“La anh!”
Lúc Mai Tường Vân nhìn thấy Lâm Vân, cô ấy lập tức rất tức giận.
“Tường Vân, anh ta là ai thế?” Người đàn ông đeo kính viền vàng nhìn Lâm Vân hỏi.
Người đàn ông đeo kính viền vàng nhìn cách ăn mặc của Lâm Vân xong, trong mắt anh ta lập tức lộ vẻ khinh thường.
“Một tên thật đáng ghét.
Mai Tường Vân thở hổn hển nói.
“Tôi rất đáng ghét sao? Cô nghĩ như vậy cũng được Lâm Vân cười nói.
Lúc này, người đàn ông đeo kính viền vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Lâm Vân, sau đó tươi cười vươn tay ra.
“Chào anh, xin tự giới thiệu, tôi tên là Mạc Danh Tùng Lâm Vân nhìn thoáng qua bàn tay trắng nõn của Mạc
Danh Tùng, sau đó vươn tay nắm lấy tay anh ta, rồi nói: “Lâm Vân.
Sau khi người đàn ông đeo kính viền vàng Mạc Danh Tùng rút tay về, lập tức lấy một tờ khăn ướt ra, lau sạch sẽ bàn tay mới bắt tay Lâm Vân.
Cùng lúc đó, anh ta còn nói: “Nói thật, tôi rất không quen hoàn cảnh nơi đây, tôi thật sự không hiểu sao các anh có thể thích ứng được với loại cuộc sống như vậy” “Ồ, xem ra anh Mạc Danh Tùng đây là người cao cấp.” Lâm Vân cười nói.
“Quá khen, tôi mới học xong tiến sĩ không lâu, vốn có thể tới tỉnh làm công việc nghiên cứu, nhưng vì Tường Vân mới trở lại viện nghiên cứu ở thành phố Bảo Thạnh, ngoài ra tôi mới được bình chọn là một trong mười thanh niên kiệt xuất ở thành phố Bảo Thạnh, các luận văn mà tôi làm cũng nhận được nhiều lời khen ngợi ở nước ngoài.
Người đàn ông đeo kính viền vàng thản nhiên nói.
Lâm Vân chỉ cười, người đàn ông đeo kính viền vàng này, là đang làm ra vẻ với mình sao?.
Có thể chắc chắn, Mạc Danh Tùng này cũng không biết thân phận bối cảnh của Lâm Vân.
Lúc này, Mai Tường Vân cũng mở miệng nói: “Lâm Vân, bạn trai của tôi là nhân tài kiệt xuất, so với người như anh, mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Trái lại Mai Tường Vân biết thân phận bối cảnh của Lâm Vân, nhưng Mai Tường Vân ghét nhất, xem thường nhất là cậu chủ nhà giàu, đời thứ ba giàu có, cho nên cô ấy mới nói như vậy.
“Vậy sao?” Lâm Vân chỉ cười.
Lúc này, ông chủ bưng bốn bát mì hải sản tới.
“Ông chủ.
Lâm Vân gọi ông chủ.
“Thưa cậu, có chuyện gì sao?” Trên gương mặt ông chủ xuất hiện tươi cười.
“Tôi muốn bao hết quán này.” Lâm Vân lạnh nhạt nói.
“Bao hết sao?” Ông chủ ngẩn ra.
“Số tiền này, bao ông một ngày hẳn là đủ rồi chứ?” Lâm Vân lấy một xấp tiền trong túi ra, khoảng chừng ba mươi lăm triệu
Ông chủ nhìn thấy ba mươi lăm triệu xong, đôi mắt lập tức tỏa sáng.