực kì tốt.
Ông ngoại vừa nói vừa lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho Lâm Vân.
“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân cười nhận lấy chùm chìa khóa từ tay ông.
“Ngoài ra, ông còn chuẩn bị cho cháu một chiếc xe thể thao khác, những người trẻ tuổi như cháu, chắc chắn sẽ rất thích chiếc xe này.” Ông ngoại lại lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho Lâm Vân.
Lâm Vân cầm lấy chìa khóa ông đưa xem qua. Đây là logo của xe Porsche.
“Chiếc Porsche 918 này được sản xuất giới hạn 918 chiếc trên thế giới. Trong nước chỉ có tất cả là 10 chiếc. Lúc đầu ông mua để sưu tập nhưng giờ muốn mua chiếc xe này cũng khó mua nếu không có địa chỉ uy tín. Giá của chiếc xe trên thị trường đồ cũ trong nước cũng trên dưới 150 tỉ. ” Ông ngoại nói.
“Cảm ơn ông nội.” Lâm Vân cười cảm ơn về những món quà của ông.
Lâm Vân biết, một chiếc xe thể thao càng đắt tiền thì càng khó mua. Bởi vì chúng đều có giới hạn, chúng thường là vô giá, nhiều khi có tiền mà không mua được.
“Bây giờ, để ông nói cho cháu biết về người mà chúng ta sẽ gặp hôm nay. Ông ấy là Ngô Quốc Hùng. Ông ấy là bạn của ông, từng là trung tướng trong quân khu. Hiện tại ông ấy đã nghỉ hưu ở Kim Đô vì tuổi đã già. Tuy nhiên, tiếng tăm của ông ấy vẫn có ảnh hưởng lớn trong quân khu. Ông cùng một người bạn, trong những năm qua đều dựa vào sự giúp đỡ của ông ấy.” Ông ngoại nói.
“Ông ngoại, ông và ông Ngô này có quan hệ như thế nào ạ?” Lâm Vân nghi ngờ hỏi.
Theo quan điểm của Lâm Vân, vì ông Ngô này đã sẵn sàng vì ông ngoại nguyện làm chỗ tựa vững chắc cho ông ngoại thì quan hệ của hai người chắc chắn rất thân thiết.
Ông ngoại cười và nói: “Bà ngoại đã mất của cháu mang họ Ngô, cháu đã hiểu chưa?”
“Bà ngoại họ Ngô? Ông ngoại này, vậy người cùng nhà họ Ngô là quan hệ thông gia.” Lâm Vân đột nhiên hiểu ra.