Mục lục
Đỉnh Cấp Thần Hào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Hải chỉ vào hai người Lâm Vân, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.

“He he, một oán bộ trong Hội Sinh Viên, lại có thể có quyền và sức mạnh lớn như vậy sao? Thật buồn cười mà.” Lâm Vẫn chế nhạo, lắc đầu.

Lâm Vân hiểu tại sao đám cán bộ Hội Sinh Viên này lại dám làm mưa làm gió như vậy? Điều này có quan hệ đên quyên lực của bọn họ, quyên lực khiến cho bọn họ ngang ngược và toàn làm những chuyện hưởng lợi riêng.

“Đúng vậy, tao có quyền lớn như vậy đấy. Tao có thê dìm chết hai đứa mảy như dìm hai con kiến vậy đó! Hai người tụi mày, chờ chết đi!” Trịnh Hải tự đặc nói.

Vương Tuyết nhìn thây vậy vội vàng nói: “Trịnh Hải, chuyện này không liên quan gì đến bọn họ! Không phải vừa rồi anh yêu câu em ổi kiêm tài trợ hai vạn sao? Ok! Em đồng ý!”



Trong mắt Vương Tuyết, một cán bộ Hội Sinh Viên như: Trịnh tiải, Lâm Vân hoàn toàn không thể sánh được, cô không muôn khiên Lâm Vân chịu thiệt, nên nhanh chóng đồng ý với Trịnh Hải.

“Vương Tuyết, chỉ vì thăng nhóc đó, nhiệm vụ kiêu đó mà em cũng dám đồng ý sao? Được rồi, anh xem em hoàn thành nó như thể nào! Nếu không làm được, em biết rõ cái giá phải trả rồi đói” Trịnh Hải u ám mặt mày.

Trịnh Hải biết việc kiếm hai vạn tài trợ khó khăn như thế nào, một nữ sinh bình thường muôn nhận được bầy nhiêu tiên tài trợ thì chỉ có một cách, đó là bán thân thể của mình, người đó phải thật xinh đẹp thì mới có thê.

Còn nếu không có quen biết, muốn kiếm được hai vạn phí tài trợ thì không khác gì năm mơ!

Vương Tuyết cũng biết cô gần như không thê hoàn thành nhiệm vụ kiếm được hại vạn phí tài trợ này, nhưng cô đã đồng ý thì không có chuyện quay đâu lại.

“Không sao đâu, Vương Tuyết, không phải chỉ là hai vạn phí tài trợ thôi sao?

Tôi sẽ giúp cậu giải quyết.” Lâm Vân bạo dạn nói.

“Cái gì? Chỉ bằng mày? Ha ha, không biết lễ mày đang Ì khoác lác, hay là không biết tự lượng sức mình nữa, nếu có thê kiếm được hai vạn tiền tài trợ, ông đây sẽ ăn c*t!” Trịnh Hải chế nhạo khinh “



Trịnh Hải thông qua quần áo của Lâm Vần đã xác nhận Lâm Vân chỉ là một đứa nhà nghèo, hắn không nghĩ một thằng nhóc nghèo có thể kiếm được hai vạn tiền tài trợ. “Mày không tin tao có thê kiêm được hai vạn tiên tài trợ sao? Vậy mày có dám đánh cược với tao không?” Lâm Vân cười đùa.

“Đánh cược như thế nào?” Trịnh Hải hỏi.

“Không phải mày vừa nói, nếu tao có thê thay Vương Tuyết kiếm được hai vạn tiên tài trợ thì mày sẽ ăn c”t sao?

Được rôi, nêu tao kiêm được thì mày phải livestream cảnh mày ăn c”t trên diễn đàn của trường, thê nào?” Lâm Vân cười nói.

“Livestream ăn c*t trên diễn đàn?

Phụt!”

Đứng sau Lâm Vân, Mập không nhịn được cười che miệng, thâm nói chủ tịch thật tàn nhẫn, có thể nghĩ ra chiêu trò như vậy nhưng Mập rất mong chờ.

Trịnh Hải nghe xong yêu cầu của Lâm Vần, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lại dám đưa ra yêu câu ghê tởm như vậy?

Nhưng Trịnh Hải suy nghĩ xem hắn có thê thua không? Đương nhiên điều đó là không thế!

Vì vậy, Trịnh Hải nói: “Được rồi, tao đồng ý, nêu không hoàn thành thì sao?”

“Nếu tao không hoàn thành, tao sẽ nghỉ học ngay lập tức, hoặc là mặc mày muôn làm gì thì làm.” Lâm Vân nhẹ giọng nói.

“Được rồi! Là mày nói đó, tạo sẽ đánh cược với mày!” Trịnh Hải đồng ý.

Theo quan điểm của Trịnh Hải, hắn nhất định sẽ thắng cuộc cá cược này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK