Nhìn thấy hai người này, Lâm Vân đột nhiên căng thẳng.
Mẹ kiếp, đúng là sợ cái gì thì cái đấy liền tới.
“Chào hai anh, tôi là anh Ba người trông coi quán bar, hai anh đang làm gì vậy? Giải thích đi.” Tên anh Ba khoanh tay nhìn hai người trước mặt.
“À… Hai người này uống say rồi, bọn tôi dìu họ về ấy mà.” Lâm Vân nói.
Mặc dù tim đang đập nhanh nhưng anh cố hết sức để giữ nét mặt bình tĩnh.
“Ồ? Cậu ta là con trai luật sư của ông chủ Khương đấy. Anh có quan hệ gì với bọn họ?” Anh Ba nhìn hai người.
“Chúng tôi… Là tài xế taxi, cậu ấy bảo chúng tôi đưa về nhà.” Lâm Vân nói.
“Tài xế taxi? Vậy chắc là anh cũng biết họ của cậu ta trong thông tin khách hàng là gì chứ nhỉ?” Anh Ba hỏi.
“Cậu ấy họ Hứa.” Lâm Vân đáp.
Trước khi đến anh có đọc thông tin về cậu ta, tất nhiên biết cậu ta tên gì rồi.
“Ừm!” Anh Ba gật đầu.
“Anh Ba, chúng tôi còn đang vội, có thể đi được chưa?” Lâm Vân cười hỏi.
“Muốn đi? Không dễ dàng như vậy đâu. Nếu đổi lại là người thường, tôi sẽ không tới dò xét làm gì, nhưng cậu ta là con trai luật sư của ông Khương, tôi còn chưa làm rõ sao có thể để cho các anh đi dễ dàng thế chứ?” Anh Ba lạnh lùng nói.
Ngay sau đó, anh ta tiến lại gần trước mặt con trai Luật sư.
“Cậu Hứa, tỉnh lại đi! Này! Mau tỉnh lại!”
Anh ta dùng tay vỗ vỗ vào mặt cậu ta.
“Con mẹ nó!”
Trong lòng Lâm Vân tức giận thốt ra một câu chửi thề, xem bộ dạng anh ta như kiểu nhất định phải đánh thức bằng được con trai luật sư vậy.
Một khi bị vỗ cho tỉnh thì mọi kế hoạch coi như thất bại.
Sắc mặt Lâm Vân ngày càng trở nên khó coi, nhưng ở tình huống hiện tại, không có biện pháp đối phó nào ổn cả.
“Rầm!”
Đúng lúc này, truyền đến một tiếng động lớn cách đó không xa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Anh Ba quay đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
“Anh Ba, ở đằng kia có một thằng nhóc con có vẻ đang gây rối, mấy người anh em của chúng ta hình như là bị thằng đó đánh.” Một đàn em đứng phía sau nói.
“Con mẹ nó! Dám làm loạn trong quán bar của tao. Đúng là chán sống rồi! Đi!”
Anh ta liền dẫn theo người xông qua bên đó.