Lâm Vân vừa ra giả, mọi người lập tức rộ lên.
“Một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ? Trời ạ! Vì sao một mảnh đất như vậy, vậy mà lên tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ.
Trong hội trường lập tức sôi trào.
Người nào cũng biết, mảnh đất này tuyệt đối không đáng tiền như vậy.
“Chủ tịch Lâm này đúng là hung hãn nhỉ? Vì tranh với ông Khương, vậy mà tăng tới một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ?
Ngay cả Lưu Ba bên cạnh, cũng không nhịn được kéo áo Lâm Vân.
“Chủ tịch Lâm, tôi chỉ chuẩn bị tổng cộng một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ, lúc này mới là mảnh đất đầu tiên, anh đã lấy hết rồi.
Hơn nữa…!Hơn nữa một nghìn bảy trăm năm mươi tỷ mua mảnh đất này, không đáng đầu.
Lưu Ba vội vàng nói.
“Tôi tự có tính toán của mình!” Lâm Vân cười nói.
Ngay sau đó, Lâm Vân đứng dậy nhìn về phía Khương Hùng Dũng.
“Ông Khương, ông còn ra giả nữa không? Nếu có thì tiếp tục đi.” Lâm Vân cười nói.
“Cậu…!Cậu…!
Gương mặt của Khương Hùng Dũng tái đi.
Ông ta tiếp tục ra giá, giá sẽ vượt qua mức độ ông ta có thể thừa nhận, nếu ông ta không ra giả, ông ta sẽ không xuống đài được, vì có rất nhiều người ở đây nhìn.
“Ông Khương, thôi! Đừng tranh nữa, tặng cho cậu ta, phía sau còn mảnh đất càng tốt hơn.
Luật sư nói.
Đúng lúc này, Lâm Vân vừa cười vừa mở miệng nói: “Khương Hùng Dũng, không chơi nổi thì cút ra đi, chơi đấu giá với tôi, ông còn chưa đủ tư cách!” “Mẹ kiếp!”
Trong cơn giận dữ Khương Hùng Dũng đập mạnh lên ghế, đứng bật dậy.
“Hôm nay ông đây không lấy được mảnh đất này, ông đây không họ Khương!”.
“Hai nghìn một trăm tỷ! Ông đây ra hai nghìn một trăm tý!”
Khương Hùng Dũng phẫn nộ, bây giờ trực tiếp tăng ba trăm năm mươi tỷ
Hai nghìn một trăm tỷ
Trời ạ, hai nghìn một trăm tỷ
Đám người trong hội trường bị kinh hãi tới mức sắp vô cảm, con số như vậy, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng choáng váng.
Trước khi bắt đầu đấu giá, tất cả mọi người đều đã dự liệu được, bán đấu giá đất ngày hôm nay sẽ là một cuộc gió tanh mưa máu.
Nhưng không ai ngờ tới, sẽ đạt tới mức này.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Lâm Vân đứng dậy, nhìn Khương Hùng Dũng cười nói: “Được, hai nghìn một trăm tỷ.
Mảnh đất này là của ông.
Ngay sau đó, Lâm Vân ngẩng đầu nhìn người chủ trì trên đài, nói: “Ông Khương đã ra giá hai nghìn một trăm tỷ, tôi nghĩ không còn ai ra giả nữa đâu.
Gõ búa đi.
“À…!Được được
Người chủ trì còn đang sửng sốt nghe thấy lời Lâm Vân nói, vội vàng gật đầu.