“Mập, lên xe đi, mình chở cậu về trường, trên đường mình sẽ nói với cậu.” Lâm Vân vô vai Mập.
“Anh yêu, anh đi trước đi! Em tự gọi xe về là được!” Chu Mai vội vàng đây Mập.
Chu Mai cho rằng Lâm Vân đã giàu rồi, tất nhiên cô ta hy vọng môi quan hệ giữa Lâm Vân và Mập vận giữ được, có như vậy, cô ta mới có thê thu được lợi ích từ đó.
Mập gật đầu rồi đi theo Lâm Vân, đầy mong đợi ngồi vào chiếc Lamborghini.
“Brừm!”
Với tiếng nổ vang trời, chiếc Lamborghini lao đi trong ánh mắt ghen tị.
Bên trong xe.
“Lamborghini lái thật tuyệt, sức mạnh này, âm thanh này.” Lâm Vân cười thở dài.
Gia đình Mập có một chiêc Jetta, hôi đó Mập thường bí mật lái, thỉnh thoảng cậu ta đưa cho Lâm Vân lái, kỹ năng lái lái xe của Lâm Vân là do Mập dạy.
“Đủ rồi! Con mẹ nó, đây là một chiếc Lamborghini Aventador. Con mẹ nó, động cơ V12; Hoàng Huân tôi chưa bao giờ mơ rằng trong, đời mình sẽ được ngồi loại xe này.”
Ngay sau đó, Mập quay lại nhìn Lâm Vân, không khỏi hỏi: “Lâm.Vân, bây giờ có thể nói cho mình biết được không? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Làm sao có thê mua được một chiêc Lamborghinif”
Mập vẫn còn cảm giác mơ màng.
“Mập, cậu biết Liễu Chí Trung không?” Lâm Vân cười.
“Liễu Chí Trung? Người giàu nhất Tây Nam! Kẻ có tiên, ai mà không biết tên Liễu Chí Trung!” Mập nói.
“Mình là cháu ngoại của ông ấy.” Lâm Vân cười nhẹ.
“Cái gì! Cậu nói… Cậu là cháu ngoại của Liễu Chí Trung sao?”
Mập tròn mắt ngạc nhiên, giọng nói trở nên sắt nhọn vì nỗi kiah hoàng trong lòng.
“Lâm Vân, cậu… cậu đang đùa mình sao? Cậu là cháu của Liêu Chí Trung?” Giọng điệu của Mập vẫn sắc bén.
Thảo nào Mập không tin, thật sự là không dễ tin được, giỗng như một người bạn bên cạnh đột nhiên nói với bạn rằng anh ấy là con của Mã Vân, bạn nhất định không thể tin được.
Lâm Vân cười nói: “Mình mới biết là mây ngày trước, thoạt nhìn cũng không tin, nhưng. đây là sự thật. Bằng không, cậu cho rằng mình có thể mua một chiếc Lamborghini sao?”
Mập gật đầu. Với chiếc Lamborghini này, Mập phải tin dù nó thật khó tin.
“Còn nữa, cậu có biết tại sao Trịnh Đồ Tế bị đuôi việc không?” Lâm Vân vừa lái xe vừa nói.
“Tại sao?” Mập tò mò.
“Vì mình quyên tặng cho trường mười triệu, sau đó lại xin hiệu trưởng sa thải, đơn giản vậy thôi!” Lâm Vân nói.
“Chết tiệt! Người đàn ông trẻ tuổi và giàu có bí ấn quyên tặng mười triệu kia thực sự là cậu sao?” Đôi mắt giật mình của Mập suýt rớt ra ngoài.
“Cuối cùng mình cũng hiểu! Hôm đó mình thấy cậu không sợ Trịnh Đồ Tế chút nào. Mình tưởng cậu thất tình nên không bình thường. Hóa ra cậu đã tin tưởng quyệt ‹ đôi vào trường sẽ đuổi Trịnh Đồ Tề rồi!” Mập võ đùi nói.